Mê Luyến

Chương 28: Trăm năm [Thượng]


Chương trước Chương tiếp

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Trong đình viện Nura gia, dưới tàng cây anh đào tụ tập rất nhiều người, có cả cán bộ nhóm Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) thế hệ đầu tiên của gia tộc Nura – Gyuuki, Karasu Tengu, còn có người gần đây hành bí ẩn đã trở về gia tộc Nura – Setsura [1]. Bọn họ đều đứng ở phía sau Rihyon – người đã dùng yêu khí để khôi phục diện mạo bốn trăm trước.

[1] Nếu muốn biết Setsura hành tung bí ẩn thì mời mọi người xem OVA này là sẽ hiểu. Những ai biết rồi và muốn xem lại thì cũng cứ nhấn vào ĐÂY

Rikuo đứng ở phía bên tay phải của gia gia, mà Wakana đang đứng ở bên người Rikuo dáng vẻ tựa hồ có vài phần khẩn trương. Phía sau Rikuo là hàng trăm nhóm Ayakashi, Tsurara, Kubinashi, phần đông nhóm Ayakashi.

Đứng ở bên trái Rihyon là người đã biến thành thức thần ‘Hagun’ – Keikain Hidemoto, Keikan Ryuuji cùng Mamiru đứng ở phía sau Hidemoto.

Trong đình viện nho nhỏ này đã chật ních Ayakashi của gia tộc Nura, nhiều nhất là nhóm Ayakashi của Rihyon, biểu cảm của bọn chúng lộ ra chờ mong. Nhìn xem bởi vì thái dương rơi xuống mà dần dần ngầm hạ đến bầu trời, Hidemoto nghiêng đầu cười: “Thôi, Yura-chan có thể bắt đầu.”

“Như vậy thật sự không có vấn đề sao?” Đứng ở trên một cái pháp trận, Keikain Yura cúi mâu xem ba đồ vật ở trong tay mình. Có hai lắc tay lưu ly giống hệt nhau, một cái là năm đó Kính Hinh đã tặng cho Otome. Sau khi Otome rời đi nàng ấy đã để lại lắc tay. Cái còn lại Kính Hinh đã để nó ở trong túi phúc khí đưa nó Rihan. Rihan thì đã đem túi phúc khí đó đưa cho Wakana. Cuối cùng là bùa hộ mệnh mà Kính Hinh đã làm vì Rikuo.

“Xin nhờ ngươi, Keikain đồng học!”

Cả người Rikuo sáng ngời tràn ngập chờ mong, Rihyon câu môi cười: “Cứ thử xem đi, thất bại cũng không quan hệ.”

“Yên tâm đi, Yura-chan. Nếu linh hồn A Hinh chỉ ngủ say mà không có biến mất như lời nói, nhất định có thể triệu hồi ra.” Hidemoto cười hì hì trả lời. Trong mắt cũng chớp động một tia chờ mong. Sau khi nàng rời khỏi Kyoto, hắn cùng với nàng đều không có gặp mặt nhau nữa, chính là chỉ nói chuyện thông qua mấy phong thư mà thôi.

“Ta đã biết, ta bắt đầu đây.”

Âm thanh Yura rơi xuống, nhất thời toàn bộ đình viện đều lặng im. Nhất là mọi người ở tổ Nura, ngay cả hô hấp đều thật cẩn thận, rất sợ quấy nhiễu đến nghi thức này. Bởi vì Yura đang muốn triệu hồi tổ mẫu của Rikuo, thê tử của Đại thống lĩnh gia tộc Nura – YouHime.

Sau khi đả bại Abe no Seimei, Keikain gia cùng gia tộc Nura tổ chức một yến tiệc náo nhiệt. Bừng tỉnh bốn trăm năm trước đã đả bại Gitsune, tổ chức kia tràng đầy náo nhiệt tụ hội, làm cho Setsura có chút hoảng thần nói: “Nếu nàng ở đây thì tốt rồi.” Lời Setsura vừa ra khỏi miệng, Rihyon cùng Hidemoto đã biết, ‘Nàng’ ở trong miệng Setsura chính là chỉ Kính Hinh – người đã qua đời cách đây bốn trăm năm.

“A Hinh sao? Không chuẩn thì nàng đã đầu thai chuyển thế.” Hidemoto trêu ghẹo trả lời.

