Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Trăng sáng như lưỡi liềm treo trên cao, trên lầu Mai viện của Thiền Quyên Lâu, ánh đèn loe loét chiếu rọi hình ảnh thướt tha mỹ lệ lên cửa sổ.

Gỡ tất cả đồ trang sức ra, Phó Quân Tú mặc bộ đồ ngủ thanh lịch bằng lụa ngồi trên ghế thêu hoa, tay cầm tập thơ chuyên chú đọc.

Không biết tại sao, đêm nay trái tim của nàng lại không yên đập dồn dập.

Canh ba, nàng vẫn như cũ không hề ủ rũ, liếc mắt nhìn thơ tiên tranh chữ của người ái mộ đưa tới để trên bàn, nội dung cũng chỉ xoay quanh ca ngợi dung mào cùng tài văn chương, nàng ngay cả ngắm cũng còn lười.

Nếu ngủ không được, nàng đơn giản đứng lên, đến sân thượng hít thở không khí. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mát mẻ không ít, nhưng vẫn thủy chung thổi không hết mây mù trong lòng nàng.

Nhớ tới năm trước, nàng mang theo Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu rời đi quê nhà, vào ở nơi của Tôn đại nương.

Tôn đại nương mặc dù đang ở thanh lâu, cá tính cũng thẳng thắng hào sảng, dạy dỗ những cô gái ương ngạnh, cũng chuyên lấy bồi dưỡng mỹ nhân nổi danh, nhưng biết được tình cảnh của nàng, lập tức hào sảng giúp nàng, vỗ ngực cam đoan trong vòng một năm nhất định khiến cho cái giơ tay nhấc chân của nàng hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ của một nam nhân bà.

Ngày trước, những cử động hành vi thô lỗ tựa nam nhân của nàng, ở chỗ Tôn đại nương chăm chỉ rèn luyện, đã thay da đổi thịt, giơ tay nhấc chân mềm mại uyển chuyện, sóng mắt lưu chuyển mị hoặc mười phần.

Kế tiếp, nàng tra ra Cảnh Vân Thiên ở người hầu trong này, liền từ sự của an bài Tôn đại nương, dứt khoát đi vào Thiền Quyên Lâu, lấy danh phận Quân Quân, bắt đầu tiến hành kế hoạch của nàng.

Quả nhiên, không đến một tháng, cả thành đều biết nàng là hoa khôi.

Hiện giờ đã trả được thù, cho Cảnh Vân Thiên một cái giáo huấn nhớ đời, nàng nên cao hứng mới đúng, có gì mà phải buồn bực không vui?Làm hoa khôi nàng chán lắm rồi, huống chi mục đích đã đạt được, có lẽ cũng đến lúc rời khỏi, nhưng nên đi nơi nào bây giờ?

Thiên hạ to lớn, nơi nào có thể cho Phó Quân Tú nàng dung thân?

Càng nghĩ, tâm càng phiền ý càng loạn.

Nàng xoay người đi trở về phòng, đang muốn đóng cửa lại thì từ phía sau ập đến một bàn tay to lớn, bịt miệng của nàng, bên hông cũng bị một cánh tay mạnh mẽ khóa trụ lại.

Nàng bị mang vào phòng, đóng cửa lại, ngọn đèn dầu cũng bị tắt, trong phòng nháy mắt tối sầm từ trên xuống dưới, chỉ còn ánh trăng mờ ảo chiếu vào, ẩn ẩn hiện hiện ra một bóng đen thân hình to lớn.

Phó Quân Tú cảm thấy kinh hãi, theo bản năng nàng nhấc một chân lên muốn xoay người lại bay thẳng đến đá vào mặt tên nam nhân một cái, nhưng cái tay bit miệng nàng lúc này đã vội cản chân nàng, cánh tay xiết bên hông cũng đột nhiên buông ra.

Cứ nghe danh hái hoa đạo tặc Ngọc Hồ, ở Giang Nam hoành hành, gã này có khi nào là hái hoa đạo tặc, đêm nay ở nơi này làm loạn, ý muốn nhúng chàm nàng?!

