Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Một người đàn ông anh tuấn đang nhẹ nhàng khoan khoái bước xuống chiếc xe Motorcycles đẳng cấp. Mắt phượng hẹp dài đẹp như hoa anh đào, đôi môi mê người nhuộm đầy ý cười.

Có chút quen mắt…

Tựa hồ cô đã gặp qua ở đâu…

Nhưng Johanne lại không nhớ ra nổi.

Cái này cũng chằng lạ gì, trí nhớ của cô với những khuôn mặt xa lạ luôn rất thấp, cho dù dáng dấp đối phương đẹp cỡ nào.

Mấy người đang dây dưa với cô cũng ngẩn người.

Vào lúc này, đột nhiên một lực mạnh giữ cánh tay cô lại. Giây kế tiếp, cô đã ngã vào khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông.

Cô kinh ngạc ngước lên liền bắt gặp một cặp mắt sáng chói đào hoa nghịch ngợm nháy mắt với mình.

"Cô bé xử nữ, lui về phía sau!" Không đợi cô có phản ứng, anh đã giang hai cánh tay che chở cô ở phía sau.

Johanne chưa kịp so đo kiểu xưng hô của anh ta đã thuận theo lùi mấy bước.

“Rất..”

Kẻ cầm đầu mới mở miệng, người đàn ông đã quả quyết cắt đứt: “Rất cái gì rất? Bộ tôi trông giống bà lớn lắm à?”

Ngay sau đó, anh dùng khí thế sét đánh tung ra một quyền.

"A ——" Người nọ không kịp tránh làm khuôn mặt bị thương nặng, cả người choáng váng một lúc lại lung la lung lay đứng thẳng dậy, còn chưa sợ mà vung tay hét lên: “Xông lên, đừng đánh chết hắn ta là được!”

Còn lại bốn người nặng nề bước đến.

Johanne căng thẳng đến mức nói không nên lời.

Chẳng lẽ là gián điệp? "Này, cô cẩn thận một chút đi.”

“Vâng.” Johanne đáp ứng một tiếng, nhìn anh thành thạo đá liên hoàn công kích đối phương, dáng người đẹp trai.

“Aaaa”

Tiếng kêu rên thê thảm vang lên, hiển nhiên không phải từ chỗ anh ta.

Từng người bị đánh bay ra ngoài, anh dễ dàng thoát khỏi vòng vây. Cô ngẩng người nhìn bọn họ chuẩn bị xông lại chỗ mình.

"Đi đi, ngu ngốc!" Không đợi cô phản ứng, một bàn tay đã dắt cô chạy như điên.

Anh ta lưu loát lên xe, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: “Này, lên đi!”

Lúc này cô mới sực tỉnh lại, thấy mấy người kia đang bò dậy sắp đuổi theo tới đây, cô vội vã xoay người nhảy lên xe.

"Ầm" một tiếng, chiếc xe lập tức vọt thẳng một đường.

Bóng dáng thở hổn hển đằng sau bị bỏ xa.

Nguy hiểm thật...

May mà có anh ta đột nhiên xuất hiện.

Anh vững vàng dừng xe ở cửa công viên.

Hai cánh tay anh tựa sau đầu, miễn cưỡng nằm trên sân cỏ, liếc nhìn cô cười nói:

“Cô bé xử nữ, tới đây ngồi nào!”

“Anh đừng có mở miệng là nói xử nữ, xử nữ nữa!” Vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm, lại nghe được mấy từ này, Johanne quả thật muốn điên lên: “Hình như chúng ta đâu quen nhau?”

Thế nhưng bộ dạng anh ta trông vô cùng quen thuộc.

“Cô xác định không biết tôi?” Anh ngồi thẳng người nhìn cô.

Trong mắt cô, tất cả chỉ là ánh nhìn xa lạ.

“Thật đúng là làm cho người ta thương tâm á! Sớm biết cô vô tình vô nghĩa như vậy, tôi đã để cho bọn xấu xa kia bắt cô đi.” Anh cố ý làm bộ dáng bị tổn thương sâu sắc, đáy mắt lại không giấu được nét cười: “Cô bé xử nữ, chồng cô đánh tôi một quyền, nên coi là tai nạn lao động chứ? Chúng ta không phải nên tính toán chuyện này sao?”

“Là anh?!” Nhắc tới việc này, nhất thời Johanne bừng tỉnh hiểu ra.

Gương mặt này…

Nụ cười xấu xa này…

Còn cả khối tím bầm trên khuôn mặt anh tuấn…

Khó trách cô sẽ cảm thấy có chút quen thuộc.

“Vết thương của anh sao rồi? Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Cô ngồi xổm người xuống, nhìn mặt anh tím bầm lo lắng hỏi.

