Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 124: Đại kết cục 2


Chương trước Chương tiếp

Thẩm Dương Kỳ liếc xuống, tâm trạng hoảng hốt khiến thân thể lắc lư, Đường Kiến Tâm không coi được đành kéo anh ta lại, "Cậu đứng đắn chút đi, nơi đây không phải chỗ nói giỡn." Nếu mà lăn xuống thật chắc sẽ hộc máu mà chết!

Thẩm Dương Kỳ sợ hãi vỗ ngực, Đế Văn, Chris một mực đứng sau xem trò, hai người nhón chân mà đi, bọn họ không có ngu ngốc như Thẩm Dương Kỳ.

Lôi Khiếu Thiên gõ lên đầu Thẩm Dương Kỳ, "Mau nhanh đi." Đứng càng lâu đầu càng choáng.

Thẩm Dương Kỳ bĩu môi, "Vẫn là chị dâu nói đúng, cầu thang lên thoải mái hơn."

Đường Kiến Tâm, "Lời của tôi có lúc nào là không đúng?"

Thẩm Dương Kỳ, "Ách..." Chị dâu à, chị có biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào không vậy?

Lôi Khiếu Thiên, "..."

***

Lúc này tại căn biệt thự ở thành phố W, Lôi Tiêu Tiêu cười gian ôm Lôi Mông chạy tới chạy lui, hôn trái hôn phải, mang đến cho em rất nhiều món đồ chơi kỳ quái.

Ví dụ, trên đầu kim cương biến hình có con sâu róm...

Tiếp là, một con rắn xanh quấn quanh bụng búp bê babi...

Rồi thì bốn cái bánh xe đua đồ chơi là bốn con rùa...

Còn rất là nhiều...

Sát thủ Ngục Thiên Minh khẩn trương đứng cách ghế sô-pha không xa, cẩn thận quan sát tiểu chủ nhân, trước khi đi chị dâu đã ra lệnh, tiểu chủ nhân mà có gì ngoài ý muốn thì bọn họ cũng sẽ đi cùng.

Nhưng nhìn đứa bé cười ngu ngốc lại ngây thơ trước mặt mà sao bọn họ cảm thấy lỗ chân lông mình dựng đứng hết lên thế nhỉ?

Bảo tiêu của Lôi Tiêu Tiêu cũng rất thương hại cho sát thủ Ngục Thiên Minh, thực sự là tri âm!

"Tiểu bảo bối, con xem bà cô mang tới cho con cái gì này? Đây là thứ mà bà cô đã giấu kỹ lắm đấy, thấy bà cô thương con nhiều thế nào chưa."

Lôi Tiêu Tiêu cầm lấy con rắn xanh nhỏ nằm trên bụng búp bê babi giơ lên trước mặt Lôi Mông, những tiếng hít khí vang lên liên tiếp phía sau, tất cả khó tin nhìn về phía Lôi Tiêu Tiêu...

Lôi Mông nhếch miệng nở nụ cười, đôi tay bé nhỏ mập mạp chộp ngay đuôi con rắn nhỏ, Lôi Tiêu Tiêu hếch mày, ố ồ, nó dám bắt thật a?

Nhớ năm đó, con trai bà bị dọa cho khóc thét, thiếu chút nữa tè ra quần, bộ dạng như con gấu ấy thật muốn đâm cho một cái. Thẩm Dương Kỳ xa cuối chân trời đang phấn đấu trên từng nấc thang chợt thấy lưng mát lạnh, hắt hơi rồi quay lại hét lên đầy tức giận,… "Ai vừa chửi tôi đấy hả? Đáng khinh, lại đi nói xấu sau lưng người khác."

Lôi Trảm Thiên không thể nhịn được nữa, "Cậu không nói lời nào thì sẽ chết phỏng, còn ầm ĩ nữa xem tôi có khâu cái miệng cậu lại không."

Thẩm Dương Kỳ ủy khuất, vừa rồi rõ ràng là có người chửi sau lưng anh mà, chẳng lẽ anh nhầm?

Đường Kiến Tâm nói thẳng, "Cậu mà đáng để chúng tôi khinh bỉ sau lưng à, ngoan, cứ đi tiếp con đường của cậu đi."

Thẩm Dương Kỳ muốn bật khóc tức thì!

Đầu này, Lôi Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Lôi Mông cầm đuôi con rắn xanh vung vẩy trên không, kích động lao tới hôn lên gương mặt Lôi Mông, "Bảo bối, bảo bối, con đúng là kỳ bảo của bà cô mà. Hố hố..."

