Từ sau khi ở Nhật về, dưới sự sắp xếp của ông Hạ, Kỷ Lương và Hạ Vũ đều rời khỏi tổ chức, chuyên tâm dưỡng bệnh. Nội dung mà ông Hạ thu được từ con chip kia cũng làm quan hệ của Trung Nhật nổi sóng, tất nhiên cũng chỉ là sóng ngầm, còn ngoài mặt thì không bên nào có thể đưa tin tức gì.
Sáng sớm, ánh mặt trời đã cực kỳ chói chang, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, tiếng chim hót líu lo cùng với ánh mặt trời nóng bỏng bao quanh ngôi biệt thự rất tao nhã, lịch sự này. Đây là một căn nhà ở hòn đảo phía Nam, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Vì muốn Hạ Vũ có thể sớm hồi phục, nên cả nhà họ đã chuyển tới đây.
Đây là một hòn đảo nhỏ, lấy du lịch làm ngành nghề chính, cuộc sống của người dân trên đảo rất nhàn hạ, là một thời thích hợp để dưỡng bệnh.
Đứa bé đạp xe đạp phát báo sáng, thuần thục rút lấy một tờ báo bên hộp gỗ cạnh xe, nhét vào hộp thư ở ngoài cửa lớn, sau đó lắc lắc chuông xe đạp, thông báo cho chủ nhà biết báo đã được đưa tới. Một lát sau, cánh cửa gỗ mở ra, một cậu nhóc vô cùng đáng yêu bước ra, lấy báo từ hộp thư, vừa đi vừa đọc:
“Kỷ Tiểu Lương, nắng đến mông rồi mà mẹ còn không rời giường à?” Chỉ trên quãng đường ngắn từ cửa chính vào nhà, cậu đã xem qua một lượt tin tức trong tờ báo, không có tin gì quan trọng. Cậu ném tờ báo xuống ghế salon rồi cao giọng gọi.
Trong phòng ngủ ở tầng trên bên tay phải, trên chiếc giường lớn, một tấm chăn mỏng trùm lên hai cơ thể. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, người dưới chăn hơi cử động một chút, sau đó lại rất bình tĩnh gọi:
“Phải dậy rồi.” Người đàn ông nằm bên trái giường đưa tay vỗ vỗ mông người phụ nữ nằm bên phải qua tấm chăn.