Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 117: Tâm đầu ý hợp (2)


Chương trước Chương tiếp

"Dạ, mau trở lại!"

Điện thoại của Bùi Linh thúc giục Phương Đông Dạ và Vô Ưu trở lại công ty. Bên trong phòng làm việc, Bùi Linh và luật sư đang chờ! Phương Đông Dạ đi vào, biết chắc chắn có chuyện nghiêm trong nếu không luật sư sẽ không một mình đến đây trước.

"Vô Ưu, pha cho anh hai ly cafe!"

Phương Đông Dạ không muốn Vô Ưu biết những chuyện không vui, nhưng Vô Ưu lại không nghĩ như vậy. Cô nhìn Phương Đông Dạ nói: "Được, tôi đi ra ngoài pha cafe." Nói xong, không đợi Phương Đông Dạ kịp phản ứng, liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Chỉ là ba phút sau đã trở lại. Vô Ưu đem café đưa tới mời từng người trong phòng. Khi đưa đến trước mặt Phương Đông Dạ thì cười nói: "Xin mời!"

Cafe!

Đúng, là cafe, nhưng không giống nếu trước kia là cafe phin thì lần này lại là cafe hòa tan. Điều này chứng tỏ, dù Phương Đông Dạ muốn cũng không thể dấu được Vô Ưu rồi.

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nói: "Em có thể ngồi xuống nghe, nhưng không cho phép lên tiếng!" Đối với yêu cầu của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười nói: "Được." Cô tất nhiên không dám ý kiến gì, để cho cô nghe cô đã rất thỏa mãn rồi. Đợi Vô Ưu ngồi xuống, Phương Đông Dạ nhìn luật sư nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì?"

Luật sư sau khi nghe Phương Đông Dạ nói, không dài dòng. Đưa tập tài liệu tới trước mặt Phương Đông Dạ . Đông Phương Dạ đầu tiên là nhìn Bùi linh một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bên trong ngoài giấy chuyển nhượng cổ phần, còn có một phong thư. Phương Đông Dạ lấy ra, đọc nội dung bên trong:

Dạ, năm đó là lỗi của ba. Hiện tại ba biết lỗi rồi. Ba rất muốn cải thiện mối quan hệ của chúng ta, tuy biết là rất khó. Nhưng ba thật sự hi vọng có thể như vậy.

Ba không để cho em trai con liên hôn, mà lại kiên trì là con. Nói là vì đây là hôn ước được ước định từ nhỏ, nhưng thật ra ba cũng muốn lợi dụng nó để cải thiện mối quan hệ cha con chúng ta. Chuyện của Nhạc Vô Ưu, ba thiếu chút nữa làm tổn thương cô ấy và con, khiến mọi chuyện không thể cứu vãn. Nhưng ba không cảm thấy mình có lỗi. Ba không quân tâm đến tiền, nhưng ba là ba con, ba không thể chấp nhận con ở cùng một chỗ với một người phụ nữ hám lợi, thấy tiền liền sáng mắt lên.

Ba đi, từ nay về sau không quấy rầy cuộc sống của con nữa. ‘ Phách Nghiệp ’ là tâm huyết cả đời ba, ba để lại cho con. Con có thể khiến nó cải tử hồi sinh, cũng có thể cho nó đóng cửa, tất cả tùy con xử lý.

Còn nữa, ba còn chuyện muốn nói với con. Ba thật sự không nói dối, một nửa Phách Nghiệp là của mẹ con. Đây không chỉ là lời nói xuông mà có giấy trắng mực đen rõ ràng . Đó là lời hứa đầu tiên và cũng là cuối cùng của ba với mẹ con !

. . . . . .

"Tạm biệt!"

Luật sư sau khi thấy Phương Đông Dạ xem xong không có ý kiến gì liền xoay người rời đi. Phương Đông Dạ trầm mặc một lúc sau đó quay sang hỏi Bùi Linh " Dì Bùi đây rốt cuộc là chuyện gì? Ông ta thực sự có viết giấy chuyển nhượng cho mẹ sao?" Bùi Linh mê mang cố gắng nghĩ lại , tuy nhiên trên mặt cũng không biểu hiện gì. Cuối cùng chỉ đành phải lắc đầu một cái, nói: "Dì chưa từng nghe mẹ cháu nói qua. Cô ấy cũng không có lưu lại thứ gì, cho dù có cũng chẳng thể tồn tại đến bây giờ."

Không còn tồn tại!

"Dì nói, mẹ còn yêu ông ta hơn cháu?"

