Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 37


Chương trước Chương tiếp

Lúc này người kia của nhà họ Bạch, Bạch Phồn, đang hùng hổ vác đại đao chạy tới nhà địch.

Vừa vặn là lúc hoàng hôn, mặt trời sắp khuất dạng sau đường chân trời, một mảnh nắng cuối cùng hắt lên lan can, nhuốm nam nhân kia vào một biển màu sắc mà Bạch Phồn ít khi được thấy.

“Ngươi đến muộn.” Long Tĩnh Thành nói.

“Kẹt xe.” Bạch Phồn lạnh lùng.

“Xem ra ngươi cũng bắt đầu làm quen với cuộc sống của con người rồi.” Long Tĩnh Thành lại nói.

“Không liên quan đến ngươi.” Bạch Phồn rút đao ra, quăng vỏ đao sang một bên, “Ngươi có cam đoan về sau sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa?”

“Nếu ngươi có thể thắng.” Long Tĩnh Thành cười nói, ngược nắng khiến Bạch Phồn không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng có chút xa lạ.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, đời trước không phải, đời này cũng không phải, dù sao ngươi cũng chỉ là con người.” Bạch Phồn nửa lạnh lùng nửa thương tiếc nói, “Đời này tư chất của ngươi không tệ, hai mươi năm sau khả năng ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng hiện tại, ngươi tu hành còn chưa đủ đâu.”

Long Tĩnh Thành cười nhẹ, đứng thẳng lưng, nắm chặt tay phải, một trường đao liền xuất hiện trên tay hắn. Lưỡi đao tản ra thứ tà khí yêu dị khiến Bạch Phồn không khỏi chấn kinh.

“Bây giờ thì sao?” Long Tĩnh Thành tự tiếu phi tiếu hỏi.

Bạch Phồn hít sâu một hơi: “Vẫn không thay đổi được gì.” Lời còn chưa dứt, Bạch Phồn vận khí, đại đao trong tay tuôn ra dòng điện xanh tím như sấm sét, lưỡng đao giao chiến, hắn chủ yếu phòng thủ, trong nháy mắt đã bị áp chế.

Không được, tiếp tục như vậy sẽ thua.

Nam nhân trước mặt trước sau như một luôn lộ ra mụ cười trào phúng, ma khí từ trên người hắn tuôn ra, ép Bạch Phồn gần như không thở nổi, trong vòng một trăm chiêu, Bạch Phồn thua, gan bàn tay vỡ tan xuất huyết, đại đao của hắn bị trường đao đánh gãy, rơi loảng xoảng trên mặt đất. Trường đao của Long Tĩnh Thành đã đặt trên cổ hắn.

“Ta thắng.” Long Tĩnh Thành cười, dáng cười lạnh lẽo khát máu mà Bạch Phồn chưa thấy bao giờ.

Nam nhân này, không đúng, có chỗ nào đó bất thường. Bạch Phồn mở to hai mắt, nụ hôn rơi trên môi hắn không có ôn nhu, chỉ có cướp đoạt và tàn độc, trong miệng mơ hồ mùi máu tanh, Bạch Phồn dùng sức đẩy Long Tĩnh Thành ra, nhưng ngược lại lại làm bản thân té ngồi trên mặt đất.

“Không, ngươi không phải là Long Tĩnh Thành, hắn không giống thế này, không giống!” Bạch Phồn ngẩng đầu, không khống chế được hét lớn.

“Trong mắt ngươi Long Tĩnh Thành vĩnh viễn chỉ là một nam nhân nhu nhược, xa xa nhìn ngươi, yêu ngươi, nhưng lại chưa từng dám đi tranh đoạt, ta chán ghét, hi vọng vào những điều vô vọng thì chẳng khác nào tự tra tấn bản thân.” Nam nhân nâng trường đao dí vào ngực Bạch Phồn, trong mắt phát ra màu đỏ rực giận dữ.

“Ta không thể sống dài dằng dặc như ngươi, thế nhưng ta có thể khiến ngươi phải sống cuộc sống ngắn ngủi như ta.”

Bạch Phồn ngây ngốc nhìn nam nhân, hắn giống như một kẻ điên, sớm khống chế không được ma chướng trong tâm mình.

“Ha ha, đạo sĩ gì a, đã sớm sa đọa thành ma quỷ rồi, yêu tinh như ta xem ra vẫn còn sạch sẽ hơn.” Bạch Phồn cười lạnh.

“Yên tâm, rất nhanh ngươi cũng sẽ giống ta thôi, ô uế.” Long Tĩnh Thành thu hồi đao, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve mặt Bạch Phồn, thanh âm mềm nhẹ quỷ dị, “Ngươi biết ta chờ đợi ngày này bao lâu rồi không? Tròn ba kiếp rồi.”

Bạch Phồn một tát đánh gạt tay hắn, lại bị Long Tĩnh Thành chế trụ. Hơi thở của hắn phảng phất trên mặt Bạch Phồn đích, như đang tổn thương: “Tặng ngươi một lễ vật.”

Thất mai Cửu Long tỏa hồn đinh đâm vào yếu huyệt Bạch Phồn, trong nháy mắt linh khí trong cơ thể toàn bộ đều bị phong ấn, Bạch Phồn không rên một tiếng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Long Tĩnh Thành.

“Yêu ta? Hận ta? Đều không sao cả, chỉ cần có thể lưu lại ngươi, cái giá nào cũng được…”

Nụ cười của Long Tĩnh Thành như lẩn khuất giữa vô hạn sương mù, Bạch Phồn chợt phát hiện, đối với nam nhân này, căn bản, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn đã từng là một đạo sĩ tư chất kém cỏi, trảm yêu trừ ma hết lần này tới lần khác gặp gỡ Bạch Phồn, bị nô dịch mười năm sau mới được tự do. Mỗi một kiếp hắn luôn nỗ lực bước tới gần người kia, mỗi một lần đều bị vô tình cự tuyệt, đời người có thể dài được bao nhiêu? Hắn ngã xuống rồi chết đi, trước khi chết luôn luôn cô độc, nhưng vẫn không muốn để người kia thấy dáng hình suy sụp của mình, có thể, yêu tinh kia chưa bao giờ băn khoăn hay quan tâm, trong lòng người kia hắn vĩnh viễn chỉ là một đạo sĩ vô dụng.

Đến kiếp này tư chất của hắn hơn hẳn những kiếp trước, nhưng tâm ma trong hắn cũng sinh sôi không kiểm soát nổi, hắn vùng vẫy hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng phải chịu rơi vào tay giặc.

Hắn biết, hắn muốn giữ người kia lại, chỉ muốn có người kia.

Cho dù là cùng nhau già đi, cùng nhau chết, cũng vẫn tốt hơn là phải đi một mình trong vạn kiếp luân hồi, quay đầu lại chỉ có cô độc và mất mát.

Thành quỷ thì cữ thành quỷ đi, chỉ cần có thể giữ ngươi lại, cái gì ta cũng có thể mang ra đổi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...