“Nàng không có biến mất, chính là ngủ say.” Đã qua đời – Kính Hinh cùng Rihan đều được an táng ở làng bán yêu, Rihyon hơi nheo mắt lại. Vô luận trải qua bao nhiêu lâu, mỗi khi nói về Kính Hinh, mi mày (ánh mắt) hắn đều sẽ nổi lên nhàn nhạt ôn nhu.

Mọi chuyện hết thảy đều liên quan đến Kính Hinh, Rihyon đều rõ ràng nhớ được hết. Hắn đã từng nói với nàng, hắn nhất định sẽ luôn luôn thủ hộ nàng. Khi đó nàng cười trả lời: ‘Ân, chỉ cần linh hồn ta còn có thể cảm nhận được sự thủ hộ của Nura phu quân, ta nhất định sẽ không biến mất.’

Cho nên, linh hồn của nàng nhất định sẽ không biến mất. Bởi vì hắn đã luôn luôn ở bên cạnh thủ hộ nàng.

“Nếu như Nura-chan đã khẳng định linh hồn A Hinh không có biến mất. Như vậy chúng ta đem nàng triệu hồi ra đến đây đi.”

Sau khi Hidemoto nói ra những lời này, Rihyon đánh nghiêng ly rượu trong tay, nhịn không được run run: “Có thể làm được sao?”

“Ân, A Hinh đã từng làm một túi phúc khí. Mặt trên kia có linh lực nàng, hẳn là có thể thử xem, nhưng là đã qua trăm năm, chỉ sợ linh lực đã phai nhạt.”

“Cần phải có linh lực của Tiểu Hinh gì đó sao? Ta có thể tìm được ba món đồ có linh lực của nàng.” Nghe được lời nói của Rihyon, Hidemoto khẽ gật đầu.

“Ta sẽ đem phương thức triệu hồi nói cho Yura-chan. Ta hiện tại chính là một linh thể, cho nên việc triệu hồi A Hinh, chỉ có thể để Yura-chan làm.”

Bởi vậy cho nên Nura gia hôm nay vô cùng náo nhiệt. Sở dĩ có nhiều người như vậy là vì sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, liền chuẩn bị đem Kính Hinh linh hồn triệu hồi đến. Bởi vì âm khí ban đêm vô cùng nặng, là thời gian tốt nhất để triệu hồi người chết.

Yura không ngừng niệm chú ngữ, ba đồ vật mang theo linh lực của Kính Hinh tự động bay vào pháp trận. Pháp trận nổi lên màu đỏ nhạt quang mang, Yura vội vàng thối lui đến bên người Hidemoto, nhìn về phía hào quang ở trong pháp trận càng ngày càng mạnh.

Pháp trận dần dần xuất hiện một bóng người mơ hồ, gần như là một bóng dáng mơ hồ. Nhiêu đó cũng đã đủ làm cho hai tay Rihyon nắm chặt. Nếu không làm như vậy hắn đã không khống chế được chạy về phía hình bóng kia.

Hồng quang dần dần đạm nhạt, pháp trận trung gian xuất hiện một vị nữ tử mặc bộ kimônô thuần trắng. Nữ tử lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây anh đào, cánh hoa anh đào bay xuống xuyên qua thân thể của nàng dừng ở bên chân. Nàng chậm rãi mở to mắt, con người thuần hắc trong suốt mà tinh thuần, nàng hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài rối tung theo động tác nàng nhẹ nhàng đong đưa. Dung nhan nàng tuyệt mỹ so dưới trời đêm anh đào càng thêm xinh đẹp giống như huyễn, càng thêm rực rỡ.

“Hinh phu nhân, hoan nghênh đã trở về!”

Âm thanh của trăm nhóm Ayakashi của thế hệ đầu tiên kích động hô to, đều cực kì cung kính cúi chào. Khi Kính Hinh còn ở sống, mỗi lần trong tổ Nura có Ayakashi bị thương thì nàng đều vì bọn chúng mà trị liệu. Được Kính Hinh chiếu cố nhiều lần nên trăm nhóm Ayakashi vô cùng tôn kính nàng.

Nghe được tiếng la của trăm nhóm Ayakashi, nữ tử hơi chút có chút hoàn hồn, bên môi nổi lên vẻ tươi cười. Tươi cười nhợt nhạt này làm cho dung nhan khuynh thành thêm một chút sáng rọi đoạt lấy lòng người. Nàng cười nhẹ, âm thanh lộ ra vài phần lười nhác: “…… Thật là, vốn là đang rất buồn ngủ lại bị giọng của các ngươi đánh thức.”