Những người đằng sau nghe xong mặt đầy vệt đen.

Lôi Mông ô ô hai tiếng tỏ ý bất mãn, cầm lấy con rắn xanh đánh vào mặt Lôi Tiêu Tiêu, sắc mặt Lôi Tiêu Tiêu cứng đờ, rất bi thương giựt lại con rắn xanh từ tay Lôi Mông ném ra đất, "Tiểu bảo bối, không thể đánh bà cô như vậy được nha."

"Bà cô dạy con mấy cái đó để con dùng đi đối phó với người xấu, chứ không phải áp dụng lên bà cô đâu a."

Lôi Mông quyệt miệng, "Bà cô, sợ - sợ."

Lôi Tiêu Tiêu khiếp hãi nhìn Lôi Mông, hiếm khi rơi vào tình trạng si ngốc thế này...

Sau khi Lôi Mông nói xong liền lấy hết sức chà đạp lên người con búp bê babi, chỉ ba phút thôi đã làm con búp bê trở nên rất đẹp mắt...

Lôi Tiêu Tiêu tỉnh táo lại liền ôm chầm lấy Lôi Mông, kích động véo má em, "Mông Mông, bảo bối, ha ha, con nếu nói được thì gọi thêm một tiếng bà cô nữa đi, không, gọi bà nội, bà nội nghe."

Mấy bảo tiêu mặc vét đen sau lưng bà tí nữa thì ngất khi trông thấy bộ dạng Lôi Tiêu Tiêu, đây còn là Vương phi ư? Vương gia đúng là số khổ, đến đãi ngộ cũng khác nhau một trời một vực.

Lôi Mông nằm trong ngực Lôi Tiêu Tiêu đá chân tỏ ý bất mãn, em không thích bà ôm, "Ô ô..."

"Làm sao vậy làm sao vậy? Bảo bối, có phải bị bà cô đè không?" Lôi Tiêu Tiêu khẩn trương thả Lôi Mông lại ghế sô-pha, kiểm tra tới lui thân thể Lôi Mông.

Lôi Mông ngồi trên ghế liền cao hứng, đẩy tay Lôi Tiêu Tiêu ra rồi chộp lấy kim cương biến hình, Lôi Tiêu Tiêu lại càng hoảng sợ, cuống quít ôm Lôi Mông tránh ra, nói những lời thấm thía, "Bảo bối a, cái này không đùa được đâu, trên đó toàn sâu róm, là thiên địch của bố con đấy."

Lôi Mông nghi ngờ chớp mắt với Lôi Tiêu Tiêu, căn bản không hiểu bà nói cái gì, mắt cứ chăm chú vào con sâu róm trên kim cương, nhìn nó nhúc nhích ngọ nguậy rất là thú vị...

"Nha nha!"…

Lôi Tiêu Tiêu hoàn toàn há hốc mồm, ban đầu bà định lấy mấy món đồ chơi mà bọn trẻ con không chơi nữa mang đến đây đào tạo cho tiểu bảo bối, tục ngữ nói, hứng thú phải được bồi dưỡng ngay từ nhỏ, mấy đứa Lôi Khiếu Thiên chính do khởi đầu quá trễ mà mới có thứ sợ hãi trong lòng, thí dụ như sâu róm...

Ý định ấy là trước hết để tiểu bảo bối quen thuộc mấy món này rồi lại dạy dỗ, nhưng không ngờ chuyện ấy căn bản không giống như mình nghĩ, Lôi Tiêu Tiêu thật xấu hổ.

Thằng nhóc này còn dũng mãnh hơn cả bà nữa.

Lôi Tiêu Tiêu ôm lấy Lôi Mông cười cứ phải gọi là "hoa trời rơi rụng", năm đứa bé bị bà tàn nhiều năm lại không đúng như những gì bà mong chờ, ấy là trở thành một tiểu ác ma, kết quả thằng nhóc này mười phần đủ mười, quá tốt.

"Bảo bối à, bây giờ mẹ con buộc con với bà rồi, bà cô đưa con đi chơi, sau này con theo bà cô rồi thì bà cô sẽ cho con ăn ngon uống cay, ha ha." Lôi Tiêu Tiêu xoa bóp bụng Lôi Mông, cười rất là gian trá. Giống hệt như cảnh một lão yêu bà bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.

Đám bảo tiêu nhìn thấy nụ cười quen thuộc này đều lạnh toát cả lưng, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, rời đến phạm vi an toàn.

