Vậy mà, phía trong tòa thành, ngọn lửa lò sưởi trong tường bùng cháy, từng đợt ấm áp bao phủ phần yên tĩnh này, chợt, tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ trầm tĩnh.
Vào lúc này đến phiên Bôn Lang trông chừng lão đại, mới vừa ăn xong, hơi trễ, vì vậy, dồn dập chạy đi hướng căn phòng của lão đại, ở tại cửa ra vào, còn nghĩ lão đại ngủ ở bên trong, muốn nhẹ nhàng một chút, nhưng đến gần, anh ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra trong nháy mắt đó. . . . . .
Ah? Trên giường tại sao trống không, lão đại đâu? Anh ta vội vàng đi vào, liền bắt gặp người anh ta muốn tìm đang mặc quần áo trước tủ treo quần áo.
"Lão đại, anh đã tỉnh!" Bôn Lang trợn to con mắt, nhìn trên người lão đại còn quấn băng, thế nhưng, thoáng cái đã tỉnh, nuốt một ngụm nước bọt, đây thật là thần tiên, chỉ là, lão đại của anh ta vẫn luôn chiếm cứ vị trí này ở trong lòng anh ta.
Vào lúc Bôn Lang vẫn còn đang giật mình, Viêm Dạ Tước khoác áo sơ mi đen lên, xoay người, nói: "Thông báo xuống, lập tức đi họp."
Giọng Viêm Dạ Tước rất bình thản, lại mang theo kiên quyết anh quen có.
Bôn Lang lập tức phấn chấn tinh thần, giơ tay lên làm một thủ thế OK, anh ta đương nhiên biết lão đại gấp gáp họp là vì nguyên nhân gì, những người này, muốn động thủ trên đầu thái tuế, cũng cần phải trả giá thật lớn, dĩ nhiên, khi động đến đầu Bôn Lang này, cũng phải có giá cao.
Viêm Dạ Tước nhìn Bôn Lang đi ra ngoài, cài nốt nút cuối cùng lại, xoải bước đi ra khỏi phòng, thời điểm đi trên hành lang, anh tự tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy có người nằm trên giường, trong mắt nhất thời có từng ánh sáng đứt đoạn khác thường.
Rất nhanh, đóng cửa lại, xoải bước đi hướng thư phòng, có một số việc, anh phải đi xử lý trước, rồi tới xử lý cái người không an phận này.
Không lâu sau, Bôn Lang và Phi Ưng nhanh chóng đi tới thư phòng, trên mặt đều mang một tia thâm trầm, hơn nữa còn mang theo một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt.
Đi vào thư phòng, chỉ thấy bóng dáng cao thẳng đứng nghiêm ở trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lùng trông về cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ, trên mặt không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, chợt xoay người, dạo bước đến trên ghế dựa, ngạo nghễ ngồi xuống, ngước mắt nhìn người trung niên trước mắt.
Người trung niên gọi là La Nghiêm, là người phụ trách khu vực này, kẻ địch chui vào dưới mắt cũng không có thấy, ngược lại làm cho người ta tập kích nửa đường.
Mặc dù lão đại không nói gì, La Nghiêm nhìn con ngươi băng lãnh kia, sau lưng bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo, so với trời băng đất tuyết phía ngoài còn phải lạnh bức người hơn, ông ta đương nhiên biết chuyện này làm ông ta phải xong đời rồi, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Lão đại, là người của Lục Tường, không biết từ lúc nào, lão ta lại xây một cái bẫy ở đây."
"Không biết?" Giọng Viêm Dạ Tước rất là bình tĩnh, nhưng loại an tĩnh này tựa hồ đang tỏ rõ, gió bão sắp tới.
La Nghiêm ngẩn ra, không dám nhìn ánh mắt lão đại, hốt hoảng nói: "Lão đại, tôi biết sai rồi, chuyện này là tôi nhất thời sơ sót, mới để cho Lục Tường có cơ hội lợi dụng, lão đại, ngài cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định cầm mạng Lục Tường tới chuộc tội với ngài."
"Bằng ông?" Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Lúc này, Bôn Lang một bên tiến lên một bước, nhíu mày nói: "Lão đại, chuyện này không bằng giao cho tôi."
"Hơn nữa, tôi nghe nói Lục Tường có một cuộc buôn bán ở nước Pháp, tôi sẽ đi cắt đứt bọn họ, muốn lão ta nước xa không cứu được lửa gần!" Đan Hùng cũng trầm mặt, lần này, anh ta cũng một bụng tức giận, Lục Tường này, bọn họ đã sớm muốn giải quyết sạch sẽ.
