Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, hai tay ôm lấy gáy Mạc Kỳ Hàn, điềm đạm đáng yêu nói: "Không được quăng ta! Ta hôm nay đã thật thảm, suýt nữa làm hà bá rồi."
"Ta biết." Mạc Kỳ Hàn khẽ gật đầu, ôn nhu hôn lên cái trán trơn bóng của Lăng Tuyết Mạn một cái, nói: "Hôm nay bị sợ hãi phải không?"
"Ừm, đều do quản gia ghê tởm, đi đường cũng không gây một tiếng động, giống như quỷ, vừa tới liền làm ta sợ." Lăng Tuyết Mạn ủy khuất chu mỏ oán trách, cuối cùng, tay phải dựa theo ánh trăng chuẩn xác mò tới cái mũi Mạc Kỳ Hàn, dùng sức nhéo một chút, sẳng giọng: "Ngươi hiện ra cũng làm ta sợ! Trái tim ta hiện tại thật yếu ớt, lại bị các ngươi dọa hoài, không phải ngã chết cũng bị hù chết!"