Ào!
Vừa ra khỏi mặt nước, cả hai liều mạng hít thở để cung cấp dưỡng khí cho phổi.
Hạ Tâm Dung vẫn ở trong nước, vừa thấy bọn họ nổi lên liền hét lên với Amazon ý bảo có thể kéo, Amazon trông thấy bọn họ, điều chỉnh máy bay bay lên...
Từ từ kéo quan tài treo lên bờ...
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm ở trong nước rùng mình, "Mẹ kiếp, vừa rồi chẳng có cảm giác gì, mà sao bây giờ nước lại lạnh như băng vậy nhỉ?"
Diệp Trúc Phàm gật đầu, cũng sợ run cả người, "Mau lên bờ, hồ này ở bên sườn dốc núi, lạnh là bình thường."
Ba người bơi tới bờ...
Quan tài treo phía sau cũng từ từ nổi lên mặt nước đi theo bọn họ...
Sở Tử Ngang lên bờ đầu tiên, quay lại nhìn quan tài treo, "Mới rồi chưa thấy rõ nó thế nào, bây giờ mới nhìn rõ, trông nó còn tốt hơn so với quan tài bây giờ."
"Đương nhiên, có người nói đây là của một vị Vương gia nào đó, liệu có thể khó coi được sao?"
Hạ Tâm Dung bò lên bờ cuối cùng. "Đạo sư thường hay nói rất huyền bí về quan tài treo, các anh xem rốt cuộc nó có cái gì?"
Sở Tử Ngang cùng tiến tới đẩy quan tài treo lên bờ, "Mở ra chẳng phải sẽ biết hay sao?"
"Đúng vậy, Tâm Dung, bảo Amazon bỏ công cụ xuống đây." Diệp Trúc Phàm hiển nhiên lúc này tương đối hứng thú với đề tài này.
"Không phải chúng ta đến đây tìm lão đại à?" Tuy là nói như vậy, nhưng Hạ Tâm Dung vẫn chạy đi kêu Amazon.
"Ngốc thế, chúng ta giải quyết xong vụ quan tài treo này rồi đi tìm lão đại cũng không muộn, với lại cũng xem chúng ta làm gì chứ?"
Diệp Trúc Phàm không tiếp lời mà chỉ quan sát quan tài treo, "Bốn góc này sao giống vòi nước thế nhỉ?"
"Tôi thấy không giống, ♥lE+quYd0n.c0m anh xem, bên trái trông như đầu sư tử, cái này có chữ "Vương", rõ ràng là con cọp, còn có cái này... Cảm giác tương đối giống đầu rắn, quả thực chính là tứ bất tượng, đâu có giống vòi nước?" Sở Tử Ngang vuốt cằm nói.
"Ừ, cũng đúng, đạo sư không phải nói quan tài treo làm từ thủy tinh sao? Tôi trông nó như điêu khắc bằng đá vậy."
"Không phải, đây là điêu khắc bằng gỗ, đá sẽ không nhẹ vậy đâu."
"Quên đi quên đi, tôi nói gì thì anh cũng phản bác." Diệp Trúc Phàm không phát biểu ý kiến nữa mà chờ Hạ Tâm Dung.
Sở Tử Ngang mỉm cười, ngồi xuống gõ tay lên quan tài treo...
Hạ Tâm Dung cầm theo rương công cụ nhỏ nhanh chóng quay lại, tất cả đều là đồ chuyên dụng hiện đại cho thần trộm, Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm mỗi người cầm một thứ quay lại gõ đập lên quan tài treo...
Không tới nửa tiếng đã cạy hết đinh của quan tài ra, Hạ Tâm Dung đứng bên cạnh nhắc nhở bọn họ cẩn thận, đừng phá hủy di tích cổ này, lấy về còn bán được rất nhiều tiền nữa.
Sở Tử Ngang thấy cô ồn ào quá liền quay lại bảo cô ngậm miệng, Diệp Trúc Phàm đẩy nắp quan tài ra...
Bang
Hai người cùng hợp lực đẩy nắp quan tài rơi xuống đất, Sở Tử Ngang vỗ tay một cái, "Được rồi, đã giải quyết xong!"…
"A!" Hạ Tâm Dung mở to mắt nhìn bên trong... Chị ấy, anh ta? Chấn kinh đến mức mắt lòi cả ra...