Phương Đông Dạ nhìn Bùi linh hỏi, Bùi Linh chỉ có thể nói: "Không thể so sánh được. Khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông, thì họ không thể khống chế được cuộc sống của mình nữa. Nếu tốt thì cả đời trôi qua bình yên. Còn không tốt thì đó sẽ là ngõ cụt cả đời không thể quay lại được. Cho dù mẹ cháu có đối với ông ta như thế nào, nhưng bà ấy luôn yêu cháu, vĩnh viến đừng nghi ngờ điều đó!"

"Cháu biết rồi, dì Bùi."

Bùi linh gật đầu một cái, sau đó quay đầu đi ra ngoài. Vô Ưu đầu óc mơ hồ, sau khi Bùi Linh rời đi, liền nhích đến gần Phương Đông Dạ. Sau đó nhìn Phương Đông Dạ nghi ngờ hỏi "Phương Đông Dạ có chuyện gì sao?" Cô vốn nghĩ ở lại sẽ nghe được điều gì đó, nhưng bây giờ một câu cũng không nghe được.

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tò mò, liền đem thư trong tay cho Vô Ưu xem. Hoàn toàn tin tưởng! sau khi xem xong Vô Ưu khó hiểu hỏi: " Phương Đông Dạ, ông ấy nói tôi là người ‘ thấy tiền sáng mắt'‘ thấy lợi quên nghĩa ’ những thứ này tôi đều hiểu, nhưng: ‘chuyện của Vô Ưu’, suýt làm tổn thương tôi, làm tổn thương chúng ta?"

“Anh cũng không biết, có thể là phá hoại tình cảm của đôi ta nên là suýt tổn thương chúng ta!"

Phương Đông Dạ kiếm cớ nói, Vô Ưu nghe xong cảm thấy rất hợp lý liền gật đầu một cái, không nhắc lại hay ý kiến gì nữa. Sau đó lại nói: “Anh và thư kí Bùi nhắc đến giấy chuyển nhượng là cái này sao?"

"Đúng!"

Phương Đông Dạ nhàn nhạt đáp, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là suy nghĩ muốn không ra, cho nên ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi "Vô Ưu, nếu như là của em, em sẽ xé giấy chuyển nhượng này đi, hay là lưu lại cho con trai."

Vô Ưu không nghĩ tới Phương Đông Dạ sẽ hỏi cô vấn đề như thế này, cho nên nhất thời không biết trả lời ra sao. Cô nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Tại sao lại hỏi tôi? Tôi chưa từng thấy mẹ anh bao giờ làm sao biết bà ấy nghĩ như thế nào."Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu luống cuống nói: "Ý của anh là, nếu như em cũng xảy ra chuyện như vậy, em sẽ làm như thế nào. Cũng giống anh viết cho em một tờ giấy chuyển nhượng, em sẽ bỏ nó đi hay là giữ lại cho Tiểu Diễm?"

"Để lại cho tiểu Diễm!"

Vô Ưu cuối cùng cũng hiểu ý của anh, cho nên lập tức trả lời như vậy. Phương Đông Dạ vội vàng hỏi: "Tại sao? Là bởi vì em muốn đảm bảo lợi ích cho tiểu Diễm, hay là yêu anh nhiều hơn?"

Yêu! Hai người chưa từng kỉ niệm ngọt ngào, cũng chưa từng nói những lời thân mật như vậy, vậy mà dưới tình huống này tự nhiên đề cập tới. Có thể thấy một khi đã yêu sâu đậm thì không cần phải nói những lời đường mật đó!

"Không phải, cái này không liên quan đến việc yêu người nào hơn. Anh nghĩ thử xem, anh bây giờ cái gì cũng có, cuộc sống rất tốt. Nhưng tiểu Diễm còn nhỏ, không có gì cả. Tôi tất nhiên không yên lòng, đương nhiên là muốn lưu lại cái gì để đảm bảo cho nó!" Vô Ưu nói đến chỗ này, nhìn Phương Đông Dạ chần chờ nói một câu: "Tôi nghĩ, mẹ anh khẳng định cũng nghĩ như vậy!"

"Tại sao?"

Từ trước đến giờ Phương Đông Dạ đều rất thông minh, nhưng bây gời anh cũng chỉ có thể chông chờ hỏi Vô Ưu tại sao. Vô Ưu cũng rất vui lòng giải đáp, cô thật lòng trả lời: "Bởi vì mọi người mẹ đều vì con mình mà suy nghĩ. Nếu như mẹ anh yêu anh, nhất định sẽ làm như vậy!"