“Mẫu thân, vị này chính là tổ mẫu của Rikuo-sama?” Hai tròng mắt Tsurara thẳng tắp nhìn chăm chú vào Kính Hinh đứng ở anh đào dưới tàng cây. Thật là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nàng tươi cười, tim chính mình có một chút đập nhanh hơn.

“Ân, thật không ngờ lại còn có thể nhìn thấy nàng một lần nữa.” Setsura thấp giọng, dung nhan quyến rũ mà lãnh ngạo lộ ra nhàn nhạt nhu hòa.

“…… Tiểu Hinh.”

Âm thanh nam tử từ tính mà trầm thấp, cực kỳ ôn nhu lại lộ ra thật cẩn thận. Rất sợ người nữ tử trước mắt hắn là ảo giác, nếu bị hắn quấy nhiễu nàng sẽ cứ như vậy mà biến mất.

“Nura phu quân?”

Tiếng nói nữ tử mềm mại mà nhu hòa, làm cho cả người Rihyon khẽ run lên, chậm rãi đi đến bên người nàng. Nàng mỉm cười, nàng muốn đụng chạm gương mặt hắn nhưng lại xuyên qua thân thể hắn, nàng sửng sốt, lập tức cười nhẹ nói: “Có rất nhiều người đang nhìn đâu. Thật là, chàng thế nào lại lộ ra biểu cảm muốn khóc cơ chứ.”

Nhìn đến nàng xuyên qua gương mặt hắn, Rihyon ngớ ra, cả người hơi buồn bã, rất nhanh liền khôi phục tươi cười yêu dã: “Tiểu Hinh, ta rất nhớ nàng.”

Kính Hinh hơi cúi đầu, dùng tóc mái che khuất hốc mắt đã hơi đỏ. Nàng biết một tiếng ‘Ta nhớ nàng’ này là tích góp từng tí một trăm năm tưởng niệm, nàng thấp giọng nói: “Ân, thiếp biết.”

Hidemoto trung gian bay tới bên cạnh hai người, cười hì hì nói: “Nha nha, A Hinh không cần không nhìn ta thôi, là ta đã nghĩ đến biện pháp đem ngươi triệu hồi ra đến a.”

“…… Hidemoto?” Kính Hinh kinh hỉ trừng lớn mắt, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Ngươi thế nhưng còn dám xuất hiện trước mặt ta. Ta đã viết cho ngươi rất nhiều thư như vậy, thế nhưng ngươi chỉ hồi âm cho ta có ba bức thôi!”

“Hoan nghênh ngươi đã trở về.” Hidemoto không chút để ý lườm Rihyon một cái. Mặt mày cong cong nói: “A Hinh viết cho ta một phong thư, ta đều sẽ hồi âm đến ba, bốn bức thư. Chỉ nhận được ba bức thư là sao kia chứ?”

Nghe được lời nói của Hidemoto, ánh mắt Kính Hinh sắc bén nhìn về phía Rihyon. Rihyon nhún vai, yêu mị cười, cực kì đúng lý hợp tình nói: “Hidemoto còn học theo làm cáo trạng nữa ư! Đề phòng tình địch không phải là điều đương nhiên sao?”

Nhìn đến phản ánh của Rihyon, Kính Hinh cùng Hidemoto quen biết cười rộ lên. Rihyon cũng hơi gợi khóe miệng lên. Cách đến bốn trăm năm, ba người lại tụ, tình nghĩa vẫn như cũ như trăm năm tiền một loại, không có bởi vì chia lìa cùng thời gian trôi qua mà thay đổi.

“Tình địch……?” Nghe được lời nói của Rihyon, Yura hơi mở to hai mắt. Kính Hinh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Yura phát ra tiếng hô kinh ngạc, hai mắt sáng ngời: “Vị tiểu cô nương này là……?”

Hidemoto vuốt đầu Yura, cười tủm tỉm nói: “A, giới thiệu với A Hinh một chút. Vị này là Yura-chan. Ta và A Hinh đều là do nàng triệu hồi ra.”

