Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 6: Người ngốc có cái phúc của người ngốc (6)


Chương trước Chương tiếp

Phương Đông Dạ nhìn màn không thể tin được trước mắt, không biết nói gì cho phải. Trên khuôn mặt lãnh khốc, lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Này, tỉnh lại”.

Phương Đông Dạ cố gắng đỡ Vô Ưu ngồi dậy, cô lại lần nữa dựa vào lòng anh. Tay quyệt miệng, bất mãn nói:

“Không được lộn xộn. Có nghe không hả!”

Phương Đông Dạ đành đứng bất động, để cô tùy ý dựa vào.

“Ông chủ?”

Giám đốc đi tới, cung kính đứng một bên. Chờ Phương Đông Dạ có gì phân phó. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đang trong lòng mình. Đúng ra, anh sẽ giao cô cho giám đốc ở đây xử lý, nhưng không hiểu sao, lại không muốn nhanh như vậy buông cô. Tự nhiên, anh rất muốn trông thấy bộ dạng của cô sau khi tỉnh dậy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Vô Ưu trong lúc mở ngủ đã ửng hồng, còn có cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy, trông thật muốn âu yếm. Người có thể khiến cho anh hứng thú rất ít, cho nên anh càng không dễ dàng bỏ qua như thế.

“Tôi đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi. Nếu lát nữa có bạn cô ấy đến tìm, nói cô ấy đang nghỉ, sẽ có người đưa cô ấy về sau”.

Sau khi nói xong, Phương Đông Dạ ôm Vô Ưu lên lầu. Khác với lúc đến thật khoa trương, lúc rời đi cứ thế im hơi lặng tiếng mà đi.

……………………..

Ba!

Trong nháy mắt điện được bật lên. Mọi thứ trong phòng đều hiện rõ. Nếu như ở dưới lầu, “Diễm” thật xa hoa, náo động, thì ở nơi đây, dường như thật yên tĩnh, mà ưu nhã. Trong phòng, màu trắng hoa lan là chủ đạo, nhìn qua, như thấy trước mắt sáng ngời. Nơi này trông không quá hoàn mỹ, nhưng lại rất sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác, thật không dám chơi đùa ở đây.

Phương Đông Dạ đặt Vô Ưu đang mơ mơ màng màng lên một chiếc giường lớn. Chiếc giường này, trừ anh ra, chưa từng có người nào nằm qua. Nhìn Vô Ưu mơ ngủ, lông mày Phương Đông Dạ đột nhiên nhăn tít lại.

Đáng chết!

Lửa dục trong lòng đột nhiên như bốc cháy, làm anh không chịu được rủa ra tiếng.

Anh – Phương Đông Dạ, mặc dù trên mỗi nước đều có câu lạc bộ “Diễm” xa hoa của anh, nhưng anh chưa bao giờ thích dây dưa với phụ nữ. Phụ nữ giúp anh làm ra tiền, thì còn có thể, ngoài ra chính là phiền toái. Cho nên, anh cũng không “làm bậy” với phụ nữ, bởi, anh cảm thấy bẩn.

Nghiện sạch sẽ, có điểm như là bệnh. Không chỉ là vẻ ngoài, ngay cả nội tâm cũng thế. Cho nên, vừa nghĩ đến chuyện lên giường cùng phụ nữ, anh tự nhiên trở nên cụt hứng. Người hiểu anh thì biết anh là người ưa sạch sẽ, mà người không biết lại hoài nghi anh có vấn đề. Kỳ thật, ngay cả người hiểu rõ anh cũng thường xuyên trêu chọc anh. Dù sao trong cái thời đại coi trọng vật chất này, anh hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam, thì thật sự có chút làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

Chưa từng trải qua cảm giác bị dục hỏa thiêu đốt như thế này, khiến anh ý thức được có chuyện không bình thường. Anh bị hạ dược rồi! Đầu tiên, anh nghĩ tới ly nước. Ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô gái đang ngủ. Ở cô toát ra hương vị ngọt ngào, trông thật giống trẻ con. Là cô làm sao? Sao cô lại làm như vậy? Nhưng anh cũng không kịp nghĩ nhiều, cứ như vậy, cảm giác khô nóng làm cho lý trí của anh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy của con người.

Nếu cô đã dám làm như thế, thì để tự mình chịu trách nhiệm đi!

Phương Đông Dạ giống như ác ma, thở dồn dập, hổn hển, tiến gần đến Vô Ưu đang ngủ. Đang ra sức áp chế dục vọng của mình, lại nhìn Vô Ưu trong lúc mơ ngủ đột nhiên mấp máy miệng, lý trí hoàn toàn biến mất: để xem ngày mai cô tỉnh lại sẽ giải thích như thế nào, còn bây giờ, anh chỉ có thể giải quyết nỗi bức bối mà cơ thể đang đòi hỏi thôi.

……………………………………………………………

Sau một hồi mãnh liệt qua đi, Phương Đông Dạ thấy trên chiếc drap giường trắng tinh, điểm vệt máu hồng chói mắt, khuôn mặt anh tự nhiên lộ ra một nụ cười.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Loảng xoảng!

