Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Được rồi! Liền nghe hắn! Phải ngoan, không nhảy!

Cảnh Hiên cực kỳ kinh ngạc, con cá này lại có thể hiểu được hắn nói, sau đó không nhảy nữa? Còn nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Hắn rất muốn xoa mắt, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn dường như thấy con cá này đang mỉm cười với hắn.

Lúc chạy đến, vừa vặn có hạ nhân xách theo một thùng nước đang xông về phía Đông viện dập lửa.

Hắn ngăn một người lại, không nói hai lời,lqd liền áp chiếc mũ kia vào trong thùng nước, sau khi chứa đấy nước lại đem ra.

Hạ nhân kia không rõ liền để ý, bị Bình Tử giơ tay đuổi đi dập lửa.

Cảnh Hiên đứng ở chỗ an toàn, không rảnh bận tâm mình có bị thương hay không, chỉ nóng lòng bưng chiếc mũ chứa đầy nước trong tay, nhìn con cá chép vàng kia có thể bơi trong phạm vi nhỏ, rốt cục cũng cảm thấy an tâm.

“Nhị thiếu gia.” Bình Tử tiến lên một bước, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chuyện lần này...”

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung.” Cảnh Hiên thu hồi vẻ lo lắng, ánh mắt một lần nữa trở nên nặng nề. “Giằng co mấy lần, cũng đủ rồi, đã đến lúc kết thúc chuyện này, cũng để cho phụ vương nhập thổ vi an (chôn)!”

Ngày kế, Nhị thiếu gia Cảnh Vương phủ Cảnh Hiên mười tuổi liền giao một cuốn sổ con cho Hoàng đế, nói khát quát về mấy lần ám sát của Đại thiếu gia Cảnh Nghị, đồng thời cũng bắt được hạ nhân đã phóng hỏa đưa vào trong cung để làm người chỉ chứng.

Ba ngày sau đó, Lão Cảnh Vương được nhập liệm, đồng thời Cảnh Vương phi và Cảnh Nghị bị đuổi khỏi phủ đày đi biên thành.

Chức vị Cảnh Vương liền rơi xuống đầu Cảnh Hiên năm ấy mới mười tuổi, Hoàng thái hậu dẫn đầu tặng lễ vậy cho Cảnh Hiên, kể từ đó, vua và dân không có bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ về việc này nữa.

Cảnh Vương phủ trải qua trận biến cố này, Đông viện của Cảnh Hiên trước kia đã bị cháy sạch hoàn toàn người không thể ở được.

Hắn sai người sửa lại nơi đó một chút, dứt khoát sửa thành một khu vườn lớn.

Tất cả cá trong hồ kia đều chết sạch, chỉ còn lại một mình Tuyết Tuyết.

Hắn cho người xây một cái hồ cá mới chuyển vào trong viện của mình, rất nhỏ, chỉ để nuôi một con cá Tuyết Tuyết.

Thật cô đơn nha.

Đồng thời hắn hạ lệnh từ nay về sau trong Cảnh Vương phủ không được ăn cá, cho dù là chủ tử hay là hạ nhân, cá, đã trở thành một món cấm trong phủ này.

Không ai hiểu rõ tâm tư của hắn, ngay cả Bình Từ hầu hạ bên cạnh từ lúc hắn vừa sinh ra cũng không hiểu Cảnh Hiên đang nghĩ gì.

Nhưng mà điều này có quan hệ gì sao?

Không có!

Hắn là chủ tử, hắn muốn thế nào thì thế đó. Không ăn cá cũng không sao, cùng lắm thì ăn nhiều thịt là được!

Thương thế của Tuyết Tuyết bắt đầu từ từ hồi phục, nhưng bị Cảnh Hiên đè như vậy, nên bị thương tổn đến nguyên thần. Mà hắn lại cố tình đè vào thời điểm không có vận công hộ thể kia, đã bị nội thương còn hóa thành hình người đi cứu hắn. Cứ như vậy, ít nhất mười năm, nàng còn phải ở trong nước này mười năm, mới có thể thoát khỏi đuôi cá lần nữa biến thành người.

Nhưng như vậy cũng không có gì, nàng vốn đã lười, tiếp tục làm cá vậy cứ tiếp tục làm cá đi!

Chỉ là Tuyết Tuyết cảm thấy rất cô đơn...! Cả hồ cá nhỏ này chỉ có một mình nàng...Ách, là một con cá, cả bạn để nói chuyện nàng cũng không có!