Nàng tâm không sợ hãi, mặt cũng không hề tỏ vẻ hoảng hốt. Cái tên hái hoa đạo tặc không muốn sống này, dám ngu ngốc chạm đến người nàng, nói l bầm, thật sự tốt a!

Không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, nàng lập tức hướng tên hắc y nhân che mặt đánh ra một quyền.

Nữ tử mang vẻ nhu nhược yếu đuối kia, giống như gió thổi qua là bay mất, giờ phút này nàng bình tĩnh lại cường hãn, cánh tay tinh tế mềm mại như liễu kia một chút cũng không nhỏ bé yếu ớt, tay không binh khí, mỗi chiêu xuất ra đều mạnh mẽ có lực.

Hiển nhiên, về điểm này nàng một chút cũng không nhu nhược, đối phương lên tiếng vô cùng dọa người, trong bóng đêm, truyền đến âm thanh trầm thấp uy nghiêm.

“Thì ra là nàng có võ công?”

Nàng nhận ra thanh âm này, khó nén kinh sợ.”Là huynh?”

Cảnh Vân Thiên tháo khăn che mặt xuống, trong bóng tối mờ mịt, một đôi mắt lợi hại giống như báo săn mồi lạnh lùng thâm trầm nhìn thẳng nàng.

“Nàng không phải là ca kỹ bình thường.”

Nàng âm thầm áp chế không cho tim đập hỗn loạn, thu quyền cước lại, hồi phục dáng người thướt tha, nở nụ cười mị hoặc.”Thiết bộ đại nhân ban đêm xông vào khuê phòng của ta, là nhớ ta có phải không?”

Cảnh Vân Thiên lúc này càng khẳng định đem chính mình treo ở trên ở cửa thành, chính là nữ nhân này .

“Là ai phái nàng tới đây?”

“Muội không hiểu huynh nói cái gì a?”

“Hừ! Không để cho ngươi nếm một chút đau khổ, ngươi là sẽ không nói.”

“Nói cái gì? Chọn rể sao? Muốn kết hôn với ta, trước cầu hôn, tặng sính lễ, sau đó dùng đại kiệu tám người khiêng tới đón, ta mới có thể cùng đại gia động phòng nha.”

“Miệng lưỡi trơn tru!”

Hắn đánh về phía trước, đại chưởng vung về phía trước dò xét, không đánh trúng người, lại chộp được một khối tơ lụa tuyết sa, tuyết sa trên tay còn thản nhiên mang mùi hương thoang thoảng.

“A. . . . . . Ngài thật hư mà, cố ý đánh người ta để phá hư quần áo.”

Nàng ngượng ngùng dùng hai tay ôm lấy chính mình, trên người chỉ còn đơn bạc chiếc tẩm y, thẹn thùng vô cùng xinh đẹp, nháy mắt đưa tình giống như câu hồn người.

Có vết xe đổ, hắn thề không thể bị vẻ nhu nhược xinh đẹp này lừa lần nữa, lại ra tay, xuống tay không hề biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Đại chưởng vung tới, lần thứ hai vồ hụt, lần này, trên tay hắn lại có vải dệt, là tẩm y của nàng, không khỏi sửng sốt.

Phó Quân Tú toàn thân cao thấp, chỉ còn duy nhất một cái yếm, cánh tay trắng nõn, đôi chân thon nhỏ xinh đẹp,hai điều xinh đẹp, dáng người thật sự làm người ta tức giận, chỉ sợ nam nhân nhìn thấy nhiệt huyết đều phải sôi trào.

“Ngài cũng quá nóng nảy đi? Cho dù muốn ôm người ta, cũng phải nhớ đến quy củ nha, làm chi xé quần áo của người ta, thực thô lỗ.” Nàng kiều mị 嗲 mềm yếu khiêu khích, đối với hắn ý tứ hàm xúc mười phần.

Cảnh Vân Thiên phẫn nộ đem tẩm y quăng xuống đất. Nữ nhân này chắc chắn là cố ý, mỗi lần giao thủ, liền thoát xiêm y trên người muốn vu oan hắn, lại muốn hãm hại hắn!