Phương Đông Dạ hất tay, bình hoa trắng rơi vỡ tan tành. Anh gầm lên giận dữ.

Đáng chết!

Anh chưa bao giờ bị luống cuống như vậy. Có nằm mơ anh cũng không ngờ, chính mình cư nhiên bị cô gái có vẻ ngoài thanh thuần kia bỡn cợt. Cô xuất hiện thần bí, biến mất cũng im hơi lặng tiếng. Nếu không phải vệt máu hồng rõ ràng trên tấm drap giường, cùng với cảm giác thoải mái, thỏa mãn trong thân thể, thì anh đã thật sự tưởng rằng, chính mình đã trải qua một hồi xuân mộng.

Việc này đối với anh quả thực là vô cùng sỉ nhục! Anh nhất định phải tìm ra cô gái kia, sau đó, bắt cô giải thích rõ ràng, việc chết tiệt này, rốt cuộc là thế nào.

Trong phòng họp, toàn bộ nhân viên của “Diễm” đi làm tối qua đều đang đứng nơm nớp lo sợ, không biết rút cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Hôm qua, là ai dẫn cô gái kia đến đây?"

Phương Đông Dạ nhạy cảm nhìn về phía tiếp tân. Anh chắc chắn, cô gái kia không có thẻ hội viên. Cô tiếp tân ấp a ấp úng, thuật lại tình huống hôm qua.

"Vậy ly nước đó là thế nào?"

Anh bồi bàn đẹp trai run lên, bắt đầu giải thích.

...

Cứ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, Phương Đông Dạ đưa ra các nghi vấn, rồi đem toàn bộ nguyên nhân, kết quả của sự việc trên, gắn kết lại. Coi như việc đã sáng tỏ.

Mặc dù anh không biết cô gái kia tới đây vì mục đích gì. Nhưng, cô thực sự đã làm cho anh phải toát mồ hôi lạnh. Nếu như anh không xuất hiện lúc đó, không phải cô đã bị Uông Hải Triều chuốc cho say rồi làm thịt rồi sao? Hoặc không thì, cũng là tên tiểu nhân Đường Báo kia.

Dám động đến người phụ nữ của anh! Được! Anh sẽ để cho hai tên kia thật thảm hại trong giới này.

Trên đầu bị đặt một cây đao, mà lão nhân gia hai nhà kia lại hoàn toàn không biết. Hai lão phải lao lao, khổ khổ, nhọc nhằn mãi mới có được giang sơn này, nhưng bây giờ, lại sắp bị chính con mình hủy hoại.

Không tin? Anh không làm được? Không! Anh là ai chứ? Phương Đông Dạ anh, ngoài mấy trăm câu lạc bộ như ‘Diễm’ ở khắp các nước ra, còn có một thân phận khác phía sau lớp vỏ bọc ông chủ, đó là chủ tịch tập đoàn “Trụ” thần bí. Nếu như anh muốn, có thể dễ dàng làm cho hàng trăm xí nghiệp lớn mạnh trở thành dĩ vãng. Huống hồ, chỉ là hai cái công ty cỏn con của hai người kia...

Tốt nghiệp đại học. Không có nghề nghiệp. Gia cảnh bình thường. Có khả năng mang thai.

Đây là tin tức Phương Đông Dạ có được sau khi cho điều tra. Anh liền vận dụng đầu óc nhạy cảm suy tính, trong thời gian ngắn đã đưa ra phương án hành động: Thứ nhất, tổng công ty đưa thông báo tuyển dụng sinh viên đã tốt nghiệp đại học, với điều kiện ưu đãi, đặc biệt ghi là: nếu như sinh con, có thể nhận lương gấp đôi khi nghỉ thai sản; Thứ hai, anh dùng phân phận ông chủ của ‘diễm’, liên tiếp xuất hiện trước truyền thông.

Nếu như cô muốn tìm mình, nhất định sẽ tìm được nếu thấy mình trên tin tức. Hoặc giả, cô không đến tìm, như vậy chứng minh cô đang tránh mình, đã vậy, đưa ra thông báo tuyển dụng hấp dẫn, dụ cô đến công ty làm việc. Tóm lại, cô đừng có mà mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của anh.

...

Lúc Phương Đông Dạ đang đặt thiên la địa võng để tìm Vô Ưu, thì cô lại đang ngẩn người cách ‘Diễm’ không tới mười thước.

Cô nàng ngốc nghếch này, đương nhiên cái gì cũng không nhớ rõ rồi. Cô chỉ nhớ được mình uống rượu ở ‘Diễm’, sau đó thì cái gì cũng mơ mơ màng màng, không nhớ rõ. Đầu tiên là thấy một đại mỹ nam, sau đó là một hồi xuân mộng thất điên bát đảo.

Ô ô, điều mà cô nghĩ không ra chính là, chính cô thế mà lại thất thân rồi. Rạng sáng hơn bốn giờ, cô tự nhiên thấy đói tỉnh dậy, lại nghe bên cạnh có tiếng thở đều của một người đàn ông. Lúc đó cô chẳng kịp nghĩ gì, cũng chẳng hỏi tại sao, cứ thế trong đêm tối lục lọi, tìm quần áo của mình mặc vào, sau đó bỏ chạy trối chết.

