Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 25
Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, An Vũ Hàm nhíu mày, càng nghĩ càng không hiểu mình hôm nay đã làm sai cái gì!
Duy nhất chỉ là giúp anh em Lục gia nói một câu mà thôi, lại không làm cái gì cả.
Chẳng lẽ thật là vì như vậy sao? Vân Tịch Dạ cùng Lục gia rốt cuộc có quan hệ gì mà cô lại nghiêm trọng như thế!
An Vũ Hàm không có tâm trạng dùng cơm, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo vội vã ra ngoài, lái chiếc xe thể thao trong gara đã lâu không dùng tới chạy tới nhà ông nội, nhớ hồi bé ông nội cùng Vân gia gia thường xuyên nhắc tới tổng giám đốc đương nhiệm Lục Thành của Lục thị, nói không chừng ông nội biết chút gì đó!
Hiện tại anh chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trên An lão gia.
Ra cửa Vân Tịch Dạ cũng không lái xe mà một mình đi bộ, tâm tình vô cùng tệ hại.
Cô đang sợ!
C sợ hãi vì An Vũ Hàm trước nay đều là nghĩ cô rất đơn thuần, ẽ bởi vì những chuyện hiện tại cô đang làm mà cảm thấy cô là một người phụ nữ tâm địa ác độc.
Cô sợ anh sẽ nói ra rằng cô rất tàn nhẫn, cho nên cô chỉ có thể trốn tránh!
Cô cũng không muốn không nói một tiếng đã bỏ lại anh mà rời đi, nhưng lúc này cô sợ hãi cho nên căn bản là không có cách đối mặt với sự đơn thuần của anh.
Đúng vậy, Vân Tịch Dạ biết An Vũ Hàm là thiếu gia được bảo vệ rất tốt!
Nàng không muốn cho anh biết những công việc cô đang làm, không muốn bị anh hiểu lầm, càng không muốn sau này lúc anh nhìn thấy cô, trong mắt chỉ có vẻ khinh thường.
Yêu!
Thì ra có thể cho làm một người lo lắng sợ hãi như vậy!
Có thể làm cho một người mềm yếu vô lực như vậy!
Có thể làm cho một người mất đi chính mình!
Cô hiện tại có thể lý giải, lúc An Vũ Hàm đối mặt với tâm tình không tốt của cô, đều phải cẩn thận từng li từng tí là vì sao!
Chuyện này chứng minh thật rõ là anh yêu cô rất nhiều.
Vân Tịch Dạ lắc đầu làm rơi chuyện khiến tâm tình nặng nề này, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện trên báo kia, tâm tình chậm rãi cũng tốt lên, lúc này Lục Thành khẳng định đứng ngồi không yên.
Cô tin không bao lâu nữa, cô có thể lấy lại tất cả những gì đã từng thuộc về cô!
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce thon dài dừng lại ở bên cạnh Vân Tịch Dạ.
Vân Tịch Dạ nhíu mày trong lòng thầm than vãn “tới thật là mau!”
Ngẩng đầu xoay người nhìn cánh cửa knhs chậm rãi hạ xuống của Rolls-Royce.
Khuôn mặt Lục Thành chậm rãi lộ ra kia so với trong trí nhớ của cô đã già nua rất nhiều, kỳ thực nàng cũng đã quên Lục Thành trông như thế nào, mặc dù mấy năm nay trên nhiều tờ báo lớn cũng có ảnh của Lục Thành, nhưng cô luôn luôn vội vã, ngó cũng không ngó qua.
Lục Thành ngồi ở trong xe, híp mắt đánh giá đứa con gái đã bị hắn bỏ quên mười mấy năm này.
Cao khoảng 178 cm, quần áo rộng rãi màu trắng hưu nhàn châm dệt sam, một cái quần thường cùng màu, đôi giầy màu trắng đế thấp.
Đứng ở đó dưới ánh mặt trời hai tay tùy ý bỏ trong túi quần, làm cho cô thoạt nhìn cao quý mà biếng nhác.
Mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt vẫn như cũ vô cùng tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ là lúc này trong mắt cô đã không còn vẻ khiếp đảm hồi bé, thế nhưng có thể yên lặng đối diện với hắn.
Nhìn thấy Vân Tịch Dạ như vậy một không thua kém con trai, trong lòng Lục Thành nói không nên lời, nếu như cô vẫn là con gái của hắn hẳn đã trở thành niềm kiêu ngạo cho hắn, mà bây giờ lại trở thành trở ngại trước mặt hắn, lại là một trở ngại nguy hiểm!
Hồi lâu thanh âm Lục Thành khàn khàn mà mệt mỏi chậm rãi truyền ra: “Lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện!”
Nói chuyện? Nói chuyện gì? Vân Tịch Dạ chẳng đáng bĩu môi, nhưng vẫn là đi vòng qua bên kia xe mở cửa xe ngồi vào, cô cũng muốn nghe một chút vị ‘Phụ thân’ nhiều năm không gặp này nếu thấy cô thì muốn nói cái gì!
“Lão Lưu, đi tới tiệm cà phê.”
Thấy Vân Tịch Dạ mặc dù miễn cưỡng, nhưng vẫn là lên xe.
