Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 5
Cùng lắm cháu chỉ ăn một bữa cơm, muốn là ở bên ngoài nghỉ ngơi, sợ rằng cũng chẳng được yên với mọi người.”
Đỡ tay của lão nhân một đường đi vào Vân trạch.
“Ha hả...
Người già chuyện gì đều phải chuẩn bị từ sớm, từ sau khi tiểu thư tái hôn cô mới trở lại, cũng chẳng chịu về nước, ông ngoại cùng mẹ cô thế nhưng rất nhớ cô đó.
Ông ngoại cô ở trong thư phòng, cô vào đi, ta đi pha trà cho hai người.”
Lý quản gia cười ha hả vỗ tay Vân Tịch Dạ, trong mắt là yêu thương vô tận.
“Vâng, nhưng Lý gia gia một chút cũng không già nha, ông ngoại vẫn là thích uống trà như vậy, làm phiền Lý gia gia.”
Mặc dù lúc nhỏ chỉ cùng Lý quản gia chung sống hơn một năm, nhưng khi đó bởi vì biến cố của gia đình mọi người đều rất thương yêu cô, vì thế cô đối Lý quản gia vẫn rất tôn kí Nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến một thanh âm đ*o hoành mà uy nghiêm, Vân Tịch Dạ đẩy cửa phòng ra, tiến vào lập tức nhìn thấy, một vị tóc trắng như tuyết đang ngồi trước bàn đọc sách, lão nhân có chút mệt mỏi, ông đang phê duyệt văn kiện.
“Ông.”
Thư phòng giống như năm đó không có bao nhiêu biến động, mà người sử dụng nó đã không còn ở tuổi trẻ, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, một phút kia đã nhìn thấy đầu lão nhân đầy tóc bạc mọi thứ cũng chỉ hóa thành hai chữ này.
Vì hai mẹ con cô lão nhân đã phải trả giá rất nhiều.
Khi ông 40 tuổi thì bà ngoài đã qua đời, nhưng vì để cho mẹ cô vui vẻ sinh sống, ông ngoại vẫn không tái hôn.
Hiện tại ông đã bảy mươi, đáng lẽ phải được ngồi trong vườn hoa, cháu chắt vây quanh bên người vui vẻ cười, làm một lão nhân được yêu thương, mà không phải tiếp tục trên thương trường dối người gạt mình.
“Ừ, đã về rồi sao.”
Vẻ mặt lão nhân cũng không có gì dao động, ngẩng đầu nhàn nhạt đáp.
Kỳ thực lúc Vân Tịch Dạ gọi một tiếng " ông ", thân thể già nua của lão nhân khẽ run lên, không tỉ mỉ quan sát thì sẽ không phát hiện được.
Đây là cháu gái ông thương yêu nhất, từ nhỏ đến lớn vẫn không làm cho ông phải lo lắng, rất hiểu tâm ý của ông, hành động của cô ở Anh quốc ông đều biết hết, cũng vì cô mà kiêu ngạo, vì cô mà tự hào.
Thân thể ông khẽ run, Vân Tịch Dạ cũng không giấu giếm ở phía sau cửa liền nhìn chằm chằm vào ông, nhìn thấy sự già cả của ông, Vân Tịch Dạ trong lòng chua xót khổ sở, ông ngoại cho cô rất nhiều, cha cô không thích cô khi cha mẹ ly hôn, cha cũng không thuộc tên của cô, chỉ có mỗi mẹ và ông ngoại gọi biệt danh cục cưng.
Là năm ấy sau khi ông ngoại mang hai mẹ con cô về Vân gia, ông ngoại mới đặt tên cho cô là Vân Tịch Dạ, dạy cô gọi ông là ông nội, ông đã coi cô là cháu đích tông Ngay cả lúc mẹ tái hôn, ông cũng yêu cầu cha dượng ký giấy cam đoan sau này họ sinh hạ đứa nhỏ, không được tranh đoạt tài sản Vân gia với cô, mới yên tâm đồng ý cho con gái tái giá.
Vân Tịch Dạ đi tới phía sau lão nhân, từ phía sau nhẹ nhàng tựa ở trên vai lão nhân, nước mắt quật cường lại không ngừng rớt xuống “Ông nội, bây giờ cháu đã trở về, ông không cần vất vả như vậy, cháu chăm sóc cho ông, cũng sẽ chăm sóc cho mẹ, sẽ không để cho mẹ phải chịu ủy khuất, lần này trở về cháu sẽ lấy lại những thứ của cháu.”
Nghe được Vân Tịch Dạ nói, lão nhân vỗ vỗ tay nhỏ bé của Vân Tịch Dạ, thở dài một tiếng gật đầu, tràn đầy vui mừng nói “Cục cưng trưởng thành rồi, ông nội rất vui.”
“Cháu nhiều năm như vậy không về nước, có phải giận ông vì năm đó đồng ý cho mẹ cháu tái giá không?Haiz...
Mẹ cháu năm đó còn trẻ, liền như vậy thủ tiết rất đáng thương, cha dượng là yêu mẹ của cháu thật, ông không đem con gái của mình đưa vào hố lửa đâu.”
Lão nhân đứng lên kéo Vân Tịch Dạ ngồi trên sô pha, trên người tản ra một mảnh hơi thở hiền lành.