Đôi tay mập mạp của Lôi Mông vỗ lên má Lôi Tiêu Tiêu, chút lực ấy chỉ như gãi ngứa cho Lôi Tiêu Tiêu, bà cầm lấy tay Lôi Mông rồi hôn chụt một cái.

"Bảo bối, sau này lớn lên đừng như bố con, người gì mà cứng ngắc lạnh lẽo như gỗ, cũng đừng có ngu ngốc giống cậu con, đã làm thì phải làm một con tiểu hồ ly, một con cáo già quang minh chính đại ấy." Lôi Tiêu Tiêu cười gian truyền thụ mấy thứ chẳng ra gì với tiểu Mông Mông, người trong phòng nghe vậy thật chẳng biết nói gì.

Lôi Mông lại nghe như rất vui, giữ lấy cổ áo Lôi Tiêu Tiêu rồi hôn "chụt" cái rõ to lên mặt bà, Lôi Mông vui vẻ, Lôi Tiêu Tiêu cười không thấy đông nam tây bắc đâu nữa, nhấc cao Lôi Mông lên cười ha ha.

"Bảo bối đã biết lấy lòng bà cô rồi đấy, xem bà cô thương con này."

Lôi Mông được nhấc cao rất vui vẻ vỗ tay.

Những người phía sau trông thấy cũng không nói gì nổi...

Tâm nguyện của trẻ con thì phải được thỏa mãn, Lôi Tiêu Tiêu sau khi chơi cùng thằng nhóc một lát thì trong đầu lóe lên, vội ôm lấy thằng nhóc, Khiếu Thiên với Tâm Nhi không biết khi nào về, không được, bà phải thừa dịp này chuồn thôi, thế thì mới có thể lừa tiểu bảo bối Mông Mông về chơi được chứ.

"Người đâu, chuẩn bị máy bay về Anh quốc."

"Vâng."

Một người lui xuống, Lôi Tiêu Tiêu một tay ôm Lôi Mông, đứng dậy ra ngoài, "Bảo bối, bà cô dẫn con đi chỗ khác chơi vui hơn nhé."

Bà thì chẳng lo lắng chi cả, ấy nhưng người của Ngục Thiên Minh lại bị hành động của bà làm cho giật mình.

Bà đang muốn dẫn tiểu chủ nhân chạy, vậy đâu có được?

"Tiểu thiếu gia, phu nhân xin dừng bước." Thành viên trong tổ tình báo của Ngục Thiên Minh thấy điều ất thường, đứng ra ngăn Lôi Tiêu Tiêu lại, không cho bà ra khỏi cửa.

"Sáu bước?" Lôi Tiêu Tiêu nhướng mày, "Không cần sáu bước, hai bước là tới cạnh máy bay rồi, mọi người không cần tiễn đâu, yên tâm đi, tiểu thiếu gia của các cậu tôi sẽ chăm sóc thật tốt." Nói xong rồi định lướt qua người mới nói ra ngoài cửa.

"Không phải, phu nhân, chị dâu đã nói, trước khi chị ấy quay về thì không cho phép bà ra khỏi phòng này nửa bước, cho nên vẫn mời bà về chỗ ngồi đi." Dù sao cũng làm công tác tình báo nên cách ăn nói rất trôi chảy.

Lôi Tiêu Tiêu cười như không cười nhìn người dám cản trước lối đi của bà, quay sang khóc mà như không với Lôi Mông, "Xem này, lão tử con có đức hạnh gì nên giờ người dưới tay nó cũng có đức hạnh đấy, thật là chướng mắt mà."

Lôi Mông nằm úp sấp lên vai Lôi Tiêu Tiêu, em chẳng biết cái gì cả.

Lôi Tiêu Tiêu dở khóc dở cười vỗ nhẹ lên mông Lôi Mông, "Thằng nhóc con nói gió thành mưa, học thật mau đấy."

Lôi Mông bất mãn vì mông bị đánh, giãy dụa bày tỏ sự kháng nghị.

Tiểu đệ Ngục Thiên Minh vẫn giữ vững cương vị, đứng im không nhúc nhích, có vẻ như muốn bước ra khỏi cửa thì phải nhảy qua thân thể hắn thì mới được.

Lôi Tiêu Tiêu châm chọc liếc xéo, nếu tên này không phải người của Ngục Thiên Minh nhân thì đã sớm bị vứt vào núi cho báo "chơi" rồi.

"Năm Đồng Tiền."

"Có."