Buông xuống trong mắt Lục Thành tất cả đều là quyết tuyệt, đứa bé này thật không đơn giản!
Lúc này hai người tới một quán cà phê yên tĩnh, lại chẳng nói gì!
Thực sự là không nghĩ tới sau mười mấy năm cha và con gái gặp lại mà giống như người lạ thế này!
Nhìn thấy Lục Thành dường như không có ý muốn mở miệng, Vân Tịch Dạ cũng không muốn chịu đựng sự buồn chán cùng hắn ở đây, thản nhiên nói: “Không biết Lục tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được Vân Tịch Dạ mở miệng Lục Thành trong lòng thở dài, xẹt qua một tia đắc thắng, cô vẫn là tuổi còn quá trẻ chưa đủ sự kiên nhẫn.
Nhưng không biết, người ta căn bản cũng không muốn cùng hắn kiên nhẫn!
“Ta biết, năm đó là ta có lỗi với mẹ con!
Con bây giờ cũng đã trưởng thành chắc hẳn cũng có thể hiểu được chuyện của ta năm đó.
Ta cũng…”
Lúc này Lục Thành trên mặt hiện ra là một bộ thần sắc yêu thương, nhìn Vân Tịch Dạ hai mắt tràn đầy áy náy, thực sự là làm đủ muốn tranh thủ hảo cảm của Vân Tịch Dạ mà biểu tình thật tốt, chỉ là thật đáng tiếc Vân Tịch Dạ cũng không để mình bị đẩy vào hố, hắn vừa mới mở miệng nói hai câu liền bị Vân Tịch Dạ cắt ngang.
“Lục tiên sinh, tôi hôm nay ngồi ở đây không phải muốn nghe ông sám hối!
Có việc thì nói đi!
Nếu không có việc gì tôi đi trước, gần đây công ty nhận mấy hợp đồng lớn rất bận.”
Nghe Lục Thành kia giả mù sa mưa sám hối, Vân Tịch Dạ chán ghét cắt ngang, còn không quên thị uy nói mình bề bộn nhiều việc.
Lục Thành lời nói bị chen ngang có chút tức giận, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét bộ dáng không kiên nhẫn của Vân Tịch Dạ, càng phẫn nộ đến muốn điên lên!
Nhưng dù sao hắn cũng được coi như là một nhân vật, rất nhanh liền đè sắc mặt giận dữ trên mặt xuống.
lần thứ hai ôn thanh nói với Vân Tịch Dạ: “Cục cưng, ba ba biết con hận ba ba, thế nhưng ai không có tuổi trẻ, ba ba năm đó cùng mẹ ly hôn là bởi vì đã không còn tình cảm, hai người không còn tình cảm mà sống chung một nhà, chắc là sẽ không hạnh phúc.
Ba ba hi...”
“Được rồi!
Lục tiên sinh chẳng lẽ ông không cảm giác mình nói những lời này rất buồn cười sao? Hay là ông thực sự vẫn coi tôi là một đứa bé, dễ dàng lừa?”
Vân Tịch Dạ lên tiếng cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Lục Thành, cười nhạo bĩu môi nhàn nhạt nhắc nhở: “Lục tiên sinh, thời gian của tôi rất quý giá!
Tôi chỉ có thể cho ông năm phút đồng hồ, nếu như ông vẫn không thể nói trọng điểm, như vậy tôi xin lỗi!”
Lần thứ hai bị Vân Tịch Dạ cắt ngang, sắc mặt Lục Thành vốn đã không tốt lúc này lại đen hơn phân nửa, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ vẻ mặt ra vẻ đạo mạo nói: “Ta hi vọng con...
Một vừa hai phải!
Tử Hạo, Tử Lộ đều là anh em ruột của ngươi, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
“Ha ha...
Lương tâm bất an? Ha haVân Tịch Dạ nhìn Lục Thành ngồi đối diện mình, vẻ mặt phẫn nộ lại muốn làm ra chính nghĩa, cười ra tiếng khinh bỉ liếc mắt nhìn Lục Thành, rồi quay đầu nhìn về phía khác vẻ mặt thản nhiên nói: “Vậy ông lừa gạt tình cảm của mẹ tôi, lại lừa đi bà cho ngươi lập ra Lục thị, sinh con đẻ cái, mà ông lại dan díu ở ngoài… lương tâm có bất an hay không vậy?”
“lúc ông nhìn hai đứa bé kia khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, giúp chúng an bài con đường tương lai bằng phẳng.
Có nghĩ tới hay không ông còn có một đứa con gái, lại không biết nó sống khỏe mạnh hay vui vẻ? Có hay không giúp nó an bài tương lai tốt đẹp sau này?”
Vân Tịch Dạ cúi đầu, che giấu nồng đậm trào phúng trong mắt kia “Ông không có tư cách cùng tôi nói điều kiện, xem lại cẩn thận tất cả những gì là của ông, cẩn thận chúng đột nhiên có một ngày đổi chủ.”
Nói xong Vân Tịch Dạ không hề cho Lục Thành cơ hội mở miệng, đứng dậy ra khỏi quán cà phê sau đó thở thật mạnh.