“Truyền nhân của Hidemoto sao? Vất vả cho ngươi rồi, Yura-chan.” Kính Hinh đối Yura cười trong suốt. Yura có chút ngượng ngùng hơi gục đầu xuống, hai má nổi lên một tia đỏ ửng. Kỳ thật nàng cũng không nghĩ đến việc đến đây, nhưng đều là do nhà trưởng thứ mười ba cùng Rikuo cầu xin nàng, Yura dùng âm thanh mềm mại mang theo vùng Kyoto nói: “Không…… Không cần khách khí.”

“Tổ mẫu đại nhân……”

Nghe được giọng nam từ tính mà ôn nhuận, Kính Hinh vội vàng xoay người, nhìn đến Night Rikuo ở phía sau, nàng kích động đi qua ôm hắn nhưng lại xuyên qua người hắn. Kính Hinh bất mãn nhìn về phía Hidemoto: “Hidemoto, vì sao ngươi có thể sờ đầu Yura!? Ta lại không thể ôm tôn tử một cái cơ chứ!”

“Bởi vì ta là thức thần, A Hinh chính là phổ thông u linh thôi!” Hidemoto mặt mày hớn hở trả lời.

“Hơn nữa, nếu A Hinh có thể va chạm vào người khác như lời nói. Phỏng chừng là sẽ ôm Nura-chan mãi không buông tay!”

“…… Hidemoto, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cố ý?!” Mắt vàng Rihyon nổi lên một tia hàn quang.

Hidemoto buông tay cười, con người đen như mực nhẹ nhàng vừa chuyển, dung nhan tuấn tú hiện lên cực kì mị hoặc lòng người. cười yếu ớt: “Bất quá chỉ là ‘Thư tín’ đáp lễ mà thôi, Nura-chan.”

Khóe miệng Rihyon hơi trừu, nghiến răng nghiến lợi rống to: “Hidemoto, ngươi người này!! Lập tức biến mất cho ta!”

Hidemoto mặt mày cong cong trả lời:“Không cần, khó có được lại có thể nhìn thấy A Hinh.”

Kính Hinh hơi thở dài, rõ ràng còn có rất nhiều tiểu bối đang ở đây. Mà hai người này thế nhưng lại ầm ĩ cả lên, nàng vừa mới muốn đi qua ngăn cản, lại phát hiện một nữ tử tóc nâu mặc bộ kimônô đạm hoàng xoay người nhặt túi phúc khí rơi ở trên đất, lắc tay lưu ly cùng với bùa hộ mệnh.

Sau khi nhặt lên nàng đem túi phúc khí treo ở bên hông, lắc tay lưu ly thập phần cẩn thận cầm ở trong tay. Đem bùa hộ mệnh đưa cho Night Rikuo, Night Rikuo tiếp nhận bùa hộ mệnh, nhẹ giọng: “Thiếu chút nữa quên mất bùa hộ mệnh tổ mẫu đưa cho ta. Cảm tạ, mẹ.”

Nghe được Rikuo xưng hô, hô hấp Kính Hinh cứng lại, chậm rãi bay tới bên người nữ tử, âm thanh tựa hồ có chút khẩn trương hỏi: “Cô là mẫu thân của Rikuo sao?”

Nhìn nữ tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, Wakana hoảng loạn, hơi cúi đầu nói: “Lần đầu gặp mặt, ta gọi Wakana…… Mẫu thân đại nhân.”

“…… Wakana sao?” Kính Hinh nhìn túi phúc khí bên hông Wakana, ôn nhu cười, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Cám ơn con, Wakana.”

Wakana có chút nghi hoặc nghiêng đầu, mắt nâu ấm áp mà sáng ngời đối diện con người thuần hắc Kính Hinh. Có chút ngượng ngùng cười cười, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân đại nhân vì sao lại muốn cám ơn ta?”

Kính Hinh nhẹ nhàng thở dài, con nàng cho dù được nuôi dưỡng thành tính cách gì chăng nữa nàng cũng bó tay nhưng bất quá nàng lại biết rõ con người hắn. Nhìn Wakana ôn nhu tươi cười sáng sủa, nàng thấp giọng nói: “Cám ơn con đã nguyện ý gả cho Rihan, không biết kia tiểu tử có cho con hạnh phúc hay không, nhưng ta biết, mỗi ngày con đều ở bên cạnh làm bạn với hắn, hắn nhất định sẽ thật hạnh phúc .”

“Chàng thật hạnh phúc.” Wakana trả lời cực nhanh, không có gì do dự làm Kính Hinh ngớ ra.