"Mấy tên này giao cho cậu, Một Đồng Tiền, chuẩn bị lên trực thăng."

"Rõ, Vương phi!"

Lôi Tiêu Tiêu dặn dò xong thì hai bảo tiêu đều động, người xưng là Năm Đồng Tiền dẫn một nhóm bảo tiêu quấ nlấy người của Ngục Thiên Minh, không có ai liều mạng cả bởi bọn họ đều biết đối phương không phải kẻ địch. Cho nên chỉ đánh tay không mà không dùng súng thật đạn thật, chỉ một lúc mà những tiếng kêu "ái da" "ai ôi" đã vang lên, mặt mũi hai phe rất là nhiều màu sắc.

Mà người được gọi Một Đồng Tiền uy vũ đứng chắn trước mặt Lôi Tiêu Tiêu để mở đường, cho chiếc máy bay quân sự lái thẳng đến cửa để nghênh đón Vương phi của bọn họ.

Hai mươi phút sau, những người đóng giữ ở biệt thự Ngục Thiên Minh nằm lăn lộn ở cửa chính trơ mắt nhìn chiếc máy bay càng ngày càng nhỏ. Phải nói là rất tức giận bất bình a.

"Làm sao bây giờ anh? Tiểu thiếu gia bị đưa đi, đại ca về thì chúng ta đi đời nhà ma luôn rồi."

"Đúng vậy, tử lệnh đưa ra là bảo vệ sự an nguy của tiểu thiếu gia, nhưng bây giờ, chỉ một người đã đánh gục tất cả chúng ta, con mẹ nó mặt mũi lót bên trong cũng mất hết sạch."

"Hừ, mặt mũi lót bên trong? Nếu là hai mươi năm trước, người phụ nữ dũng mãnh này đứng lên, chỉ một giây anh đã chẳng chống đỡ được mà xuống uống trà với Diêm Vương rồi đấy."

Người đàn ông được gọi là anh nện mạnh nắm đấm xuống mặt đất, chật vật đứng dậy, những người khác cũng đứng lên theo, bao gồm cả hai người mới nói chuyện.

Người đứng dậy cuối cùng khinh thường lườm ba người kia, hai mươi năm trước, con mẹ nó hai mươi năm trước mới chỉ là một thằng nhóc đang mặc tã, đương nhiên không đỡ nổi một giây!

Lôi Tiêu Tiêu mới đi thì máy bay Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng đến nơi, thời gian vừa hay một trước một sau, đám người nghe tiếng vù vù còn tưởng Lôi Tiêu Tiêu đưa tiểu thiếu gia quay về, ai nấy đều kích động mừng rỡ. Nhưng kích động còn chưa duy trì được hai giây thì từng khuôn mặt nháy mắt sụp đổ.

Đó không phải là máy bay quân sự.

Khi chiếc máy bay dừng hẳn, Thượng Quan Kiệt Thiếu ôm Tiểu Ngải bước ra, chẳng qua sau khi biết người tới là minh chủ Ám Minh thì tâm tình bọn họ cũng không còn nặng nề nữa, đang định báo cáo tình huống thì Thượng Quan Kiệt Thiếu bảo bọn họ chờ ở phòng khách, anh đi một lúc rồi sẽ quay lại.

Sắc mặt Tiểu Ngải tái nhợt vô cùng làm anh yêu thương, anh đã nói bây giờ không thích hợp để quay về mà cô không chịu nghe, giờ hay rồi, tự làm mình vất vả, Thượng Quan Kiệt Thiếu đánh không nỡ, mẳng chẳng dám, chỉ đành nghẹn khó chịu một mình.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Ngải thì Thượng Quan Kiệt Thiếu không kịp chờ đợi quay lại phòng khách hỏi thăm tình huống mới nhất, sau khi báo cáo những tình hình hiện có thì mọi người chờ anh chỉ huy.

Thượng Quan Kiệt Thiếu suy nghĩ một chút, "Anh nói đại ca, Kỳ, Trảm, chị dâu, giáo phụ mafia Đế Văn, Chris đứng đầu tổ chức khủng bố đều đi?"

"Đúng vậy, ba vị minh chủ Ám Minh khác cũng lần lượt đuổi theo sau đó."

Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiều người như vậy chắc hẳn đại ca bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

"Có cách nào liên lạc với đại ca không?"

"Không có, đại ca, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên đều tắt thiết bị theo dấu trên người."

Thượng Quan Kiệt Thiếu nhướng mày, "Cho các anh hai tiếng, mặc kệ dùng cách nào, tôi muốn tin tức mới nhất của bọn họ."