Vô Ưu sau mấy giờ ai oán, hối tiếc, liền lấy lại tinh thần bắt xe đến bệnh viện. Mặc dù cô không thấy rõ mặt người đàn ông kia, nhưng cô thật hy vọng, mình có thể mang thai. Bởi, chỉ cần nghĩ đến chuyện này lần nữa, là cô thực muốn chết rồi. Cô không dám nghĩ, mình có thể làm lại một lần nữa.

Sau khi Vô Ưu tới bệnh viện, ngồi dựa vào giường của bà, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bà nội thấy bộ dạng cô hình như rất mệt mỏi, cũng không có ép hỏi cô, trong lòng nghĩ, dù sao việc lập gia đình cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể xong. Nhưng mà qua một ngày, rồi ba ngày, thấy Vô Ưu mỗi ngày đều đến bệnh viện như thường, không hề đi tìm người hẹn hò. Bà nội rút cuộc cũng không thể nhịn được nữa.

"Vô Ưu à, cháu có phải là đã quên việc đã đáp ứng với bà rồi không?"

Giả bộ đã lâu, cảm giác bất an lúc sáng sớm thật đúng là không sai nha. Vô Ưu nhìn bà nội vô tội nói:

"Chuyện gì ạ?" Giả vờ suy nghĩ, một hồi sau mới nói:

"Oh, không có đâu bà. Chỉ là, cháu chưa biết kết quả sẽ thế nào thôi."

Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…

Bà nội lại bắt đầu ho khan rồi, nhưng mà, lần này không phải là giả bộ, mà là thực sự tức giận. Sau khi hết ho khan, bà thở hỗn hển nói:

"Không biết, không biết sao không đi tra, đi hỏi hả?" Cái con nhóc mơ hồ này, không tức giận, cũng bị cô làm cho tức giận rồi.

"Oh"

Vô Ưu đứng lên, đi đến phòng bán thuốc của bệnh viện mua que thử thai.

...

"Ô ô, đẹp trai quá đi. Dạ, em yêu anh."

Vô Ưu vừa mới đi đến cửa phòng bán thuốc, đã thấy cô bán thuốc đang nhìn màn hình tivi, thốt ra cái giọng mê trai. Cô nghe xong, không khỏi rùng mình một cái, sau đó lớn tiếng nói với cô bán thuốc:

"Xin chào, tôi muốn mua que thử thai."

Nhân viên bán thuốc tự nhiên bị quấy rầy thì cực kì bất mãn, hơn nữa, lại nghe Vô Ưu nói mua que thử thai thì trên mặt càng lộ ra vẻ khinh thường. Theo trực giác, cô ta quy luôn cho Vô Ưu là cái loại trẻ vị thành niên ăn vụng trái cấm:

"Đây, hai mươi đồng."

Vô Ưu không để ý tới ánh mắt của cô ta, cầm đồ vừa định đi, lại nghĩ, nếu một cái không cho kết quả thì làm thế nào?

"Tôi mua mười cái."

Lúc nhân viên bán hàng còn đang trợn mắt, há hốc miệng nhìn mình, Vô Ưu liền bỏ lại hai trăm đồng, cầm mười cái que thử thai chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Hít sâu, hít sâu… Rốt cục đáp án cô chờ đợi cũng có rồi.

Có, thật sự có?

Cô bây đã là phụ nữ có thai rồi. Vô Ưu cầm mười que thử thai, chạy vào phòng bệnh của bà, báo ‘tin tức tốt’ cho bà.

Bà nội biết đứa cháu ngốc nghếch của mình đã hiểu lầm ý mình. Tim thai cũng có rồi. Gạo đã nấu thành cơm, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Chỉ cần cha của đứa bé chịu trách nhiệm là được rồi. Nghĩ thế, nhưng khi nghe Vô Ưu nói không thấy rõ mặt, cũng không nhớ gặp lúc nào, bà xém chút nữa đã chết vì bực đi.

Bà xem như là bị đứa cháu này đánh bại hoàn toàn rồi. Tình huống bây giờ thành ra, tiền trong nhà hết sạch. Tiền sau khi lo cho Vô Ưu học đại học xong, thì còn chẳng là bao. Giờ Vô Ưu lại có thai, không thể đi kiếm tiền được. Sau một hồi lo lắng, nghĩ ngợi, bà quyết định đem cái nhà đang ở - tài sản duy nhất có giá trị bán đi, sau đó, về quê ở một thời gian, chờ Vô Ưu sinh xong sẽ tính tiếp.

Phương Đông Dạ à Phương Đông Dạ, cho dù anh có sắp xếp chu toàn siêu việt đến đâu đi chăng nữa, thì khẳng định cũng không thể ngờ, sự thật sẽ thành thế này đi. Xem ra Phương Đông Dạ anh chưa bao giờ thua, lần này chắc chắn là thua rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...