Ngượng ngùng, Tuyết Tuyết phát hiện mình càng ngày càng lười,lqd mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không có chuyện gì có thể đưa đến hứng thú cho nàng.

“Ài! Cuộc sống này thật là khổ mà...!” Nàng nằm úp sấp trên một tảng đá dưới đáy hồ, chu miệng cá rầu rĩ tự nói, “Tiểu tử Cảnh Hiên kia thật tốt, vậy mà lại ném một mình ta vào cái hồ cá xinh đẹp này, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy!”

Phát một chút bực tức, lại từ từ nổi lên mặt nước, sau đó ngẩng đầu ngước nhìn cây cối nho nhỏ vây xung quanh hồ cá, lại buồn bực nói:

“Các ngươi nói một chút! Sao không hiểu cái gì gọi là tu luyện chứ? Coi như không thể biến thành người, tốt xấu gì cũng phải nói với ta cái gì đó chứ! Thật là nhàm chán mà...!

Lại chìm xuống trong nước, mỗi ngày lặp lại động tác nổi lên chìm xuống như vậy.

Từ sau khi Cảnh Hiên làm Vương gia liền bắt đầu trở nên bận rộn nhiều việc, đôi khi liên tiếp vài ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn. Đôi khi thấy hắn, cũng cảm thấy người thiếu niên kia không giống như ngày trước.

Càng ngày càng ít cười, càng ngày càng ít nói chuyện, mặt cũng càng ngày càng lạnh.

Này, suất ca ngươi đang ở chỗ nào?

Này thật không hiểu rõ ràng là một thiếu niên mười tuổi sao có thể bận rộn như vậy, cho dù là Vương gia, lại giống với Lão Cảnh Vương phải đi thượng triều sao? Nếu không, sao hắn lại bận rộn như vậy?

A... Đúng, Cảnh Hiên bắt đầu tập võ.

Có mấy lần hắn ở trong rừng ngay cạnh hồ cá múa kiếm, Tuyết Tuyết nghe được kiếm khí mang theo tiếng gió, rất lạnh, nhưng cũng rất cương quyết.

Mấy lần nàng còn chú ý tới ánh mắt của hắn, sắc bén giống như một cây đao.

Nhưng mà, luôn luôn hy vọng Cảnh Hiên, ngay tại chạng vạng ngày hôm đó, lúc Tuyết Tuyết đang trông sao trông trăng trông đến tóc cũng mau bạc đầu, rốt cục thấy hắn ngồi bên cạnh hồ cá.

Tuyết Tuyết cọ cọ bơi tới trước mặt hắn,lqd Cảnh Hiên buồn cười nhìn dáng vẻ lười biếng kia của nàng, không khỏi vươn tay ra đụng chạm vào thân thể nàng.

Tuyết Tuyết “vọt” một cái nhảy lên, trái tim lập tức đập mạnh.

Làm cái gì đây! Ôi người này thật là, làm sao lại đụng vào...

Nhăn nhó, lại có một bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bay đến trong nước mới tan ra.

Cảnh Hiên có chút xuất thần, hình như năm nay tuyết đến có chút sớm, thời tiết cuối mùa thu mặc dù đã rất lạnh, nhưng còn chưa đến nỗi có tuyết rơi.

Tuyết Tuyết cũng trợn tròn mắt, ngửa đầu đem ánh mắt nhìn về phía trời trắng xóa, miệng há to hình chữ O –

“Oa! Thật đẹp...” Nàng rất thích tuyết, sở dĩ đặt tên này, cũng là bởi vì thích tuyết!

“Đặt cho ngươi cái tên có được không?” Cảnh Hiên cười nhìn con cá có chút ngây ngốc này, cảm giác nó có thể nghe hiểu được mình nói. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là một bí mật nhỏ trong lòng hắn, chỉ có một mình hắn biết. “Liền kêu Tuyết đi!” Hắn chỉ vào phía chân trời, “Tuyết cuối mùa thu, có lẽ bởi vì ngươi ở bên cạnh ta, nên mới đến sớm như vậy! Tuyết Tuyết! Liền kêu ngươi là Tuyết Tuyết.”

Nàng có chút ngu ngơ, thu lại ánh mắt trên bầu trời, lại nhìn về phía thiếu niên cực kỳ đẹp mắt này.

Dường như đây là lần đầu nhìn thấy sự bướng bỉnh trên mặt hắn, hắn cười thích thú, nụ cười này lại làm cho người ta thấy rất ấm áp, cũng không có bộ dạng lạnh lùng như bình thường.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...