Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh, lui một bước, hai tay che bụng, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Minh, nói:"Mắc mớ gì đến ngà? Ngài muốn giết, giết cả ta cũng tốt!"
"Ha ha, lại đây!" Mạc Kỳ Minh đột nhiên cười nhẹ, tiếng nói ôn nhu như nước, trong ánh mắt, cũng là thâm tình vô hạn.
"Làm gì? Ngài… ngài không thể tổn thương con của ta!" Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, Mạc Kỳ Minh ôn nhu như vậy, khiến nàng cảm thấy sợ.
Mạc Kỳ Minh mang ý cười càng sâu, "Nàng nếu không lại đây, ta cũng không dám cam đoan."
"Ngài!"
Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, lại không biết nói cái gì, ánh mắt nhìn Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, lại nhìn vết máu lớn trên ngực Lương Khuynh Thành, nghĩ đến bốn chữ "mất máu quá nhiều" này, vội đi qua, lại bị Mạc Kỳ Minh thình lình ôm vào trong lòng.
"Ngài… ngài buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi, nhịn không được giằng co.
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn cũng vô cùng lo lắng hô lên, "Mạc Kỳ Minh, bắt buộc một nữ nhân không yêu ngươi, ngươi có ý gì? Mạn Mạn thành tâm đối đãi ngươi, ngươi lại muốn đả thương nàng sao?"