“Cô đang quan tâm tôi đấy à?” Đột nhiên, mặt anh phóng đại trước cô, chóp mũi thiếu chút nữa là đụng vào nhau.

"A ——" Cô kêu khẽ một tiếng, bị dọa sợ đến mức phải lùi ra phía sau, ngã nhào trên thảm cỏ, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh: “Anh…. Anh làm gì mà đột ngột sáp lại gần tôi vậy?”

Bộ dạng hoảng hốt của cô thật sự quá đáng yêu, khó trách Quý Xuyên không muốn buông tay.

“Cô bé xử nữ, chuyện ly hôn vẫn chưa thành công à?”

“Sao anh biết?” Nhắc tới việc này, Johanne lại xìu xuống.

Anh co dãn tay: “Tôi nghĩ, Quý Xuyên mà dễ dàng thay đổi ý định ban đầu, chắc chắn không phải là Quý Xuyên.”

“Anh biết anh ta?” Cô nghiêng đầu, nheo mắt lại đề phòng nhìn anh: “Chẳng lẽ anh là gián điệp Quý Xuyên phái tới?”

Mặt cô đầy vẻ nghiêm túc làm anh rất buồn cười.

Một cánh tay vỗ lên trán cô: “Cái người này trong đầu nghĩ gì thế không biết? Quý Xuyên - Tổng giám đốc tập đoàn Quý thị, đứng đầu cả một thế lực, có ai mà không biết chứ?”

Johanne ngẩn người.

Quý Xuyên đứng đầu một thế lực là không sai.

Nhưng… chuyện này là bí mật mà?

“Anh làm nghề gì vậy?” Đột nhiên cô nghĩ tới ngày đó mình vô tình bắt gặp anh ta trong quán rượu, vốn tưởng anh ta là người của khách sạn nên cô không do dự dắt anh ta đi.

“Vừa rồi đám người kia tới tìm anh sao?”

“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” Anh bật cười giống như đoán được suy nghĩ của cô:

“Cô bé xử nữ, cô đang nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình sao?”

“Không phải là nghi ngờ, chẳng qua lúc nãy bọn họ nói đừng đánh chết anh nên tôi tò mò thôi.” Cô giải thích, chặp sau khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện vẻ nghiêm nghị: “Anh mà kêu tôi xử nữ nữa, anh sẽ chết đó!”

Cô chẳng quản cái khỉ gió gì, anh ta là ân nhân cứu mạng thì sao chứ?

Anh buồn cười nhìn cô đang muốn phát điên, trấn định nói: “Tôi không biết bọn họ. Cô cũng đã nghe đấy, bọn họ nói chuyện mơ hồ không rõ, chắc là người nước ngoài. Đúng rồi, tôi không gọi cô là nhóc xử nữ, vậy thì gọi thế nào?”

Anh ta cố ý dấu diếm gì đó…

Không phải Johanne không biết, nhưng cô cũng chẳng muốn truy hỏi. Dù sao, những thứ này đều không liên quan.

“Gọi Johanne thôi!”

"Johanne?" Anh lẩm bẩm, nghịch ngợm nháy mắt: “Tôi gọi Tiểu Kiều nhé!”

“Sao cũng được!” Chỉ cần không phải là “cô bé xử nữ”, tên nào cũng tốt cả: “Anh thì sao, tên anh là gì?”

“Tôi?” Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tiểu Kiều nếu không ngại, có thể gọi tôi là Chu Du.”

“Anh… Chu Du cái đầu anh!” Johanne giận đến dậm chân, căm tức đánh vào lồng ngực anh.

Tên khốn này, lúc nào cũng quanh co lòng vòng sàm sỡ cô.

"Ha ha…."Anh cười to, bắt được quả đấm nhỏ của cô: “Không làm khó cô nữa, tôi tên là Nam Cung.”

“Ai thèm biết tên anh chứ?” Cô rút tay ra, quay lưng đi không để ý đến anh.

Chuyện gì rơi vào đầu anh ta cũng trở nên không đứng đắn.

"Tức giận rồi?" Anh lấy cùi chỏ thọt lưng mảnh khảnh của cô: “Đừng giận nữa, cùng lắm là bữa sau tôi không chọc cô là được rồi.”

“Cái gì mà trêu chọc, tôi không phải là cún con.” Mặc dù cô tức giận nhưng vẫn rất nể tình xoay người lại.

Ai bảo người này mới vừa cứu cô một mạng?!

Anh vui vẻ cười to, chuẩn bị muốn nói tiếp đột nhiên một hồi nhạc chuông êm dịu vang lên.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...