“Không biết kiểm điểm chính mình!” Hắn giận đỏ mặt, năm ngón tay nắm lại thành quyền, hướng nàng đánh tới. Nàng chẳng những không né, còn ưỡn ngực đón tiếp hắn. Cảnh Vân Thiên vội vàng thu hồi bàn tay đang công kích nàng, bàn tay trước bộ ngực đầy đặn của nàng đúng lúc thu hồi. Nàng hai tay để ở sau người, ánh mắt tức giận ngửa đầu nhìn thẳng hắn, bộ ngực xinh đẹp của nàng hắn không nói không rằng liền ra tay ngắm đến.

“Đến nha, ngươi không phải muốn bắt ta sao? Bắt đi!”

Nàng tiến từng bước, hắn liền lui từng bước, chẳng những không sợ, còn một bộ dáng như cầu còn không được đâu.

Hắn sắc mặt cứng ngắc, thân là chính nhân quân tử, đương nhiên không có khả năng đánh nàng, cho nên đại chưởng cứ lơ lững mãi như vậy , mày kiếm nhướng cao, trợn mắt, nhưng không thể xuống tay.

Hừ, để xem thử hắn dám đối nàng thế nào!

Bởi vì đã nắm chắc nhược điểm của hắn, cho nên nàng càng thêm lớn mật làm càn. Tốt lắm.”

“Ngài ngại ngần không dám xuống tay, muội đây chính mình thoát cho ngài xem

Tuấn dung của Cảnh Vân Thiên càng khó nhìn.”Ngươi dám!”

“Như thế nào không dám, vang danh tứ hải Cảnh đầu mục đại giá quang lâm, là vinh hạnh của muội đây, muội hiện tại liền thoát cho ngài xem.”

Nàng mới giả vờ tháo cởi yếm xuống, hắn liền lập tức xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Phó Quân Tú nhếch miệng, cười trộm muốn rớt cằm; kỳ thật nàng chính là làm bộ, có thể như vậy đùa giỡn hắn, thật là vui nha!

Hắn nắm chặt nắm tay, cố gắng khắc chế lửa giận như muốn nổ tung trong lòng, không cho một giây căng thẳng cuối cùng phá hư đại sự của hắn.

Nàng chơi rất vui, xem người này có thể nhịn tới trình độ nào?

“Ai da, cho ngài xem còn không phải? Ngài cũng biết, có bao nhiêu người chờ xem thân mình của muội, cũng chưa cơ hội này đâu.”

“Dâm phụ!” Hắn phẫn hận mắng.

“Đúng vậy, ta là dâm phụ, vậy các hạ là gì? Nửa đêm xong vào phòng ta, đây được gọi là quân tử? Theo ta thấy, ngài không phải.”

Đây chính là lên án nghiêm trọng, hắn mặc dù không nói, nhưng toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

Nàng chính là muốn chọc giận hắn, tốt nhất làm hắn tức chết!

“Được rồi, ta cho … ngài cơ hội một lần nữa, lần này, ta thật sự cởi sạch, trần như nhộng ác. Ta đếm tới ba, ngài không xem, muốn thấy cũng không có cơ hội, một ~~ hai ~~ ba ~~”

Hắn đột nhiên quay lại thân, không hề báo động trước nhìn thẳng nàng, làm nàng đột nhiên cứng đờ.

Nàng nghĩ đến hắn tuyệt không quay đầu lại, hắn lại quay đầu lại , hơn nữa mắt cũng không chớp trừng mắt nhìn nàng, làm cho cả người nàng nóng lên, tuy rằng thật sự không cởi sạch y phục, nhưng vẫn làm nàng đỏ mặt.

Đôi mắt chậm rãi nhướng cao.”Ngươi không phải muốn thoát sao?”

“Ta. . . . . .”

“Thoát đi, ta rất mong chờ.”

“Ta, ta vì cái gì phải thoát cho ngài xem?”

“Thì ta ngươi chính là muốn ta?”

“Ta liền yêu phải ngươi, không được sao?”

Hắn toàn thân đều lộ ra một cỗ khí lạnh khiếp người, làm nàng không khỏi kinh hãi. Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ gặp qua thái độ này của hắn, ánh mắt lạnh lùng kia, giống như một khối băng lạnh lẽo cả ngàn năm, sắc bén đến mức muốn đem thân thể nàng chặt thành mười tám khối, làm lòng nàng không khỏi run lên.