"Phụ nữ cứ nhặng xị lên vì những cái đâu đâu, trong quan tài treo không có châu báu thì cũng chỉ có một đống xương trắng thôi, cô có cần thét chói tai thế không?" Sở Tử Ngang quay lại giáo huấn Hạ Tâm Dung, nhìn cái biểu tình kia của cô cứ như gặp quỷ ấy. Có khiếp sợ đến vậy sao?
Diệp Trúc Phàm quay đầu xem cũng đờ cả ra, bất quá rõ ràng là tốt hơn Hạ Tâm Dung một chút, chí ít không có kêu lên thất thanh như thế, nhưng vẫn lắp bắp, "Lão - lão đại?"
Ngất, chị ấy sao ở bên trong đó? Còn người đàn ông ôm chị ấy là ai?
Lão đại? Sở Tử Ngang nghi ngờ nhìn vào bên trong quan tài treo, mắt trợn tròn, cằm rớt xuống đất...
"Lão đại? Chị chị chị?"
Lôi Khiếu Thiên buông Đường Kiến Tâm ra, đứng dậy rồi kéo lấy Đường Kiến Tâm. Cô đứng lảo đảo mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã, cũng may Lôi Khiếu Thiên nhanh tay, trực tiếp ôm cô ra ngoài...
Đường Kiến Tâm hít vào thở ra liên tục, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bên trong quá ngột ngạt mới gây nên tình trạng như vậy, bước ra liền thấy đám người Hạ Tâm Dung nhìn cô với Lôi Khiếu Thiên như gặp quỷ, khóe miệng giật giật, thản nhiên nói.
"Cám ơn mấy người đã cứu bọn tôi."
"Lão đại? Thật là chị?" Diệp Trúc Phàm tỉnh lại đầu tiên, vẫn không chắc chắn hỏi lại.
Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi gật đầu, "Thật còn hơn châu báu của mấy người."
Diệp Trúc Phàm nhìn lại quan tài treo, dù không có châu báu gì cả nhưng gặp hai người cũng mang đến kích thích tới mức chấn kinh với bọn họ...
"Lão - lão đại, sao chị lại ở trong quan tài treo?" Sở Tử Ngang như cắn phải lưỡi, trời, sấm giật đùng đùng như muốn bổ vào đầu anh ta.
Hạ Tâm Dung bước tới ôm chầm Đường Kiến Tâm khóc lớn, "Huhu, lão đại, bọn em tìm chị đã gần hai năm rồi, chị không xuất hiện làm bọn em tưởng chị không cần tới bọn em nữa."
Đường Kiến Tâm bất đắc dĩ đồng thời cũng có chút cảm động, bọn họ đều còn nhớ đến cô sao? "Không đâu, tôi đã nói là sẽ không bỏ mấy người mà, đừng khóc, con gái mà khóc thì xấu lắm."
"Nhưng vì sao chị lại không tới tìm bọn em? Bọn em chờ chị ở Mỹ rất lâu."
Cái này, Đường Kiến Tâm hết chỗ nói rồi, "Tôi sinh con, khụ khụ."
"Sao vậy? Đau chỗ nào?" Lôi Khiếu Thiên nghe thấy Đường Kiến Tâm ho khan mặt liền thay đổi, vội hỏi thăm. Đường Kiến Tâm lắc đầu, tỏ ý không có việc gì.
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm đứng bên cạnh không thấy động tác này, nhìn quan tài châu báu cũng không hứng thú nữa, chỉ cảm thấy sấm chớp đang giật đùng đùng thôi.
Đường Kiến Tâm nhẹ giọng an ủi Hạ Tâm Dung, lần đầu tiên nói nhiều lời cảm ơn đến vậy. Mặc kệ bọn họ có phải đánh bậy đánh bạ mà cứu bọn họ hay không, nhưng sự thực vẫn là sự thực.
Lôi Khiếu Thiên cũng không có thời gian để ý tới những việc đấy, anh nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi lạnh giọng hỏi, "Đây là nơi nào?"
"Sườn dốc trũng ở Âm Sơn." Lôi Khiếu Thiên mặc dù nhìn qua có chút chật vật, nhưng khí thế vương giả xã hội đen vẫn không thể khinh thường, Diệp Trúc Phàm đáp lại.
"Có thấy những người khác không?"
