Lăng Tuyết Mạn quay đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhún nhún vai, "Hoàng thượng, sư phụ ngài bảo ngài cút kìa! Ngài còn không tuân lệnh?"
"Ngài nói Ngưu Ma Vương chắc là sư nương đi?" Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói một câu, mắt đen hơi nhíu, lại nói: "Sư nương, sư phụ bảo ngài cút nhanh lên kìa!"
Một câu này, âm thanh cao một chút, không chỉ làm Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, còn làm ông lão đang ngủ ngon phải lộc cộc ngồi dậy, miệng la hét, "Không phải không phải, ta chưa nói! Ta chưa nói!"