Hắn tới gần từng bước, nàng liền không tự chủ được lui ra phía sau từng bước.

Có một số việc, là không thể đùa giỡn được, hiển nhiên lần này nàng đã đùa quá trớn.

“Ngài muốn làm gì?” Nàng bày ra vẻ mặt trấn định, nhưng dưới ánh mắt vô tình lãnh khốc của hắn, nàng có chút co rúm lại .

Nhìn chằm chằm dáng người xinh đẹp của nàng, ánh mắt hắn chỉ có khinh bỉ.

“Nguyên lai thanh lâu nữ tử, là đùa bỡn nam nhân như vậy! Cho dù ngươi cỡi hết quần áo, ở trong mắt ta, một con giun đất so với ngươi còn có giá trị hơn nhiều.”

Mặt nàng đột nhiên trầm xuống.”Ngài dám mắng ta là giun đất?”

“Không.” Hắn nói từng chữ một sữa chửa.”Ta là nói, ngươi so với một con giun đất cũng không bằng.”

Nàng lui ra phía sau vài bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn dám nói nàng so với giun đất cũng không bằng? Hắn dám nhục nhã nàng như thế?

Ánh mắt khinh bỉ của nam nhân này so với đao còn sắc bén hơn, trực tiếp hung hăng đem suy nghĩ của nàng đánh gãy.

Không! Tự tôn của nàng, không thể để cho hắn từ đáy lòng coi thường nàng như vậy!

Nàng đột nhiên từ dưới sàng rút ra một thanh kiếm, thình lình hướng hắn đâm tới.

Tên nam nhân này, luôn luôn ngu ngốc làm nàng tức giận, dễ dàng xem thường nàng, làm cho nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.

Nàng dùng sức đâm kiếm, cũng không phải thật lòng muốn giết hắn, chẳng qua rất tức giận, ý đồ muốn hắn giảm bớt nhuệ khí, nàng tình nguyện để hắn đối với nàng tức giận, cũng tuyệt không muốn hắn dùng thái độ hèn hạ này đối với nàng.

“Dừng tay!” Hắn cảnh cáo.

Nàng không nghe, hắn càng muốn nàng dừng tay, nàng càng phải cùng hắn đối nghịch, thanh kiếm hướng hắn đánh tới.

Hắn thật sự tức giận, nhịn nhục đến không thể nhịn được nữa, mấy lần trước so chiêu, hắn còn chừa lại đường sống cho đối phương, nhưng hiện tại, hắn tuyệt không nghĩ sẽ lưu tình.

Tốt lắm, đây là nàng tự tìm đến!

Cảnh Vân Thiên tuốt vỏ đao, quay người lại đá một cái, hướng mặt nàng đánh tới, nàng không kịp tránh, liền bị đá văng ra, tiếng đao kiếm giao nhau làm kinh động Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu, hai người chạy như bay vào cửa, vừa vặn đỡ được chủ nhân.

“Tiểu thư!”

Chỉ Nhi giúp đỡ tiểu thư, Tiểu Chiêu cầm ánh nến, chiếu sáng căn phòng, nhìn thấy Cảnh Vân Thiên ở đó, hai người vô cùng kinh ngạc.

Phó Quân Tú chật vật đứng dậy, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng không một biểu cảm, tay nhẹ nhàng đưa lên khóe miệng, ngón tay trắng nõn còn dính tơ máu.

Không nhìn đến hai má nóng rát đau đớn, nàng thất thần nhìn chằm chằm tơ máu trên tay.

Nàng biết, chính mình không phải đối thủ của hắn, nàng vẫn đều biết rõ.

Một cước này, làm đau không phải là mặt của nàng, mà là lòng của nàng.

Lòng của nàng, rất đau!

Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu phẫn hận không chịu nổi, chủ tử của các nàng làm sao lại bị đánh nặng như vậy?

“Ngươi dám khi dễ tiểu thư của chúng ta!” Bá địa một tiếng rút ra trường kiếm, hai người nhắm về phía Cảnh Vân Thiên đánh tới.