Sở Tử Ngang và Diệp Trúc Phàm nhìn nhau cùng lắc đầu, không có. Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, Đường Kiến Tâm kéo lấy tay Lôi Khiếu Thiên dịu dàng an ủi, "Bọn họ không sao đâu, chúng ta như vậy còn chưa chết thì bọn họ cũng không thể nào chết được."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, hỏi xem họ có phương tiện liên lạc hay không, lúc này Amazon mới hạ thấp máy bay, Sở Tử Ngang nói trên máy bay có. Lôi Khiếu Thiên gật đầu, bảo Đường Kiến Tâm đi với bọn họ liên lạc với người của Ngục Thiên Minh chuẩn bị cứu người.
Đường Kiến Tâm nhíu chặt mày, "Vậy còn anh?"
"Anh sẽ tìm dọc theo hồ này." Lôi Khiếu Thiên không có sự thoải mái khi thoát khỏi cái chết, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Đường Kiến Tâm cũng không hơn, cô cảm nhận được Lôi Khiếu Thiên không vui làm cô cũng chẳng vui gì, trong lòng cứ thấy khó chịu. Mấy người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ cũng không phải ở chung với cô chỉ một hai ngày, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Lôi Khiếu Thiên thật tình không có dư lực mà ứng phó với việc này, thời khắc chiếc quan tài treo rơi vào trong hồ, anh còn tưởng mình sẽ cùng chết với Tâm Nhi, nhưng không nghĩ tới ông trời vẫn để anh sống, quả là ngoài ý muốn.
Mà anh hi vọng những đứa em trai của anh cũng có thể có cái ngoài ý muốn này.
Đường Kiến Tâm đuổi theo Lôi Khiếu Thiên, Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang rất tự nhiên đi theo, Đường Kiến Tâm xoay người nói, "Mọi người về trước đi, báo tin cho người của Ngục Thiên Minh để bọn họ tới đây, thuận tiện đem chiếc quan tài treo này về luôn." Sau khi về cô sẽ từ từ nghiên cứu thứ này, bây giờ cô cũng không rảnh!
"Nhưng lão đại à."
"Không có nhưng gì hết." Đường Kiến Tâm cắt ngang lời Diệp Trúc Phàm rồi quay đi, cùng Lôi Khiếu Thiên từ từ đi dọc theo hồ nước tìm kiếm...
Sở Tử Ngang đứng bên cạnh Diệp Trúc Phàm, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, "Này, lão đại và anh ta thật sự bước ra từ quan tài treo?"
"Hẳn là vậy?" Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang nhìn nhau cùng rùng mình, đồng loạt nhìn chiếc quan tài treo đã bị cậy nắp phía sau...
Ánh sáng bảy màu bên trong quan tài khiến họ quên cả thu mắt lại...
"A..." Hạ Tâm Dung ngồi xuống bên cạnh quan tài liền thấy được bảy màu rực rỡ ấy, tự nhiên nhìn bên trong quan tài treo, không ngờ rằng thấy được, thấy được...
"Tâm Dung, cô kêu gì thế? Không phải ánh sáng do châu báu phản xạ lại ư? Có cái gì ngạc nhiên hở? Chẳng lẽ bên trong còn có thể chạy ra một người nữa?" Sở Tử Ngang tức giận nhìn Hạ Tâm Dung, phụ nữ à, nói gió thành mưa, vừa rồi còn khóc bù lu bù loa, bây giờ lại choáng váng gì nữa đây...
Diệp Trúc Phàm cũng lắc đầu, lần đầu tiên anh cũng hết hồn, nhưng lý nào lại thêm lần nữa?
"Xương - xương cốt?" Hạ Tâm Dung kinh hãi, run giọng nhìn bên trong quan tài treo nói...
"Xương cốt?"
Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang cùng lên tiếng, nhìn nhau rồi tiến lên nhìn vào bên trong quan tài treo...
Hít...
Thật sự có hai bộ xương người chết...
***
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch lúc nhận được tin tới nơi thì Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đã đi dọc theo hồ xuống hạ du, Phó Hạnh Lương cầm ống nhòm tìm kiếm không dám lơ là. Sau khi nhận được tin của người tên Amazon, mặc kệ có cạm bẫy gì bọn họ cũng đi máy bay tới, từ xa trông thấy bóng Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm liền vui vẻ, để máy bay qua đó rồi thả thang dây trượt xuống...
"Anh đừng lo, sẽ tìm được thôi." Đường Kiến Tâm đi đằng sau, cũng không biết an ủi anh thế nào.
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Tâm Nhi, em nói xem bọn họ có trách anh không? Là anh đã mặc kệ bọn họ!"
