Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 43
Trời ơi, đau đầu quá!
Vân Tịch Dạ dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nổ tung.
Muốn giơ tay lên xoa mi tâm lại phát hiện cánh tay bị trói, lúc này mới nhớ tới mình đã bị bắt cóc!
Nhớ lại lúc đó sau khi Hương ra khỏi phòng trang điểm mấy vị chuyên gia trang điểm liền xúm lại.
Khi đó cô buồn bã cũng không chú ý lắm, nhắm mắt lại chuẩn bị sửa sang lại tâm trạng, vừa mới nhắm mắt lại đã ngửi thấy một loại mùi vị, không giống mùi của đồ trang điểm lại là mùi hoa cỏ, ngửi xong thì thấy đại não bại đi.
Lúc cô ngửi thấy được mùi vị đó, liền lập tức nín thở, tức khắc nghĩ tới nước Mỹ gần đây mới nghiên cứu ra mê dược tên là ‘Hoa tàn’.
Nhưng vẫn chậm!
thuốc này chỉ cần hít vào một chút, sẽ lập tức làm cho con người ngủ say hơn một giờ!
Trước khi mất đi ý thức, cô nhìn thấy Lục Tử Hạo đứng cách mình một thước tâm trạng ảo não, thế nào lại nghĩ ra là chính mình đã quên kiểm tra những người tối nay có cơ hội tiếp cận.
Càng khiến cô bất ngờ chính là Lục Tử Hạo bị như vậy mà vẫn hạ có tiền mua được loại mê dược này!
Nghe nói, thuốc này hiện tại ở chợ đêm, một giọt đã là mấy trăm vạn USD!
Vân Tịch Dạ lúc này cả hai tay và hai chân đều bị trói, nằm trên một cái giường lớn trên người vẫn là bộ áo cưới trắng như tuyết nhưng thật giống như bị người truy sát, đã nhăn tới mức không còn nhận ra được bộ dạng ban đầu của nó!
Vân Tịch Dạ giãy giụa ngồi dậy, bắt đầu quan sát căn phòng này.
N i này rất nhỏ chỉ đặt được cái giường lớn, một ngăn tủ, một cái bàn nhỏ, không gian còn lại chỉ là một lối đi có thể chứa được hai người sóng vai, cạnh giường là cửa sổ, hiện tại bị tấm rèm thật dày màu lam che khuất, không nhìn thấy bên ngoài là ban ngày hay Vân Tịch Dạ toàn thân bủn rủn cử động đầu gối, xoay người muốn dùng răng cắn dây thừng buộc ở cổ tay.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nam khàn khàn trầm thấp mê người vang lên.
Làm cho Vân Tịch Dạ không thể không ngẩng đầu.
Vân Tịch Dạ ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Quan Vệ bưng cái khay bước vào, lúc này biểu tình trên mặt hắn là tê dại, là bất đắc dĩ còn có một chút không được tự nhiên.
“Cô đã tỉnh rồi à, đã một ngày một đêm cô không ăn gì, ăn một chút gì đi đã.”
Thượng Quan Vệ đẩy cửa vào bưng khay đi tới chiếc bàn nhỏ cạnh giường đặt xuống, ôn nhu nói với Vân Tịch Dạ trên giường, cũng không đem hành vi của Vân Tịch Dạ lúc này để trong lòng.
Ngày hôm qua khi hắn nhìn thấy bị Lục Tử Hạo khiêng Vân Tịch Dạ lên thuyền, thực sự vô cùng sợ hãi!
Hắn sợ Lục Tử Hạo gây bất lợi với cô muốn mắng cho hắn một trận, nhưng trước khi cha nuôi của hắn mất, hắn đã đồng ý sẽ bảo vệ tính mạng Lục Tử Hạo, lại nhớ tới Vân Tịch Dạ nửa tháng này truy sát Lục Tử Hạo gắt gao như vậy, cô rõ ràng là sẽ không bỏ qua Lục Tử Hạo!
Hắn lúc đó há miệng nhưng không biết phải nói gì với Lục Tử Hạo cả.
Mà điều làm cho Thượng Quan Vệ khó hiểu nhất chính là trướ khi cha nuôi lâm chung rõ ràng đã biết Lục Tử Hạo cũng không phải là con ruôt của mình, lại vẫn như cũ còn muốn hắn dùng tất cả bảo vệ cho Lục Tử Hạo? Hắn không hiểu tại sao, nhưng, nhất định phải làm theo sự sắp xếp đó.
Khi hắn sắp chết đói ở đầu đường, là cha nuôi cho hắn sinh mệnh thứ hai, dưỡng dục hắn nhiều năm như vậy.
Hắn, là không thể cự tuyệt!
Nghe thấy Thượng Quan Vệ nói Vân Tịch Dạ nhíu nhíu mày, ‘Một ngày một đêm’ vậy bây giờ hẳn là ngày hôm sau của hôn lễ, không ngờ kia một hơi nhỏ mê dược kia làm cho cô mê man tròn một ngày!
Sau đó Vân Tịch Dạ nhăn chân mày càng chặt hơn, cô mất tích một ngày một đêm thế nhưng bọn Tà lại không tìm đến, chẳng lẽ bọn họ cũng đã xảy ra chuyện? Từ nhíu mày trong mắt Vân Tịch Dạ hiện lên một tia bất an.