“Ông, cháu chưa từng tức giận ông, cháu hiểu rõ ông vì mẹ con cháu làm tất cả, tin cháu, cháu yêu hai người rất nhiều.”
Đúng vậy, cô hiểu, năm đó tại sao ông đồng ý cho mẹ tái giá!
Dù cho năm đó ông không để cho mẹ tái giá, cô cũng nhất định sẽ giúp mẹ tìm một người có thể dựa vào cả đời.
Lúc này Lý quản gia gõ cửa tiến vào, bưng khay trà đặt ở trên bàn bắt đầu rót trà.”
Lão gia, tôi vừa gọi điện thoại cho tiểu thư, bảo tiểu thư buổi tối mang Kiều tiên sinh cùng tiểu thiếu gia tới dùng cơm.”
Vừa nói Lý quản gia vừa đặt ly trà ngon vào tay Vân lão gia, lại đưa cho Vân Tịch Dạ một ch Vân lão gia tử nâng chứn trà lên nhẹ uống một ngụm, gật đầu nhìn Vân Tịch Dạ hỏi: “Ừ, cháu có nói cho mẹ cháu biết hôm nay cháu về nước không, nó rất nhớ cháu đấy.”
Vân Tịch Dạ nhận ly trà từ trong tay Lý quản gia, nhấp một ngụm, hương thơm ngan ngát nồng đậm tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hương thơm quanh quẩn trong miệng, thanh quản ngọt ngào, đặt ly trà cực phẩm Long Tỉnh xuống, Vân Tịch Dạ xoa xoa huyệt thái dương, mặc dù nước trà nâng cao tinh thần nhưng vẫn là không che giấu được mệt mỏi thật sâu trong ánh mắt cô, cô cười nói với Vân lão gia: “Cháu không báo cho mẹ, cháu định cho mẹ một tin vui bất ngờ.”
“Ừ, cháu còn chưa thấy qua tiểu bảo, ha ha… Đứa bé kia với cháu hồi bé quả thực giống nhau như đúc, bây giờ trưởng thành luôn bày trò nghịch ngợm, không được một nửa của cháu làm cho người ta bớt lo!”
Vân lão gia cầm lấy ấm giúp Vân Tịch Dạ rót trà vào chén, cười ha hả nói về hai đứa cháu của mình Lý quản gia đã nhìn thấy mệt mỏi trong mắt Vân Tịch Dạ, vội vàng nói: “Lão gia!
Tiểu thư nhỏ ngồi máy bay rất lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, tôi đã phân phó người hầu, thu dọn qua phòng của tiểu thư nhỏ rồi.”
Vân lão gia cũng nhìn thấu được mệt mỏi của Vân Tịch Dạ, mặc dù rất nhớ cháu gái, nhưng cũng không muốn để cho cô quá mức mệt nhọc, ông đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Đi đi, nghỉ ngơi một chút, lúc ăn cơm tối ông sẽ bảo lão Lý gọi cháu, mới về nước đừng quá mệt nhọc.”
Vân Tịch Dạ cũng không kháng cứ, đứng dậy cúi đầu chào Vân lão gia, nói vài câu cùng Lý quản gia, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi.
nhìn Vân Tịch Dạ trở về phòng, lại cầm lấy ly trà ngâm trà, thản nhiên nói “Lão Lý, thế nào?”
Lý quản gia đi tới trước sofa, ngồi đối diện Vân lão gia, tiếp nhận bộ đồ trà trong tay Vân lão gia tử, chậm rãi ngâm trà “Tiểu thư nhỏ, mặc dù là con gái, nhưng rất có khí phách, giống lão gia năm đó, xem thành tích ở Anh quốc kia là biết, con mắt của lão gia năm đó không sai.”
Nghe được những lời của Lý quản gia, Vân lão gia thoải mái cười to “Ha ha...
Đứa trẻ của Vân gia tất nhiên là phải như thế.
Đứa nhỏ kế thừa Vân gia của chúng ta này tính tình trầm ổn, cha nó như vậy đối xử với nó, hiện nó suy nghĩ cái gì ta đều đoán không ra.”
“Trước đây ta còn có thể nắm bắt được, hiểu suy nghĩ của nó, bây giờ thì không thể!
Nhưng như vậy cũng tốt, làm đại sự nhất định không thể giống mẹ nó, không thể mềm yếu.”
Vân lão gia nói vế sau trên mặt cũng không có sự thoải mái như trước, tiếp nhận ly trà Lý quản gia đưa tới, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Lý quản gia cười cười, giúp Vân lão gia tử rót trà “Tiểu thư năm đó còn nhỏ, mối tình đầu bị Lục Thành lời ngon lẽ ngọt lừa dối, chỉ là một lúc bị tình yêu mê hoặc mà thôi, nhìn lúc cô ấy dụng tâm xây dựng vi hạt cũng có thể biết tiểu thư cũng có năng lực.”
“Haiz… Thôi đi, đã qua rồi, ta chỉ hy vọng nó không nghĩ về quá khứ nữa, Tiểu Kiều cũng không tệ lắm.”
Vân lão gia tử thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ khi nói đến con gái, nhắc tới con rể hiện tại trong mắt tràn đầy thưởng thức.
Lý quản gia giúp Vân lão gia tử thêm nước trà, cười nhạt gật đầu phụ họa theo.