Yêu?

Mẹ anh thương anh sao? Nếu như Vô Ưu nói không sai, vì mẹ anh thương anh, nên để lại cho anh. Vậy nếu không để lại cái gì thì là không thương anh sao? Mẹ của anh không thương anh sao? Không! Không thể nào. Coi như mẹ của anh không có gì để lại cho anh, anh cũng tin chắc mẹ của anh thương anh!

Phương Đông Dạ nghĩ được như vậy, nhìn Vô Ưu nói: "Mẹ anh yêu anh, mặc dù, bà cũng không có đem đồ vật để lại cho anh! Nhưng anh chắc chắn bà yêu anh!" Phương Đông Dạ sau khi nói xong, dùng ánh mắt kiên định nhìn Vô Ưu. Mà Vô Ưu đối mặt với sự kiên định của Phương Đông Dạ, cười khúc khích một cái nói: "Được rồi. Anh không cần quá để ý lời nói của tôi. Tôi chỉ nói ra cảm giác của tôi thôi. Mẹ anh có thể là nghĩ, anh rất thông minh, lợi hại, cho dù gặp chuyện gì cũng có thể vượt qua, nên mới có thể yên tâm ra đi"

Sau khi Vô Ưu nói xong cười gượng.

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười gượng, trong lòng có chút không thoải mái. Trên thế giới có cha mẹ thật sự yên tâm con cái của mình sao, anh coi như thật lợi hại, nhưng lúc mẹ ra đi thật sự yên tâm sao? Ngay cả Vô Ưu, bình thường đều do tiểu Diễm chăm sóc, không giống một người mẹ, nhưng lúc ra đi cũng biết để lại gì đó cho tiểu Diễm. Mẹ của anh, so với Vô Ưu còn chưa có tâm sao?

Bây giờ Phương Đông Dạ chẳng quan tâm đống tài sản này. Mà anh lại đối với tình yêu của mẹ mình hoài nghi.

Mẹ anh thương anh sao?

Không thương!

Không, bà thương. Bởi vì Phương Đông Dạ không tìm được bằng chứng chứng tỏ mẹ không thương anh..

Thương!

Dĩ nhiên thương, nhưng mẹ tại sao không có đem giấy tờ để lại cho anh. Trong lòng của bà đang suy nghĩ gì đấy?

. . . . . .

" Phương Đông Dạ, anh sẽ tiếp nhận tập đoàn “Phách Nghiệp” sao?"

Lúc dùng bữa trưa, Vô Ưu ăn nhưng không ra mùi vị gì, chỉ nhìn chòng chọc thức ăn mà không ăn, nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Lần này không phải cô tò mò, cũng không phải làcô tám chuyện mà hỏi giùm Bùi Linh. Bởi vì, lúc cô đi lấy nước gặp Bùi Linh, bà ấy nói cô: giúp tôi hỏi Phương Đông Dạ, cậu ấy muốn tiếp nhận tập đoàn “ Phách Nghiêp” sao?

Lúc ấy Vô Ưu muốn hỏi tại sao thư ký Bùi không tự đi hỏi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc không bình thường trên mặt Bùi Linh thì lại không hỏi ra được.

"Em nói anh có nên tiếp nhận không?"

Phương Đông Dạ không trả lời mà lại hỏi lại Vô Ưu. Vô Ưu nói: "À? Tôi...tôi không biết." Thư kí Bùi chỉ nhờ cô hỏi xem anh có muốn tiếp nhận hay không mà thôi, cũng không bảo cô là hi vọng sẽ tiếp nhận nó!

"Vô Ưu, cho anh mượn vai em dựa một chút được không?"

Vô Ưu sững sờ trước đề nghị của Phương Đông Dạ, ngay sau đó gật gật đầu nói: " Ừ." Vô Ưu nhìn vẻ mặt phức tạp của Phương Đông Dạ không khỏi có chút đau lòng. Cô nói: “Dạ, có phải anh đang suy nghĩ vấn đề mẹ anh có thương anh hay không?" Phương Đông Dạ không đáp lại, cũng không mở mắt ra. Nhưng chính từ sự im lặng của anh, cô biết mình đoán không sai.

Ai làm như thế nào anh mới hiểu đây?

Vô Ưu cố gắng nghĩ biện pháp, cô chợt cảm thấy sao mình ngốc như vậy. Lúc cần thiết ngay cả một câu an ủi cũng không nói được!

. . . . . .