Đường Kiến Tâm quả quyết lắc đầu, đau lòng khi thấy dáng vẻ yếu ớt này của Lôi Khiếu Thiên "Sẽ không đâu, huống chi, em tin chúng ta có thể tìm được bọn họ, hồ này rất lớn, nói không chừng có lẽ đã rơi xuống vùng hạ du?"
"Hi vọng là thế." Anh rất hi vọng cái ngoài ý muốn kia, kỳ tích không phải xảy ra trên người mình, nếu có thể, anh tình nguyện lấy mạng của mình đổi cho bốn đứa em.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Đại ca."
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch chạy tới, cùng hô lên cắt ngang Đường Kiến Tâm, "Anh không sao chứ?"
Lôi Khiếu Thiên vẫn chỉ nhìn mặt hồ tĩnh lặng, căn dặn, "Lương, quay về dẫn theo người của Ngục Thiên Minh lên Âm Sơn, chờ ở cửa vào, Diệp, Huống hai cậu dẫn người tìm kiếm dọc theo đây cho tới hạ du, cho dù phải rút hết nước của cái hồ này đi, tôi cũng phải thấy người."
Ba người theo lệnh đi làm, Phó Hạnh Lương tới rồi lại đi, Hướng Diệp Lân và Huống Ngân Dịch run rẩy, biết là đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa Kỳ không có ở đây, bằng không đại ca cũng không bảo Lương đi như vậy...
"Đại ca? Có phải... ?" Bọn họ không dám nói tiếp, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Đường Kiến Tâm bảo bọn họ đừng hỏi mà chỉ tìm người là được rồi, hai người cũng không dám hỏi nhiều, dẫn theo người đi xuống hạ du...
Một tiếng, hai tiếng, năm tiếng...
Tám tiếng...
Trời đã tối từ lâu, gió thổi lạnh lẽo nhưng không một ai rời đi, trên mặt hồ nhấp nhô những điểm sáng, người tìm trên bờ, người lặn xuống nước...
Đường Kiến Tâm đứng cùng Lôi Khiếu Thiên tròn tám tiếng, vẫn không nhúc nhích, không uống một ngụm nước, cũng không ăn một miếng cơm nào cả...
Hai người cũng không ngã xuống, bởi vì vẫn giữ một hơi thở chống đỡ...
Lôi Khiếu Thiên thủy chung không tin bọn họ đã xảy ra điều bất chắc, Đường Kiến Tâm cũng không tin, mà bên phía Phó Hạnh Lương thỉnh thoảng truyền tới tin, toàn bộ bên dưới Âm Sơn chấn động, lối vào đã sụp đổ hoàn toàn không thể vào được, chỉ có thể hợp thành từng đội nhỏ tìm kiếm toàn bộ Âm Sơn...
Tất cả tin tức đều do Đường Kiến Tâm tiếp thu, cũng do cô sắp xếp, Lôi Khiếu Thiên hoàn toàn thờ ơ như người chết, nghe cũng bằng không nghe!
Đường Kiến Tâm cảm giác rất mệt mỏi, từ lúc quay lại thành phố W, ngày nào thần kinh cũng căn thẳng.♥lE+quYd0n Đầu tiên là Mông Mông gặp chuyện không may, lập tức tới Âm Sơn, bây giờ phải thừa nhận khảo nghiệm tâm lý nữa, người bình thường đã không chịu nổi, mà bọn họ còn có thể kiên cường đứng đây chỉ vì trong lòng còn có một tia hi vọng.
Hướng Diệp Lân đã mấy lần đến giục bọn họ về nghỉ ngơi trước, ở đây cứ giao cho bọn họ là được, nhất định sẽ tìm được người, nhưng hai người vẫn kiên trì, chết cũng không di chuyển!
Cuối cùng Hướng Diệp Lân bất đắc dĩ đành bảo thủ hạ mang nước với thức ăn tới, tiếc là hai người không ăn. Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch càng gấp gáp lo lắng hơn, hai vị đại nhân sống này còn muốn chơi trò "tuyệt thực" nữa, thật quá là ấu trĩ!
Cách nghĩ của Đường Kiến Tâm rất đơn giản, nếu Lôi Khiếu Thiên không động, không ăn uống, dù thế nào cô cũng sẽ theo anh, cho đến khi nào tìm được người mới thôi, dù là chỉ tìm được thi thể!
"Cứ tiếp tục như vậy không được." Hướng Diệp Lân chọc Huống Ngân Dịch, lo lắng nói.
