Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 12
Lúc An Vũ Hàm nghe được tin tức này, thiếu chút nữa cả người ngốc rụng!
Có phải rất giật gân không?!
Cục cưng, ngày hôm qua không phải còn đối với anh chẳng có gì sao? Chẳng lẽ, cục cưng kỳ thực một mực thầm mến anh? Cố ý đ ợi cho tới hôm nay, để cho Vân gia gia tuyên bố hai người họ đính hôn với mọi người? Hồ nghi nhìn ông nội ngồi trên xe vững như Thái sơn, An Vũ Hàm một lần nữa cho là mình đã nghe lầm!
An lão gia vẻ mặt trấn định nhìn thằng cháu mình, lắc đầu thở dài nói: “Chúng ta- nam nhi An gia, lúc nào không tiền đồ như thế? Cháu nhìn bộ dạng cháu bây giờ xem!
May là ông sớm hiểu cháu, nếu như cháu vẫn cứ như vậy tử ông già vậy rồi còn chưa bị cháu làm tức chết!”
Bây giờ trong đầu An Vũ Hàm đều là chuyện đính hôn, cũng không đem An lão gia châm chọc để ở trong lòng.
Anh bây giờ là ngạc nhiên qua đi rồi đến ngượng ngùng, có chút nhăn nhó hỏi: “Ông à, cục cưng vì sao đột nhiên muốn tuyên bố chuyện cùng cháu đính hôn chứ? Khiến cho cháu thật không hiểu!”
Hưng phấn a!
Hưng phấn!
Nhìn thấy tôn tử nhà mình bởi vì hai chữ ‘Đính hôn’, dây thần kinh não bộ bắt đầu mất ánh sáng, thế nhưng lại làm ra một bộ e thẹn!
An lão gia vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cháu trai, trong đôi mắt già nua tràn đầy thương tiếc “Cháu trai đáng thương, vợ tương lai của cháu sợ rằng bây giờ còn không biết có việc này nữa!”
Dùng hiểu biết của ông với Vân Hoành Vĩ, tuyệt đối là hình thức “tiền trảm hậu tấu”.
Vừa mới, An Vũ Hàm hai mắt tỏa ánh sáng, bỗng nhiên tựa như sương đánh cà, vô cùng ủ rũ!
Vô cùng ai oán nhìn ông nội mình, im lặng lên án, không đợi như vậy đả kích người!
Đính hôn? Có khi đến lúc đó biến thành lễ tang của cháu trai ông đó!
Trời ạ, kính nhờ nhị lão, chớ đem mạng của anh ra đùa chứ!
ANh còn chưa có theo đuổi cục cưng mà!
Không muốn mất sớm như vậy.
Mặc dù từ lúc Vân Tịch Dạ về nước đến giờ, hai người họ tiếp xúc không phải rất nhiều, nhưng là thấy được cô hiện tại và hồi bé vậy như vậy!
Một chútthay đổi, vô cùng bạo lực!
Ngày hôm qua lừa cô đến chô ông nội ăn cơm, thiếu chút nữa bàn chân đã bị giẫm nát!
Xem ra, hôm nay anh nhất định phải giác ngộ thật tốt rằng sẽ bị hủy dung!
Lúc An lão gia cùng An Vũ Hàm tâm trạng thấp thỏm bất an đến Vân gia, tân khách cơ hồ đã đến đông đủ.
Lúc họ đi vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Vân Tịch Dạ kéo cánh tay Vân lão gia, từ thang lầu khoản trên khoản xuống.
Vân lão gia hôm nay tổ chức lễ mừng thọ, lúc này mặt mày hồng hào, tinh thần chấn hưng.
Thân thể hơi mập ra, một bộ lễ phục cắt may vừa vặn với cơ thể, áo sơ mi trắng quần đen, trong tay trái là trang sức món trang sức độc nhất vô nhị, đơn giản, tinh tế!
Nhưng làm cho mọi người trong mắt tê dại, thì lại là nữ tử bên cạnh Vân lão gia.
Mái tóc ngắn gọn gàng, đôi tai xinh xắn vẫn chưa đeo đồ trang sức, vành tai êm dịu trực tiếp lộ ra!
Tóc mái thật dài xõa tung được chỉa lệch về một bên, một kẹp tóc xinh xắn đáng yêu trong suốt giống thủy tinh, kẹp ở nơi đó!
Lộ ra một phần đáng yêu!
Tinh xảo đạm trang che khuất anh khí giữa trán cô, đôi mắt hồ ly hẹp dài, chưa qua tân trang càng thêm xinh đẹp quyến rũ!
Đôi môi dày vừa phải, được tô lên một chút son làm đẹp một chút mật nước, bộ váy trễn ngực dài tới đầu gối bao vây lấy cơ thể gầy yếu lại không hiển đơn bạc của cô, vóc người bình thường cũng không thể hiện ra ra, thế nhưng cũng có thể vẽ phác thảo những đường cong hoàn hảo!
Chiếc cổ trắng nõn lung linh một chiếc dây chuyền, giọt nước màu tím sậm trong suốt y như thủy tinh treo ngược, giản lược mà không thất đại khí!
Trên cổ tay phải cũng đeo một cái lắc tay thủy tinh màu tím, thiếp thùy ở trên mu bàn tay trắng nõn tinh xảo đặc sắc.
