Tần Thiên đứng dậy khỏi một đống sách, vừa dùng tay bới đầu tóc ngắn muốn chết, vừa đi dép lê chạy ra cửa: “Mỗi lần Tần Chân trở về, mẹ cứ như là nghênh đón tổng thống Mỹ, mẹ thiên vị rõ ràng quá đấy!”
Chúc Vân Chi chạy từ phòng khách ra nhanh như sao băng, cầm trong tay điều khiển TV từ xa, đập nhẹ vào mông Tần Thiên, “Cút đi, nhóc con, còn ghen với cả chị con nữa! Đừng quên trước kia nếu không nhờ chị con từ bỏ cơ hội học đại học cơ hội thì sao có con hôm nay được?”
“Còn không phải do mẹ nghe người ta nói trường tư thì tốt, cứ khăng khăng nhét con vào, không thì Tần Chân đâu cần từ bỏ đại học?” Tần Thiên nhíu mày, “Lần nào cũng đẩy hết cái sai sang con.”
“Hừ, con thì chỉ biết tìm người để trách!” Nói tới chuyện này, Chúc Vân Chi hơi chột dạ, vì thế lại đẩy Tần Thiên một nhát, “Nói linh tinh cái gì? Nhanh đi mở cửa đi!”
Tần Thiên mở cửa răng rắc một tiếng, nhìn Tần Chân và Bạch Lộ ngoài cửa còn thấp hơn cậu một cái đầu, cậu tùy ý đút hai tay trong túi quần: “Nửa tháng không gặp, các chị lại lùn đi à?”
Chúc Vân Chi đập tay vào gáy cậu: “thằng nhóc con hôm nay uống nhầm thuốc hả? Chả biết trên dưới!”
Tần Chân vừa cười vừa cùng Bạch Lộ vào nhà, thay giầy xong thì đứng thẳng ngưỡng mộ chiều cao của em trai: “Chị bảo này có phải cậu uống thuốc kích thích tăng trưởng không thế? Sao mà nửa tháng không gặp, lại cao hơn một cái đầu thế? Bây giờ một mét tám rồi hả?”
Cậu thanh niên chỉ mặc chiếc áo phông màu trắng đơn giản thở dài ra chiều bất đắc dĩ: “Nghe nói chiều cao và chỉ số thông minh tỉ lệ thuận, xem ra em mà không cao nhanh lên thì thật xin lỗi chỉ số thông minh của em.”
Nói xong, cậu còn cực kỳ tiếc nuối nhìn Tần Chân và Bạch Lộ, như đang đau khổ cho chỉ số thông minh của các cô.