"Vâng!"

Một loạt chỉ thị được đưa ra rồi mọi người bắt tay vào làm, chỉ một người của tổ tình báo ở lại, Thượng Quan Kiệt Thiếu không nhịn được nói, "Có chuyện gì thì một lần nói rõ." Ấp a ấp úng cái rắm à.

"Là về tiểu thiếu gia."

"Tiểu thiếu gia?" Thượng Quan Kiệt Thiếu ngẩng lên nhìn người trước mặt, "Có chuyện gì ư?"

"Tiểu thiếu gia bị Lôi Tiêu Tiêu đưa đi rồi."

"Lúc nào?"

"Ngay thời điểm anh về."

"Sao đúng lúc vậy?" Thượng Quan Kiệt Thiếu sờ sờ cằm.

"Không có gì đâu, anh xuống đi, tiểu thiếu gia rất an toàn."

Người kia nghe xong thả lỏng người, có những lời này của Ám Minh thì mình sẽ không cần lo bị phán tử hình nữa.

Mặc dù anh ta không sợ chết, thế nhưng, cổ ngữ có câu, có cái chết nhẹ như lông hồng, có cái chết lại nặng như Thái Sơn, muốn chết cũng phải chết cho oanh liệt.

Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn qua anh ta, anh có chút tiền đồ đấy rồi phất tay, "Đi xuống đi, đi xuống đi."

Sau khi đám người đi xuống rồi thì Thượng Quan Kiệt Thiếu mới nhớ ra phải đi liên lạc với người, ai cũng có việc để làm, anh cũng không thể tọa sơn quan hổ đấu được, hổ này có một nửa là người mình đó.

***

Hoàng lăng, đám người Đường Kiến Tâm vất vả mất gần hết khí lực đi được hết hai phần ba quãng đường, đầu ngón chân Đế Văn, Chris sưng tấy cả lên, trông thấy Đường Kiến Tâm tựa vào Lôi Khiếu Thiên mà ai cũng ước ao đố kỵ.

"Chris, hai chúng ta thương lượng chút thế nào?"

Chris hữu khí vô lực không thèm cái tính toán ấy của anh ta, quay mặt đi, "Không bàn nữa!"

"Đừng thế chứ, anh xem lão đại và chị dâu kìa, cách này tốt lắm mà, hai người ai cũng thoải mái."

"Thoải mái cái rắm, anh xem lão tử lớn lên giống heo không hả? Lão đại thân thể cường tráng, chị dâu thì mềm mại, to con như anh đem đi bán cũng được mấy ngàn, nói cho anh biết, đừng có đánh chủ ý gì với lão tử, muốn tôi cõng anh hả, nằm mơ đi."

Cả quãng đường hiếm khi Chris nói ra được một đống lời như thế, thật giống như chiến sĩ đã được nghỉ ngơi, kêu gọi cái liền sục sôi a.

"Mẹ kiếp chứ, Chris anh khinh bỉ vóc dáng hoàn mỹ này của tôi thì chẳng nói, lại dám khinh thường chỉ số thông minh của tôi, anh nhất định phải chết." Đế Văn túm lấy cổ áo Chris, nắm đấm chuẩn bị giáng xuống.

Chris cười nhạt, "Đánh đi, cùng lắm thì sáu người chúng ta lăn từ trên này xuống, tôi cam tâm tình nguyện đấy."

"Đế Văn, bỏ cái móng heo kia của anh ra, tôi đã lăn ba lần rồi đấy, con mẹ nó anh mà để lão tử lăn thêm lần nữa, anh có tin tôi sẽ đập ngay cái băng mafia của anh không hả?" Thẩm Dương Kỳ vừa nghe thấy mình sẽ bị lăn nữa liền "kích động" vô cùng, cầu thang này thật là mẹ nó không phải dành cho người.

Đế Văn nghẹn họng đành phẫn nộ bỏ tay ra, đổi sang vỗ vào đôi chân đã tê dại của mình, "Tôi không phải nóng nảy với anh ta thôi sao?"

"Nóng nảy cũng không thể làm chuyện dại dột lúc này được, anh tôi cõng chị dâu, ấy là anh tôi dũng mãnh, chị dâu tôi hạnh phúc, chúng ta chỉ có thể trông mà thèm thôi, nếu muốn hâm mộ ghen ghét ấy thì anh lăn xuống đi, tôi nhắm mắt làm ngơ đấy." Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ hỗ trợ nhau chế nhạo.