" Phương Đông Dạ, lúc tôi hỏi anh mẹ anh có yêu anh không phản ứng đầu tiên của nha là gì?"

Vô Ưu nhớ trên Tivi không phải nói cảm giác đầu tiên chính là cảm giác chân thực nhất sao. Đông Phương Dạ suy tư một chút, mở mắt nhìn Vô Ưu nói: "Cảm giác đầu tiên?" Phương Đông Dạ gật đầu nói: "Cảm giác đầu tiên của anh là mẹ khẳng định yêu anh!"

Khẳng định!

Vô Ưu nghe thế hai chữ, ánh mắt sáng lên. Sau đó nói: "Vậy thì đúng rồi a! Cảm giác đầu tiên là mẹ anh khẳng định yêu anh, trải qua tất cả mọi chuyện anh vẫn như thế nói. Vậy thì chứng minh mẹ anh khẳng định yêu anh!

"Có thật không?"

Phương Đông Dạ kích động nhìn Vô Ưu, mà Vô Ưu khẳng định gật đầu nói: "Đúng! Tôi bảo đảm, nhất định là thật. Về phần giấy chuyển nhượng, tôi nghĩ rất có thể mẹ anh để lại cho anh nhưng bị người khác lấy mất. Hoặc là, mẹ anh quên, nên không đưa cho anh. Cũng có thể như thế nha!"

Mất!

Một người yêu tiền như mạng như Vô Ưu có thể nói ra những lời như thế đã là rất tốt rồi.

"Vô Ưu, em chính là bảo bối mà ông trời ban cho anh!"

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, trong mắt tràn đầy thâm tình! Mà Vô Ưu cười nói: "Ha ha, anh vui vẻ là tốt rồi." Nghe được Vô Ưu lời nói, Đông Phương Dạ nhìn Vô Ưu, âm thanh trầm thấp nói: "Thật xin lỗi, để cho em lo lắng rồi. Cũng cám ơn em, quan tâm anh như vậy." Rõ ràng chính là một câu nói xin lỗi, cùng một câu nói cám ơn. Vô Ưu chợt có chút không gánh nổi.

Nghẹt thở! Trên mặt nong nóng!

"Anh . ."

Vô Ưu vừa định nói, anh cách tôi xa một chút. Nhưng Phương Đông Dạ là đem đầu từ từ tới gần Vô Ưu. Vô Ưu đỏ mặt, nhịp tim bắt đầu gia tốc, biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Vô Ưu cảm giác mình sắp chết rồi, không khí ám muội khiến cô có cảm giác hít thở không thông. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, tránh đi áp lực cho bản thân. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu biết cô ngầm cho phép, trên mặt lộ nụ cười thâm tình. Sau đó nhích tới gần Vô Ưu. Nhưng môi của anh vừa mới chạm phải môi Vô Ưu, còn chưa kịp làm cái gì. Cửa đã bị mở ra!

. . . . . .

"Dạ, tôi nghĩ ra rồi!"

Bùi linh khổ tâm suy nghĩ nửa ngày trời, rốt cuộc từ trong giấp chuyển nhượng tìm được chút bằng chứng. Cho nên dù đang ăn cơm liền đã buông xuống chiếc đũa, sau đó vội vàng đến tìm Phương Đông Dạ. Biết Phương Đông Dạ ở phòng ăn riêng trong phòng ăn dành cho nhân viên. Liền xông vào, do quá kích động nên quên mất không gõ cửa.

"A! Thật xin lỗi!"

Bùi Linh chưa bao giờ nghĩ, sẽ gặp phải cảnh Phương Đông Dạ và Vô Ư đang thân mật. Cho nên, không nhịn được lúng túng. Trên mặt thậm chí có chút hồng hồng không hợp với tuổn tác của bà!

Vô Ưu nghe được giọng nói của Bùi Linh, đẩy Phương Đông Dạ ra. Sau đó cúi đầu mặt đỏ bừng, chỉ hận không có cái lỗ để chiu xuống. Mà Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu e lệ cưng chiều cười một tiếng, sau đó nhìn Bùi Linh, tự nhiên hỏi "Dì Bùi có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bùi linh nghe được Đông Phương Dạ nhắc nhở, mới vội vàng nói: "Đúng, đúng! Tôi nghĩ tôi biết nơi giấu giấy chuyển nhượng !"

"Thật?"

Phương Đông Dạ trợn tròn hai mắt nhìn Bùi Linh. Bùi Linh gật đầu một cái khẳng định nói: "Đúng! Nếu như mà tôi không đoán sai, này giấy chuyển nhượng ở trong ‘ Bích Ba ’."