Ngay cả nha hoàn cũng có võ công, Cảnh Vân Thiên càng khẳng định nữ nhân này nhất định có vấn đề, tuyệt đối là cừu nhân phái tới đối phó với hắn.

Là hắn phá huỷ sơn trại của thổ phỉ ba tháng trước?

Hay là dư nghiệt của đám cường bạo bị hắn tiêu diệt?

Nói không chừng, cả Thiền Quyên Lâu đều có vấn đề.

Hắn rút đao ra khỏi vỏ, đối phó tả hữu đưa kiếm đánh tới, tiếng đao kiếm giao nhau kích động, tạo thành bản nhạc leng keng.

Địch nhân võ công không kém, hắn gương mặt càng trầm, mũi đao sắc bén ra tay không lưu tình chút nào làm nhiều việc cùng lúc, đem thanh kiếm trong tay các nàng đánh bay, bắt kẻ trộm trước phải bắt kẻ cầm đầu, đao của hắn nhắm thẳng hướng người xinh đẹp đánh tới.

“Không!”

Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi kinh hô la lên, tất cả đều bị dọa đến mặt trắng bệch.

Phó Quân Tú không tránh cũng không trốn, chỉ đứng yên, nhìn thấy hướng đao của hắn rất nhanh sẽ trúng mình, nhưng mặt không đổi sắc, vẫn như củ đứng đó.

Thanh đao lợi hại ở trước mắt của nàng đột nhiên dừng lại.

Hắn trông thấy thật sự mạo hiểm, bởi vì không đoán được nàng cư nhiên không tránh trốn, dưới tình thế cấp bách thu hồi mũi đao, chỉ thiếu một tấc nữa, sẽ hủy hoại đi khuôn mặt khuynh thành kia.

Bất quá luồng khí sắc bén của đao kia vẫn mang một ít tóc của nàng cắt đi, ngang nhiên rơi xuống. Nếu hắn không dừng tay đúng lúc, chỉ sợ lúc đó hủy đi không phải là mấy sợi tóc mà là khuôn mặt của nàng.

“Đáng chết! Ngươi không muốn sống nữa hay sao!” Hắn lửa giận bừng bừng mắng, đối với phản ứng thờ ơ của nàng, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Nàng vẫn như cũ đứng lặng bất động nhìn thẳng hắn, không trả lời, cũng không chửi, một đôi mắt băng thanh ngọc triệt bỗng dưng đỏ, nước mắt liền như vậy tuôn như mưa xuống xuống khuôn mặt của nàng.

Hắn ngây người, ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.

Hắn không sợ yêu ma quỷ quái, không sợ quyền quý ác bá, tình huống càng mạo hiểm nguy cấp hắn càng dũng cảm tiến tới, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi nước mắt, theo bản năng lui một bước, da căng thẳng.

Đôi mắt đẹp chứa hàm oán kia, không ngừng trào nước mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống.

Hồ ly quyến rũ lúc trước không thấy đâu, bây giờ nàng như một tiểu cô nương bị ức hiếp, đánh không thắng, đành phải khóc, dùng ánh mắt hàm oán nhìn hắn lên án.

Hắn nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nén giận kia, giống như lên án hắn làm chuyện gì rất có lỗi với nàng, khiến hắn không biết từ đâu lại dâng lên một nỗi chột dạ.

Không đúng, hắn không có lý do chột dạ, hắn từ trước đến nay đi thẳng ngồi ngay, huống chi, chuyện này là nàng tự tìm đến, hắn cũng không quên nữ nhân có tài diễn kịch, làm cho hắn hai lần mang tiếng xấu.

Nói không chừng lần này lại là nàng dùng khổ nhục kế, ý đồ làm cho người đồng tình, rồi từ từ hãm hại hắn thật tốt.

“Ngươi lại muốn đùa cái dạng gì? Đừng tưởng rằng làm mặt đáng thương, ta sẽ mắc mưu.”

Một bên đích Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu tức giận mắng: “Ngươi có lương tâm hay không a, đem tiểu thư của chúng ta đả thương, còn ở đây nói lời châm chọc khiêu khích!”