Một đôi giày cao gót tinh tế, trên gót giầy khảm nạm mấy viên đá quý chói mắt màu trắng, theo bước đi dưới ánh sáng phản xạ lóng lánh động người.
Tử sắc thần bí mà cao quý!
Như công chúa trong truyền th An Vũ Hàm đang ngây người nhìn thân thể tử sắc kia đến mức triệt để, anh vẫn không nghĩ tới Vân Tịch Dạ đêm nay sẽ cho anh kinh hỉ lớn như thế, mặc dù anh vẫn luôn biết rằng cô rất đẹp, nhưng khi gặp lại, trang phục của cô vẫn là rất trung tính, bây giờ thị giác đột nhiên chuyển biến, làm cho anh bị một dòng điện xẹt qua, đã bị giật rồi sớm quên mất cái chết của mình hôm nay có lẽ sẽ rất thảm.
Vân lão gia cũng chẳng hề ảo não bởi vì tất cả sự chú ý đều bị cháu gái cướp đi, trái lại vô cùng đắc ý!
Mang theo Vân Tịch Dạ đi lên sân khấu yến hội, nhìn được các nhân vật nổi tiếng bên dưới đang nhìn thanh niên tài tuấn đến ngây người, cười đến miệng đều rộng đến mang tai!
Ho nhẹ một tiếng kéo mạch suy nghĩ của mọi người lại, Vân lão gia cất cao giọng nói: “Vô cùng cảm tạ các vị, tranh thủ thời gian tới tham gia lễ mừng thọ của tôi.
Ha hả, giới thiệu với mọi người một chút, người bên cạnh tôi đây là cháu gái cưng của tôi, Vân Tịch Dạ!”
Vân lão gia cười ha hả nói đến đây, dừng một chút sau đó tuyên bố: “Hôm nay ở đây tôi tuyên bố chính thức về hưu!
Cháu gái của tôi Vân Tịch Dạ chính thức tiếp quản “tập đoàn Vân hoành”
đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của ‘Vân hoành’.”
Mọi người vừa nãy còn chìm đắm ở mỹ sắc, nghe được lời thoái vị của Vân lão gia lại khiếp sợ không thôi!
Dưới đài một tiếng ồ lên, biết người tiếp nhận chức vụ chính là cô gái bên cạnh ông, càng là có người sau này không coi trọng ‘Vân hoành’!
Phía dưới tiếng nghị luận ngày một lớn hơn.
“Đồng thời, bữa tiệc hôm nay cũng là Tiểu Dạ cùng người nối nghiệp “An thị”
sau này, An Vũ Hàm … đính hôn!”
Dường như còn ngại không đủ náo nhiệt, Vân lão gia lần thứ hai tung một quả bom, làm mọi người nhất thời bất quá thần đến!’Vân hoành’ vốn là giàu có nhất nhì trên bảng xếp hạng thành phố N, hiện tại lại cùng thủ phủ thành phố N ‘An thị’ kết thông gia, đó là tin tức bao nhiêu chấ Vân lão gia vừa dứt lời, An lão gia liền mang theo An Vũ Hàm cười ha hả tiêu sái bước lên sân khấu, An lão gia cười tựa như trộm tinh mèo, không hề che giấu tâm tình của mình bây giờ.
An Vũ Hàm đáng thương đi theo phía sau ông trộm mắt thấy Vân Tịch Dạ đứng ở trên đó, trên mặt như trước lộ vẻ ưu nhã, cười nhạt, dường như chẳng có chuyện gì liên quan đến cô xảy ra.
Trong lòng anh sợ hãi, mồ hôi lạnh theo trán chậm rãi trượt xuống.
“Kỳ thực hai nhà chúng tôi lúc chúng còn nhỏ thì đã tính đến chuyện này, chỉ là khi đó chúng nó còn nhỏ quá sợ cuộc sống sau này không hạnh phúc.
Bất quá, bây giờ hai đứa bé tình cảm thâm hậu, cuối cùng làm tròn tâm nguyện của tôi cùng Vân lão.
Ở đây, mượn đại thọ bảy mươi của Vân lão, đồng thời giúp hai đứa nhỏ đính hôn, song hỷ lâm môn!”
An lão gia cười ha hả cùng Vân lão gia hát Song Hoàng, không ai chú ý hai tiểu bối phía sau trong lúc đó “tình cảm thâm hậu”
, là như thế nào!
An lão gia đã ra mặt, xem ra việc đính hôn này không phải là giả, mọi người cũng chỉ nhìn con trai, con gái, cháu trai, cháu gái nhà mình than nhẹ một tiếng tiếc hận, sôi nổi chúc tụng hai vị lão gia.
Vân Tịch Dạ nghe được hai chữ “đính hôn”
ông nội vừa nói ra lập tức rơi vào trạng thái không cảm xúc, mặc dù vẫn như cũ duy trì khí chất ưu nhã cao quý, nhưng thần kinh đã rời khỏi bữa tiệc, bay lượn trên bầu trời xanh nước biển tự do phát tiết!
Hai tay nắm chặt, mồ hôi chảy ướt, có chút khẽ run, lúc trên ngón áp út ở tay phải của cô xuất hiện một vật lạnh lẽo, cô mới rời khỏi trạng thái không cảm xúc ấy.