Đông Phương Dạ nghe nói như thế, hai mắt nhìn Bùi Linh càng trợn to hơn . Bùi Linh lại cười nhạt gật đầu. Đông Phương Dạ vội vàng tháo miếng ngọc từ trên cổ xuống. Sau đó nghiêm túc nhìn lại. Bùi linh giật mình nói: "Không phải mất sao? Tìm được khi nào?" Phương Đông Dạ cười rực rỡ, nói: "sau khi tìm thấy Vô Ưu!"

Phương Đông Dạ trả lời, trong đôi mắt mang theo nụ cười, anh đang ám chỉ Vô Ưu chính là vận may cuả mình. Phương Đông Dạ đem miếng ngọc đưa cho Bùi Linh, bà sau khi nhìn thấy trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Bùi linh cầm một cái tăm, sau đó chọc vào khe nhỏ. Chỉ lát sau bên trong rơi ra một mảnh giấy nhỏ. Bùi Linh đem tờ giấy lấy ra, sau đó đưa trả miếng ngọc cho Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhận lấy sau đó đôi tay hơi run rẩy mở mảnh giấy được coi là giấy chuyển nhượng kia. . .

‘ Phách Nghiệp ’ giang sơn của hai vợ chồng!

Chỉ một câu! Không có điều khoản chặt chẽ, không có ký tên đồng ý. Cái này chỉ giống như một câu nói ngọt!

Phương Đông Dạ sau khi đọc xong tờ giấy, trong lòng lập tức thông suốt. Một chút hoài nghi với mẹ mình cũng không còn. Mà ba anh cứ như vậy tuân thủ theo mảnh giấy một chút giá trị pháp luât cũng không có kia. Phương Đông Dạ thật không rõ liệu giữa hai người có phải là không còn yêu! Anh thật vô cùng hoài nghi

. . . . . .

"Trước khi em trai tôi học xong đại học, “Phách Nghiệp” sẽ do tôi tếp quản!"

Đứng trước hội đồng quản trị Phách Nghiệp Phương Đông Dạ dõng dạc nói. Mà người của nhà họ Tô vốn theo Tô Mỹ Hoa đến làm chỗ dựa cho bà ta nghe Phương Đông Dạ nói như vậy lập tức ngẩn người nhìn về phía Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa hỏi "Phương Đông Dạ, anh?"

Phương Đông Dạ nhìn Tô Mỹ Hoa nói: "Dì, tôi nghĩ tôi là anh trai, thời điểm em mình cần giúp đỡ xử lý công ty tôi đương nhiên không từ chối." Nói xong đem tài liệu trên tay đưa cho bà ta. Tô Mỹ Hoa nghe Phương Đông Dạ gọi mình là “dì”, tâm đã mềm nhũn. Mà ở thấy tài liệu trong tay, lại là toàn bộ cổ phần tập đoàn ‘ Phách Nghiệp ’ của anh chuyển nhượng cho con trai của bà thì lại càng thêm cảm động.

Tô Mỹ Hoa nhìn Đông Phương Dạ hỏi "Đông Phương Dạ, cậu không cần tất cả đều cho nó. Đây là tài sản của cha các câu, cậu cũng có phần đấy!" Tô Mỹ Hoa không phải là người tốt, bà không sợ người khác xấu xa với mình, mà chỉ sợ người ta đối với mình quá tốt.

“Dì đứng nói nữa, tôi còn có “ Tru”. Hiện tại tới đây giúp một tay, đã là quá sức." Những lời này lại một lần nữa chứng minh Phương Đông Dạ không hề có ý muốn tranh giành “Phách Nghiệp” cũng một lần nữa khiến mọi người yên tâm!

. . . . . .

Đông Phương Dạ tiếp tục nói, tôi không hề có ý định liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ”! chỉ dựa vào thực lực hùng hậu của “ Phách Nghiệp”, tập đoàn “Thiên Linh” ở Mỹ đang có một dự án. Chỉ cần có được dự án này thì “Phách Nghiệp” nhất định được chấn hưng.

Bốp! bốp! bốp!

Đối với sự tự tin của Phương Đông Dạ mọi người không biết là gì hơn để bày tỏ sự tin tưởng là vỗ tay ủng hộ. Đứng ở sau lưng Phương Đông Dạ, Bùi Linh và Vô Ưu thấy mọi người đều tin tưởng Phương Đông Dạ thì lộ ra nụ cười vui mừng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...