“Đúng vậy, hơi quá đáng!”

“Các ngươi lại nhiều lần hãm hại ta, đừng cho là ta dễ dàng tin tưởng trò ảo thuật của các ngươi.”

“Là ngươi làm chuyện có lỗi với tiểu thư của chúng ta trước!”

Mày rậm vừa nhíu.”Ta?”

“Ngươi có biết hay không ngươi đem tiểu thư của chúng ta làm hại thật thảm, nếu không ngươi ——”

“Tiểu Chiêu.” Phó Quân Tú ra tiếng ngăn lại, không cần nàng nói tiếp.

Tiểu Chiêu gấp đến độ dậm chân.”Tiểu thư, nếu không thừa dịp hiện tại nói cho hắn, hắn còn cho là chúng ta cố tình gây sự, căn bản không hiểu được bởi vì hắn không chịu trách nhiệm, đem ngươi hại khổ .”

“Không cần, ta cùng hắn, hiện tại không có quan hệ, tương lai cũng sẽ không có gì liên quan.”

“Chính là ——”

“Đuổi hắn đi!” Phó Quân Tú xoay người, hướng nội phòng đi đến.

Tiểu Chiêu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, liền vội vàng theo tiểu thư tiến nội phòng.

“Đêm đã khuya, Thiết bộ đại nhân mời trở về đi.” Chỉ Nhi lạnh lùng nói.

“Đây là có chuyện gì?” Hắn cảm giác được, sự tình cũng không đơn thuần.

“Đại nhân thật sự không nghĩ ra được?”

Hắn càng thêm nghi hoặc , nhưng vẫn như cũ toàn bộ tinh thần đề phòng, chỉ sợ đây lại là một hồi quỷ kế.”Có chuyện nói mau, không cần thừa nước đục thả câu.”

“Hảo, đại nhân nghe rõ rồi chứ, tiểu thư nhà ta họ Phó, khuê danh Quân Tú, tin tưởng đại nhân chắc hẳn đã nghe qua.”

Hắn đầu tiên là nghi hoặc, cảm thấy được tên này rất quen thuộc, chỉ chốc lát sau, cả người chấn động mãnh liệt.

“Ngươi nói cái gì? Nàng. . . . . . Nàng phải . . . . .”

“Hiện tại đại nhân đã minh bạch chưa! Đêm đã khuya, mời trở về đi.”

Đem người đẩy ra ngoài cửa, Chỉ Nhi không lưu tình chút nào đóng cửa lại, để lại Cảnh Vân Thiên một mình, còn đang trong trạng thái khiếp sợ, thật lâu thần trí cũng không quay về.

*********

Là nàng!

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hoa khôi của Thiền Quyên Lâu Quân Quân cô nương, thế nhưng chính là Phó Quân Tú, là người con gái xuất giá thành thê tử của hắn mà hắn chưa bao giờ gặp mặt.

Chuyện này thật, làm hắn khiếp sợ không thôi.

Cứ nghe, Phó Quân Tú nổi danh là giống nam nhân, nàng hung hãn mạnh mẽ, chọc tới tính cách nam nhân của nàng, kết cục đều thực thảm, bị nàng đánh tới nâng đi tặng cho y sư làm thí nghiệm lại nhiều vô số kể.

Bởi vì ngày đó tin đồn không ngừng rơi vào tai hắn, cho nên hắn vẫn nghĩ đến, Phó Quân Tú đại khái ngày thường hung mi trợn mắt, cá tính kiêu căng ương ngạnh, nhưng trên thực tế, nàng lại diện mạo xinh đẹp, khí chất thanh linh, cùng với tưởng tượng của hắn đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Đương nhiên rồi, thời điểm nàng nổi giận, cũng là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng, lại vẫn có phần quyến rũ kiều diễm, cho dù trợn mắt cùng tức giận, cũng không phải là mê người bình thường. . . . .

Trong đầu, nhịn không được hiện lên dung mạo xinh đẹp mềm mại của nàng.