Huống Ngân Dịch tức giận lườm anh ta, "Không thì chú có cách nào? Nói đi, tôi chăm chú lắng nghe đây, chỉ cần có thể làm đại ca với chị dâu bình thường trở lại, muốn tôi làm gì tôi cũng phối hợp!"
"Tôi mà biết thì còn phàn nàn với chú làm gì?" Hướng Diệp Lân hung hăng trợn mắt, chỉ biết nói lời châm chọc, nếu có thể bảo bọn họ đừng cố chấp nữa, sao anh ta không tự làm đi?
"Ai!"
"Ai!"
Hai người bất đắc dĩ đồng thời thở dài, liếc thấy một thủ hạ Ngục Thiên Minh vội vã chạy tới chỗ bọn họ, hai người giật mình, cuống quýt ra đón.
"Tìm được chưa?"
Người nọ thở hồng hộc, tay chống đầu gối, gật đầu, "Tìm, tìm được rồi, ở cuối hạ du."
Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch mắt sáng ngời, hét lên với Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, tìm được rồi."
Lôi Khiếu Thiên run rẩy, Đường Kiến Tâm liền kéo Lôi Khiếu Thiên chạy tới phía Hướng Diệp Lân...
"Người đâu?"
"Ở hạ du."
"Dẫn đường!"
"Vâng!"
Đường Kiến Tâm cùng Lôi Khiếu Thiên chạy xuống nước vang lên những thanh âm bì bõm,♥lE+quYd0n Lôi Khiếu Thiên tỉnh táo, hai mắt đỏ lên, lôi theo Đường Kiến Tâm chạy đi trước, Đường Kiến Tâm bị nắm đau nhưng cô không phát ra tiếng.
Lôi Khiếu Thiên, anh đã sống lại rồi sao?
Thật tốt quá!
Khi đến hạ du, Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ đã được đưa lên bờ, có mấy người của Ngục Thiên Minh chăm sóc, những người khác ở trong hồ, chuẩn bị cứu hai người Chris, Đế Văn...
Lôi Khiếu Thiên chạy đến bên cạnh Lôi Trảm Thiên, đã có người hô hấp cho bọn họ, khi anh quỳ rạp xuống trước mặt Lôi Trảm Thiên, anh ta mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại...
Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên ôm lấy Lôi Trảm Thiên, cảm giác có chỗ nào đó ê ẩm, mũi sụt sịt, ngẩng đầu nhìn lên trời, tốt rồi, mọi người không có chuyện gì hết!
"Trảm, Trảm, em tỉnh lại đi, là anh đây, mau tỉnh lại, đừng ngủ."
"Anh xin em đừng ngủ." Lôi Khiếu Thiên lay mạnh Lôi Trảm Thiên, bấm vào huyệt nhân trung cho anh ta, anh không rảnh nghĩ xem tâm tình mình thế nào khi nghe đã tìm được bọn họ, cũng không rảnh mà nghĩ cảm giác lúc anh ôm lấy đứa em trai thế nào, anh chỉ thấy sợ hãi, năm đó bố cũng nằm trong ngực anh thế này, sau đó không mở mắt ra nữa...
"Trảm... em trai, em mau mở mắt nhìn anh đi..." Hai tiếng em trai trong đời chỉ vào lúc này mới bật thốt ra!
Anh vẫn tưởng tiếng gọi em trai này đã mất từ lâu, nhưng, hôm nay anh mới biết, hóa ra gọi tiếng em trai này, cả trái tim như được lấp đầy, giữa bọn họ vẫn tồn tại chung dòng máu thân thiết nhất...
Cho nên, em trai, em không thể có chuyện gì được!
Lôi Trảm Thiên ho khan rồi tỉnh lại, mơ hồ nghe được từng tiếng em trai, tình cảm trong lòng bộc phát, anh rất muốn nói, anh à, em sẽ không đi đâu, em không sao.
Nhưng yết hầu lại khô rát, môi mấp máy muốn phát ra tiếng mà lại có cảm giác nặng nghìn vàng, làm thế nào cũng không nói ra được, cực kỳ khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại kia làm anh nhếch miệng...
Hóa ra, vừa rồi không phải ảo giác, anh, thật sự là anh!
"... Anh..."
Lôi Khiếu Thiên cứng đờ, nhìn Lôi Trảm Thiên không chớp mắt, Lôi Trảm Thiên hư nhược muốn trấn an anh nhưng không thành công, mí mắt khép lại ngất đi... Những tiếng đứt quãng vang lên...
"Anh, em không sao!"