Wakana cười dịu dàng, cả người trong suốt mà sáng ngời nói: “Được gả cho Rihan tiên sinh, con cảm thấy thật hạnh phúc, chính là hơi chút có chút tiếc nuối vì không được gặp mẫu thân của Rihan tiên sinh. Bởi vì chàng luôn nhắc đến người khi trò chuyện với con, chàng luôn nói mẫu thân thập phần ưu tú mà tốt đẹp. Có thể được gặp mặt người ta cảm thấy thật vui vẻ.”

Nghe được lời nói củaWakana, Kính Hinh bất đắc dĩ cười: “…… Rihan, tiểu tử kia thật sự là hảo phúc khí a.”

“Ngươi tiền sinh không phải luôn liều mạng vì hắn tích góp từng tí một phúc khí sao, Rihan sẽ có phúc khí là đương nhiên đi.” Giọng nữ quyến rũ mà quen thuộc, Kính Hinh nghiêng đầu nhìn đến Setsura, hai mắt sáng ngời, một mặt tươi cười liền nhẹ nhàng đi qua. Nhìn đến Tsurara ở phía sau Setsura, hai mắt sáng lên nói: “Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp, cùng Setsura rất giống đâu, là truyền nhân của Setsura thôi?!”

“Ân, là nữ nhi ta.”

Setsura trả lời, Tsurara trộm ngắm Kính Hinh một cái, phát hiện nàng ấy chính là cười khanh khách nhìn chính mình, hai má Tsurara đỏ lên, lắp bắp nói: “Hinh phu nhân… Lần đầu gặp mặt, ta… gọi là Tsurara!”

“Hinh phu nhân cái gì, đừng dùng xưng hô mới lạ như vậy. Tsurara cũng giống như Rikuo gọi ta là tổ mẫu là tốt rồi!”

Nghe được lời nói của Kính Hinh, hai má Tsurara nháy mắt thấu đỏ, đỉnh đầu toát ra nhàn nhạt sương khói. Này này này…… ngài ấy là đang thừa nhận quan hệ của nàng cùng Rikuo-sama sao?

Setsura cực kì bất mãn rống to: “Kính Hinh!” Làm sao có thể để nữ nhi mình gọi nàng là tổ mẫu, nàng chẳng phải là muốn so Kính Hinh tiểu đồng lứa.

“Thôi thôi, Setsura không cần tức giận thôi, bối phận cái gì……”

Kính Hinh nói còn chưa có nói xong, nghe được âm thanh từ tính trầm thấp của Rihyon: “Tiểu Hinh, có người muốn gặp riêng nàng một chút.”

“Ai?” Kính Hinh theo phương hướng phu quân mình chỉ, xa xa thấy tường vây thượng có một thiếu nữ tóc đen, nàng ấy chính là ngồi đưa lưng về phía nàng, làn váy trang phục thủy thủ màu đen ở trong gió nhẹ nhàng lay động. Nàng hơi nghiêng đầu, sườn mặt kia xa lạ lại quen thuộc làm cho Kính Hinh ngớ ra, nàng ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Rihyon, thật sâu hút cùng nhau, cười khổ nói: “Nura phu quân, thiếp vừa mới quan sát một chút. Nếu thiếp không có sai sai, hiện tại hẳn là bốn trăm năm sau.”

Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh, nhẹ nhàng gật đầu. Kính Hinh nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp ấy, thấp giọng nói: “Như vậy, Nura phu quân liền nói ngắn gọn, đem những chuyện phát sinh cùng đối tượng trọng yếu trong bốn trăm năm qua nói với thiếp đi.”

Nhìn đến Rihyon gật đầu, ánh mắt Kính Hinh dừng ở trên bóng hình xinh đẹp ấy cùng trên người Wakana hơi dùng một chút. Cái tên tiểu tử Rihan kia….. Quả nhiên bốn trăm năm trước giáo huấn hắn một tí đúng là không sai đâu.

Otome cùng Wakana đều là sinh mệnh trọng yếu của Rihan. Hai người con dâu này Kính Hinh đều rất thích, đồng thời đối với các nàng thật có lỗi cùng cảm kích. Thật có lỗi là thằng con nhà nàng đã không có gánh vác hạnh phúc của các nàng ấy thật tốt. Cảm kích các nàng ấy nguyện ý dùng cả đời mình để đem lại hạnh phúc cho Rihan.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...