Viêm Dạ Tước nghe bọn họ mở miệng, nhỏ nhẹ gật đầu, anh vẫn luôn rất yên tâm đối với mấy tên thuộc hạ, nhưng đối với những người nhà họ Viêm, anh đều không yên tâm hoàn toàn, lúc này, ánh mắt rơi vào trên người La Nghiêm, chỉ thấy La Nghiêm run run, cũng không dám nói chuyện, chỉ là lẳng lặng, thận trọng.
Ai biết, khi ông ta cho là lần này thật xong đời, Viêm Dạ Tước chợt đứng lên, đi ra bên ngoài.
Trời ạ, lão đại trở nên thiện lương ư?
Nếu như ông ta nghĩ như vậy thì sai lầm rồi, bắt đầu từ hôm nay, La Nghiêm sẽ không xuất hiện trên mảnh đất này, đây chính là phương thức anh trục xuất xua đuổi người nhà họ Viêm.
Viêm Dạ Tước xử lý tốt việc này, hiện tại, cũng nên đi xử lý người không an phận kia rồi.
Đi vào phòng ngủ ấm áp, Tiếu Chấn Vũ tiến lên, anh trầm giọng hỏi: "Người cô ấy thế nào?"
"Vẫn còn đang sốt cao, phải đợi hết sốt mới được." Tiếu Chấn Vũ nhìn rõ ràng, không hổ là Vua Y chợ đen, lúc ấy cô đang sốt cao mà vẫn còn dùng hơi sức cuối cùng làm giải phẫu cho anh, một khắc kia, chính anh ta cũng kinh hãi, nhưng vết thương của Viêm Dạ Tước cũng nặng, sao lúc này đã tỉnh lại rồi.
"Tước, thương thế của anh——"
"Các cậu cũng đi ra ngoài trước." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo cắt đứt lời anh ta, bước chân đi tới hướng giường, cũng không nhìn người nào đó bên cạnh, dù sao, sau lời của anh, nơi nàysẽ không có khả năng có những người khác.
Rất nhanh, người làm kể cả Tiếu Chấn Vũ cũng quay người ra khỏi gian phòng, toàn bộ không gian trong cũng chỉ còn lại có Viêm Dạ Tước cùng người nằm trên giường.
Một đôi con ngươi sắc đi tới, Trình Du Nhiên vẫn nằm trên giường, chăn gấm mềm mại che nửa thân thể, theo ngực cô phập phồng, trán đều là mồ hôi lớn như hạt đậu, anh chậm rãi đến gần, bàn tay sờ sờ ở trên trán cô, xác thực bỏng đến dọa người.
Vì vậy, ánh mắt rơi vào y phục bên cạnh, là người làm mới vừa đi ra ngoài nói muốn thay cho Trình Du Nhiên, bởi vì, quần áo mặc đã ướt đẫm toàn bộ.
Viêm Dạ Tước dựa vào đầu giường, mười ngón tay vuốt ve tóc cô, hai mắt nhìn mặt mũi cô tái nhợt, sắc mặt mặc dù không nhìn ra, nhưng cũng có thể thấy một tia ấm áp từ trong tròng mắt lạnh lẽo của anh.
Sau đó, cẩn thận di động thân thể cô, giúp cô thay áo ướt mồ hôi, chuyện này với anh mà nói là khó khăn, mặc dù từ nhỏ anh đã không phải là sống an nhàn sung sướng, nhưng chưa bao giờ phục vụ người khác, cho nên, tay vừa động, hình như vừa vặn quẹt qua da thịt mềm mại của cô.
"Ưmh. . . . . ." Phát ra âm thanh rất nhỏ, xem ra mình làm đau cô.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, tận lực thả nhẹ tay lần nữa, thận trọng giúp cô thay áo ngủ to lớn của mình.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, hình như gian phòng ấm áp căn bản không không cách nào ấm áp người trên giường, chỉ thấy cô không ngừng phát run.
Viêm Dạ Tước chậm rãi nằm xuống, nghiêng người ở bên cạnh cô, ánh mắt của anh nhất thời trở nên thâm trầm, hơi thở phái nam vừa nồng vừa nặng phát ra từ mũi, bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng đem đầu cô vùi vào trong cánh tay mình, hình như muốn làm cô ấm áp hơn. d@đ#l@q#đ
Ôm thân thể mềm mại, trong óc của anh không ngừng thoáng qua tình cảnh bọn họ ở trong gió tuyết, anh biết cô sợ lạnh, cho nên anh bảo cô rời đi trước, nhưng cô lại không đi, hừ, cái này thật đúng là Trình Du Nhiên, vẫn không phải là một người an phận, giống như là cô ở trong đống tuyết gọi anh, nói tâm nguyện của cô.
Bằng tốt nghiệp? Vô tình gặp gỡ thần y? Cũng chỉ có đầu cô mới nghĩ ra được, nhưng anh còn nhớ thật sâu cô nói câu kia: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại, không phải anh muốn biết ba Tiểu Nặc là ai à. . . . . ."