Thượng Quan Vệ nhìn thấy tia bất an kia trong mắt Vân Tịch Dạ, hai mắt trong nháy mắt đã buồn bã hắn hiểu rõ cô là đang suy nghĩ cái gì, bưng báo cháo trong khay lên, lấy thìa khuấy khuấy, ngồi bên cạnh Vân Tịch Dạ, múc một thìa thanh cháo đặt lên miệng mình thổi thổi rồi đưa tới miệng cô, nhàn nhạt nói với Vân Tịch Dạ: “Trên người của cô ngoại trừ bộ quần áo này, những vật khác đều bị Lục Tử Hạo ném xuống biển rồi, hắn chưa kịp hạ thủ với người nhà cô, chúng ta bây giờ ở trên thuyền, những thủ hạ của cô tạm thời là không tìm được tới đây.”
Thì ra là thế, trách nào bộ váy trên người cô lại nhăn nhúm đến thế, đồ trang sức và di động trên người cũng hoàn toàn không thấy!
Chắc là có thể giữ lại bộ váy này trên người, hẳn là cũng có không ít công lao của Thượng Quan Vệ? Nếu chỉ có một mình cô bị bắt tới đây thì không cần lo lắng, cô tin Tà, bọn họ nhất định sẽ tìm được cô, dù cho bọn họ không thể xuất hiện lúc này, nhưng bây giờ cô tỉnh rồi, cũng không sợ Lục Tử Hạo giết mình nữa.
Tâm tình trùng xuống, Vân Tịch Dạ lúc này cũng chú ý tới Thượng Quan Vệ vẫn giơ thìa cháo ở bên miệng mình, một mùi thuốc sảm tạp nhàn nhạt, mùi gạo nồng đậm bay vào trong mũi Vân Tịch Dạ.
Vân Tịch Dạ giương mắt lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Vệ, khóe miệng nhẹ dẫn ra một nụ cười trào phúng nói: “Thực sự là phí tâm!
Vô cùng cảm tạ, tôi hiện tại không đói!”
Th như vậy, Thượng Quan Vệ bất đắc dĩ đặt bát cháo trong tay xuống, biết cô khẳng định ngửi được mùi thuốc trong cháo, cũng không cưỡng bách thản nhiên nói với cô: “Yên tâm, Lục Tử Hạo lần này chỉ cần tiền, có tiền hắn sẽ thả cô ra thôi.”
“Tôi tin được sao!
Hắn sau khi có tiền rồi, sẽ đem tôi giống như những đồ trang sức đó ném xuống biển.”
Vân Tịch Dạ bĩu môi nói, một bên chuyển thân thể tựa vào đầu giường không để ý tới hắn.
Trong lòng chửi rủa người nước Mỹ chế tạo ‘Hoa tàn’, hiện tại cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, toàn thân mềm oại không chút khí lực.
“Tôi sẽ không để cho hắn tổn hại đến cô đâu!”
Thượng Quan Vệ kiên định mở miệng nhìn Vân Tịch Dạ, kỳ thực hắn cũng không tin lời Lục Tử Hạo nói sẽ thả cô, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không để cho cô bị thương, càng không để cho Vân Tịch Dạ bị Lục Tử Hạo làm tổn thương!
Thượng Quan Vệ đứng lên phức tạp liếc nhìn Vân Tịch Dạ, bỏ lại những lời này xoay người định rời đi.
“Ngươi đứa bé hồi Lục Thành mang đến nhà ta từ lúc ta về nước ánh mắt ngươi nhìn ta, ta còn tưởng rằng những gì điều tra được là sai lầm!
Ngươi bảo vệ Lục Tử Hạo như vậy là ý của Lục Thành?”
Vân Tịch Dạ nhắm hai mắt lại lạnh lùng nói với bóng lưng Thượng Quan Vệ.
“Ngươi phải biết rằng, nếu năm đó mẹ ta hơi chút cường thế hoặc ông ngoại ta lại chạy tới sớm một chút, ngươi rất có thể sẽ chết ở nơi đó!”
Nói xong Vân Tịch Dạ mở mắt, lạnh lùng nhìn bóng lưng Thượng Quan Vệ tiếp tục tàn nhẫn nói: “Ngươi biết rõ Lục Thành chỉ là coi ngươi là một quân cờ, chẳng lẽ trong lòng không hận sao?”
“Ha ha...”
Thượng Quan Vệ vẫn chưa xoay người nhàn nhạt cười cười, nhẹ giọng nói: “Đúng, tôi đều biết, nhưng nếu như không có cha nuôi ta cũng sẽ không sống đến bây giờ!
Lại nói, năm đó cũng không x chuyện gì đáng sợ!
Được rồi, cô nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Thượng Quan Vệ đi ra ngoài.
Thượng Quan Vệ đương nhiên hiểu được mình ở trong lòng cha nuôi là chiếm vị trí nào, dù cho năm đó lúc nhỏ không hiểu, hiện tại đã trải qua nhiều năm như vậy cũng nên hiểu chứ!
Nhưng hắn không đi hận.
Đó là quyền lợi của ông ấy, là ông ấy cho hắn sinh mệnh, hắn chỉ có thể dùng này sinh mệnh đi báo đáp công ơn nuôi dưỡng đó thôi!
Vân Tịch Dạ mở mắt ra nhìn cánh cửa phòng bị đóng, hai mắt lần thứ hai nhắm lại.