Đế Văn phải gọi là đầy oán niệm, hai cái tên hay đâm thọt nhau lại tình cảm ngay trước mặt hay là ánh mắt anh nhầm rồi?

"Được, hai người cùng phe với Chris, toàn lũ xấu xa cả."

Chris cười nhạt, "Đế Văn, anh nói thế không sợ quỷ nửa đêm tới gõ cửa à? Ân oán mấy năm nay của anh với Nuss hơn phân nửa do tôi chống đỡ, tất cả vết thương lớn nhỏ trên người lão tử đều do con bê vương bát (con rùa; kẻ bị cắm sừng) làm ra, bây giờ anh lại nói thế với tôi, anh không sợ cắt đứt lưỡi mình à?"

Hì hì!

Hai người phía trước cười phá lên không chút nể tình, Đế Văn muốn ói ngay tức thì, mắt đỏ bừng hận không thể xuyên thủng cả thể xác lẫn tinh thần hai con người kia, cười cười cười, cười chết các người luôn, đáng hận!

"Không phải trên đầu tôi có rất nhiều chuyện sao? Bên cạnh tôi có mỗi anh rảnh rỗi nhất, tất nhiên phải do anh đỡ rồi."

"Rảnh cái rắm ấy mà rảnh, con mắt nào của anh thấy lão tử rảnh hả? Lão tử bốn giờ đã phải bò ra khỏi chăn chạy tới nơi giao dịch, còn chưa giao dịch xong thì con nghé Nuss lại chạy tới vây quét, lão tử đánh một trận ác liệt với hắn ta tới tận hai tiếng đồng hồ, vất vả trốn thoát thì lại cõng đến nhà, lão tử..."

Chris lần này nói thì ai cũng tỉnh táo lại, tiếng hét cứ quanh quẩn trong không gian tĩnh mịch nơi đây kèm theo hồi âm làm ai nghe thấy cũng dựng đứng lỗ chân lông, Đế Văn không nói nữa, Chris tự chửi một mình cũng thấy bất thường, cái gì, là thanh âm của anh ta? Hơn nữa, có vẻ có vẻ...

Lại thêm một lần nữa anh ta đã tự thu mình vào một góc?

Chết mất

"Cái kia... Còn bao bậc nữa ấy nhỉ?"

Năm người, không một ai đáp lại, hai giây sau, Chris cười, cười lẫn cả khóc.

"Đế Đế Văn, anh đừng có giả chết nhá!" F*ck, thời điểm anh nói câu chết ấy cũng cần có người phối hợp a.

"Anh sống lại thì có, âm thanh đầy khí thế này không tệ chút nào." Đế Văn không tim không phổi đổ thêm dầu vào lửa, khốn khiếp (đồ con rùa) Chris, còn dám chửi con nghé Nuss, anh nói xem anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện gạt huynh đệ bọn tôi hả?

"Không có, nhất định là ảo giác của anh thôi, thật đấy lão đại, tên điên gầm rú vừa rồi em cam đoan không phải là em, giọng nói ngọt ngào của em đâu như thế kia, thật mà." Chris nuốt nước bọt chật vật giải thích, ai mau tới nói cho anh biết, lệ khí tản ra ngày càng nặng trên người lão đại là ảo giác của anh đúng không?

"Tiếp tục đi, tôi nghe thấy rất rõ đấy." Lôi Trảm Thiên lạnh lùng trả lời.

Tâm Chris như tro tàn.

"Hình như tai tôi cũng có chút vấn đề rồi, Chris thân ái à, lão tử đang muốn thử xem tai mình có phải hư rồi không đây, nào, mau nói đi." Thẩm Dương Kỳ miệng cười nhưng Chris không nhìn cũng biết trong mắt đối phương nhất định rất rét buốt.

Trái tim như bị vô số thanh kiếm sắc nhọn đâm vào làm anh muốn tự mình đào cái lỗ chôn mình ngay tại cầu thang này.

"Chris đúng không? Nếu tôi là anh thì tuyệt đối sẽ không ngã ở nơi nào thì đứng ở nơi đó, dù sao, một người có thể tha thứ một lần, ấy là đối phương vô tri, nhưng, nếu muốn anh ta tha thứ lần thứ hai, thì không còn là đối phương vô tri nữa mà chính là anh ta, anh có hiểu lời tôi nói không?" Đường Kiến Tâm nhắm mắt tựa vào lưng Lôi Khiếu Thiên, đầu đặt lên vai anh, nói một câu mang hai ý nghĩa.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...