Thân thể của nàng yểu điệu, tuyệt không tráng kiện, thậm chí là mảnh khảnh, ôn nhu, cho dù lúc cùng hắn đánh nhau, bộ dáng của nàng vẫn như cũ tuyệt mỹ, khiến người ta thần hồn điên đảo.

“Cảnh huynh làm sao vậy? Có tâm sự?”

Một đám nha môn bộ khoái đứng thành một khối, làm việc cả ngày, khi hoàng hôn xuống, mọi người ngồi lại uống rượu, nói chuyện trời đất, lại phát hiện Cảnh đầu mục thủy chung trầm mặc.

“Không có gì.”

Cảnh Vân Thiên vẻ mặt lạnh lẻo vẫn như cũ, lời nói nghiêm túc lạnh lùng.

Các huynh đệ khác cùng nhau dùng ánh mắt nhìn người giao hảo cực tốt với Cảnh Vân Thiên_ Thường Đức Quang, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Cảnh đầu mục, đừng không vui, đến đến đến, đây là huynh đệ ta mua rượu riêng cho ngươi uống.” Thường Đức Quang vì làm cho vị huynh đệ tốt vui vẻ, mua một bầu rượu thật ngon đến an ủi hắn.

Mặt khác bọn bộ khoái cũng vỗ vỗ bả vai của hảo huynh đệ.”Cảnh đầu mục, ngươi yên tâm, chúng ta huynh đệ một lòng, nhất định sẽ tra ra tên đã xúc phạm đối với huynh, đem huynh cột vào trên cửa thành là ai.”

Bọn họ nghĩ đến, Cảnh đầu mục chắc là vì chuyện đó mà tâm tình không tốt.

“Phàm là người đối với Cảnh đầu mục bất kính, chính là cùng toàn bộ chúng ta đối nghịch, không thể không bắt được kẻ này!”

“Người này nếu không phải là người của Thiền Quyên Lâu, cũng khẳng định trốn ở Thiền Quyên Lâu!”

“Chỉ cần tìm được chứng cớ, chúng ta nhất định phải đem hắn trị tội.”

“Đúng! Đúng!”

Mọi người cùng kêu lên thét to tỏ vẻ đồng ý, cùng chung mối thù, thề phải bắt được kẻ đầu sỏ đứng sau làm ra chuyện này.

“Không cần.”

“Cảnh huynh?”

“Chuyện này, cùng người của Thiền Quyên lâu không liên quan.”

Mọi người đều kinh ngạc, lúc trước vẫn là thiết đầu mục cho rằng người hãm hại hắn, tất nhiên là người của Thiền Quyên lâu, mà người bị tình nghi nhiều nhất chính là vị Quân Quân cô nương kia.

“Cảnh đầu mục, huynh không phải nói ——”

“Phạm nhân không phải người của Thiền Quyên lâu, không xác định thì đừng làm khó bọn họ, nhất là Quân Quân cô nương.”

Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, trước kia còn kiên trì nói thủ phạm là hoa khôi Thiền Quyên lâu, hiện tại lại nói khác.

“Không phải người của Thiền Quyên lâu, vậy thì là ai?”

Cảnh Vân Thiên trầm ngâm một lát, mới nói: “Là người con gái đã xuất giá thành thê tử của ta.”

Mọi người đều rất kinh ngạc. Cảnh đầu mục nguyên bản có một lần điều động nội bộ lo việc hôn nhân, nhưng cuối cùng hủy bỏ, Cảnh đầu mục từ hôn, cũng vì tránh né việc hôn nhân này, mà thỉnh cầu được điều đi tha hương, bọn họ đã biết đến.

Mọi người cũng thực kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện này cư nhiên là do hôn thê của Cảnh đầu mục làm.

Cứ nghe vị kia tiểu thư là cái cường nữ, hung hãn thật sự, hiện giờ nghĩ đến một chút cũng đúng vậy, cư nhiên hung hãn đem Cảnh đầu mục cột vào trên cửa thành, nhục nhã trước mặt mọi người.

“Ách. . . . . . Một khi đã như vậy, vậy từ bỏ .”

Loại sự tình này tính việc nhà, cũng là ân oán cá nhân, nếu đương sự không muốn truy cứu, bọn họ người ngoài cuộc cũng không thể làm gì.