"Trảm... Trảm..." Lôi Khiếu Thiên kinh hãi nhìn Lôi Trảm Thiên hôn mê lần nữa, lập tức hét lớn, "Người đâu, máy bay..."
***
Hai tháng sau, trong một phòng bệnh VIP nào đó của bệnh viện thuộc về Ngục Thiên Minh ở thành phố W có bốn chiếc giường bệnh cao cấp, hai chiếc giường lớn hơn gần bên cửa sổ có bốn người đang ngồi, sắc mặt hồng nhuận, tóc rối bù, mỗi người cầm bài ngồi một góc...
"Chờ chút, Kỳ ra rô? Chris, vừa rồi không phải anh không có rô sao? Sao không tễ bài?"
"Để tôi xem... Hình như là không có? Làm sao bây giờ Đế Văn? Có thể rút lại không?" Chris lom lom nhìn ba lá trên tay mình, muốn nhặt lại cây năm bích vừa mới đánh ra
"Không được, đã đánh rồi thì không thể rút lại." Thẩm Dương Kỳ thu bài lại, chặn tay Chris không cho anh ta rút bài.
"Trên đời này làm gì có thuốc hối hận, bỏ tay ra đê." Lôi Trảm Thiên cười híp mắt nhìn Chris.
"Nhưng tôi mới học, phải có quyền lợi đặc biệt chứ." Chris rất vô tội nhìn hai người này.
"Đặc biệt cái rắm, cái quy tắc đơn giản mà cũng đã dạy anh tới lần thứ n rồi đấy, dù là trẻ con dạy nó hai lần thì nó cũng hiểu, anh còn dám nói anh vừa mới học?" Thẩm Dương Kỳ khinh bỉ, trò "5 cơ thăng cấp" này ai không biết? Cũng chẳng phải người ngoài hành tinh.
("5 cơ" là một dạng bài pu-khơ dân gian ở Đại Biệt Sơn tỉnh An Huy Trung Quốc. Do quy tắc trò chơi là "5 cơ" lớn nhất nên tên trò chơi này cũng được đặt theo đó.
- Quy tắc trò chơi: "5 cơ" sử dụng 2 bộ bài pu-khơ, tổng cộng 108 cây. Bốn người chia làm hai tổ (nhà cái và không phải nhà cái), mỗi người cầm 25 cây, còn lại 8 cây thuộc về nhà cái, đồng thời nhà cái đảm nhiệm lựa chọn "diệt để" trên 8 lá ấy. Bài "diệt để" không thể nhặt lên giữa chừng. Nhà cái có nhiệm vụ bảo vệ bài tẩy (để bài) không bị lật lên, cho nên nhà cái phải ra những lá lớn hơn phía không phải nhà cái để bảo vệ chúng. Một khi "để" bị vứt đi, vậy điểm bài tẩy sẽ lấy trị (5, 10, K) rồi nhân 2.
- Quy tắc thăng cấp: thắng bại của "5 đỏ" dựa vào sự thăng cấp, cấp bậc ai cao nhất thì người đó thắng. Thăng cấp bình thường dựa vào hai người hợp tác mà thành. Điều kiện nhà cái thăng cấp là đối phương không giành được 80 điểm thì tăng lên một cấp, không tới 40 điểm tăng lên hai cấp, 0 điểm sẽ tăng lên ba cấp. Phe giành điểm thì cứ được 120 điểm là một cấp, 160 điểm là hai cấp, 200 điểm là ba cấp.
Bên giành điểm giành được bài tẩy sẽ là cách rất tốt, bởi vì điểm bài tẩy được nhân 2. Cách giành lấy "để" là khi bài của anh lớn hơn bài nhà cái, vậy thì "để" của nhà cái sẽ bị lật. Tất nhiên, nếu bài nhà cái không tốt, điểm của bài tẩy sẽ rất thấp.
Điểm của bài tẩy nhân với 2 là lợi ích duy nhất khi giành "để", không phải cơ sở để giành làm nhà cái cho lần sau.
- Tất cả lá bài được chia ra chủ bài và phó bài. Chủ bài gồm 2 lá 5 cơ, hai lá đại vương, hai lá tiểu vương. 5 cơ lớn hơn đại vương, đại vương lớn hơn tiểu vương. Mặc khác có bốn lá "3 cơ, 3 rô, 3 bích, 3 tép" cũng là chủ bài, nhưng quyết định bởi màu sắc chủ bài.
- Tễ bài là bài có khả năng dùng để đánh phó bài.)