Mọi người vỗ vỗ vai hắn.

“May mắn ngươi từ chối hôn sự này, thật là việc làm sáng suốt.”

“Chưa cướivào cửa, còn hung hãn như thế này, nếu cưới vào nhà thì phải làm sao .”

“Nhà có sư tử Hà Đông, tai họa ngàn năm nha!”

Mọi người giúp hắn vui mừng khôn xiết, bọn họ chỉ biết phụ nữ có chồng thực hung, lại không ai nghĩ đến, thê tử của hắn đúng là Quân Quân cô nương hoa khôi của Thiền Quyên lâu.

Cảnh Vân Thiên còn nhớ rõ Phó gia là nhà giàu có, Phó lão gia nổi danh là trà thương, tiểu thư nhà giàu như thế nào lưu lạc đến thanh lâu?

Tư điểm, tâm tình của hắn bao phủ một bóng ma, trở nên không yên bất an.

Từ khi biết được nàng chính là Phó Quân Tú, hắn không bao giờ … trách việc nàng đưa hắn cột vào cửa thành, dù sao chính mình đối nàng cũng có chút quý mến, ngược lại đối với chuyện nàng vì sao đang ở thanh lâu, từ đầu đến cuối không thể tiêu tan.

Tuy rằng hai người đã mất hôn ước, nhưng dù sao cũng đã từng đính ước, hắn cảm thấy được đối với nàng hắn cũng có một phần trách nhiệm, không thể ngồi xem nàng lưu lạc phong trần.

Hắn phải bù đắp lại cho nàng!

Hiểu rõ trước sau, hắn có định kiến, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không tha thứ, hắn đều nên cho đối phương một cái giải thích thành tâm.

“Cảnh đầu mục! Cảnh đầu mục! Nguy ——” một gã bộ khoái, vội vàng từ bên ngoài chạy vào, bộ dáng cấp tốc đáng thương, đầu đầy đổ mồ hôi.

“Lão lục, ngươi làm gì gấp vậy, chẳng lẽ lão bà sinh đứa nhỏ sao?” Thường Đức gọi lại, mọi người toàn bộ bật cười.

“Chuyện này so với chuyện huynh nói còn lớn hơn, có tin tức của Ngọc Hồ!”

Mọi người nghe vậy, nguyên bản đang uống rượu, nói chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật, tất cả đều đứng lên, mỗi người vẻ mặt lạnh thấu xương, Cảnh Vân Thiên cũng khôi phục bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt chuyển thành sắc bén.

“Lão Lục, lời này thật sao?”

“Đương nhiên là thật, Cảnh đầu mục, ta vừa nhận được tin tức, liền liều sống liều chết chạy đến bẩm báo cho ngài! Căn cứ tin tức đáng tin cậy, tên giảo hoạt Ngọc Hồ trốn ở ngôi miếu trên núi.”

Tin tức động trời này thật là tốt, làm cho tất cả bộ khoái phấn chấn!

Ngọc Hồ nổi danh ở Giang Nam là hái hoa đạo tặc, không biết làm bẩn bao nhiêu cô nương nhà đàng hoàng, các tỉnh quan phủ nơi nơi treo giải thưởng truy nã, nhưng vẫn không bắt được.

Tất cả bộ khoái đều đối với tên đê tiện hạ lưu này hận thấu xương, lại từ đầu đến cuối không thể trừng trị hắn, chỉ cần Ngọc Hồ một ngày không bắt được, dân chúng lương thiện một ngỳ không được an bình.

“Còn chờ cái gì! Chúng ta phải đi phanh thay ngàn đao tên hồ ly thối kia!”

“Đúng vậy! Ta phải lột da hắn, nấu xương hắn!” tất cả bộ khoái mỗi người hùng tâm tráng chí, đã chờ không kịp phải lập tức hành động , sẽ chờ đầu mục của bọn họ ra lệnh một tiếng.

Cảnh Vân Thiên sắc mặt lãnh trầm, gật đầu nói.”Tốt, chúng ta lập tức xuất phát, đêm đến ngôi miếu trên núi, giết hắn không kịp trở.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...