Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 52: Người tình cũ, ông chồng mới


Chương trước Chương tiếp

Đồng Nhan không chú ý đến sự mờ ám của hắn, ngược lại cô hiểu lời hắn nói, hắn cố ý, với trí tuệ của cô có thể hiểu hắn không sao, lúc này không chút do dự xoay người đẩy đầu người này ra khỏi bả vai.

Ở lối vào, Dương Ngải Lâm nhìn động tác của hai người bọn họ không nhịn được hâm mộ: “Anh xem tình cảm của cô dâu chú rể thật tốt.”

Giang Thành mặc đồ vest, cơ thể thẳng tắp hấp dẫn không ít người, Dương Ngải Lâm cười, trong mắt có một chút kiêu ngạo, đây là người đàn ông của cô, rất ưu tú!

Chợt nghe thấy Giang Thành đứng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Đúng vậy, tình cảm thật tốt.”

Tiếu Thâm ôm ngang người vợ hắn quay người lại, vừa đúng lúc đối mặt với tình địch, Đồng Nhan khẽ thoáng nhìn, cơ thể liền cứng đờ.

Tiếu Thâm lại cười chăm chú nhìn thái độ của Giang Thành, miệng lại một lần nữa kề sát bên tai Đồng Nhan nói nhõ: “Cô xem, người yêu cũ của cô thật sự tới rồi.”

Đồng Nhan hít sâu, rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên đã sớm khôi phục bình thường, lập tức cũng hướng về phía tai Tiếu Thâm khẽ cười: “Đúng vậy, cũng đã nói là người yêu cũ vậy thì anh ghen cái gì chứ?”

Giang Thành đứng ở bên cũng thấy rõ ràng miệng Đồng Nhan khi phát âm, sau khi có thể hiểu cô nói gì liền siết chặt tay, bởi vì dùng sức quá lớn, gân xanh nổi lên, nhìn có chút dữ tợn.

Vừa nói xong Đồng Nhan đã kéo Tiếu Thâm hơi chếnh choáng say đi tới, cười tủm tỉm mở miệng: “Đàn anh, hôm nay anh tới muộn, đây là anh không đúng, phải phạt.” Cũng không để ý Giang Thành có đồng ý hay không, trực tiếp lấy chai rượu trên khay của người hầu bàn, rót đầy hai ly, một ly nhét vào tay Tiếu Thâm, một ly đưa cho Giang Thanh, sau đó hai tay khoanh trước bụng, tủm tỉm cười nhìn chồng mình.

Híp đôi mắt đào hoa cười liếc nhìn cô, dáng vẻ cười như không cười nhìn Đồng Nhan đỏ mặt, thầm nghĩ lúc say rượu sao hắn lại có dáng vẻ mê hoặc như vậy. Tiếu Thâm đứng thẳng người, hướng về phía Giang Thanh nâng ly, Giang Thành vừa chạm ly hắn đã hơi ngửa đầu uống cạn, để lại một mình tay Giang Thành lúng túng giơ giữa không trung.

Dương Ngải Lâm đứng đằng sau sắc mặt từ từ thay đổi.

Híp mắt nhìn Đồng Nhan đứng trước mặt.

Giang Thanh chỉ cười làm như không có gì đợi sau khi Tiếu Thâm uống xong liền khen ngợi, sau đó hơi ngửa đầu uống cạn.

Dương Ngải Lâm khôi phục nụ cười dịu dàng, đi tới ôm tay Giang Thành, chúc mừng Đồng Nhan: “Hôm đó thật sự cảm ơn cô, nếu không tôi đã gặp nguy hiểm, hôm nay là ngày vui của cô, tôi với Giang Thành đã chuẩn bị một phong bao lì xì dày cho cô.”

Đồng Nhan cười cười không nói gì, ngược lại Tiếu Thâm nửa tỉnh nửa say đứng bên cạnh tùy ý phất tay: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu gặp chuyện có thể giúp liền giúp, chỉ là sau này đừng đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa, nhiều người như vậy chỉ có một mình cơ kém cỏi? Đi còn phải để cho người khác quan tâm chăm sóc cô, phó giám đốc có thêm phiền toái không nói còn phải để cho anh ấy đi theo quan tâm.”

Đôi mắt Đồng Nhan chợt lóe, vẫn cười nhưng buồn bực trong lòng, lời này của Tiếu Thâm nghe có vẻ đúng nhưng sao cô có thể nghe thấy sự xem thường ẩn trong lời nói?

Ngẩng đầu liếc nhìn, vốn dĩ sắc mặt Giang Thành rất tốt liền từ từ trắng bệch.

Tiếu Thâm cũng mặc kệ, đưa tay ôm Đồng Nhan bắt đầu đùa giỡn, vốn dĩ Đồng Nhan còn đang suy nghĩ về lời nói kia, Tiếu Thâm giở trò lưu manh trước mặt mọi người, cô không tức giận được, tát một cái vào đầu người đàn ông trên vai mình, quay đầu nhìn Dương Ngải Lâm cười.

“Thật là ngại quá, anh ấy uống nhiều quá, tôi đưa anh ấy đi nghỉ trước, hai người mau vào đi.”

Nhìn Đồng Nhan đưa Tiếu Thâm rời đi, sắc mặt Dương Ngải Lâm càng thay đổi, quay đầu lại nhìn Giang Thành vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khổ sở cùng lưu luyến của anh ta.

Sắc mặt Dương Ngải Lâm càng trầm trọng hơn: “Chính là cô ấy sao?” Giang Thành thoáng giật mình, không lên tiếng, nhanh chóng khôi phục tinh thần, ôm Dương Ngải Lâm đi vào trong, vừa đi vừa cười: “Suy nghĩ lung tung cái gì?” Giọng nói mang theo vẻ cưng chiều giống như không có gì, không thèm quan tâm để ý gì nhiều, còn có chút cưng chiều.

Dương Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn mặt anh, không thể nhìn ra bất cứ tâm tình nào, Dương Ngải Lâm cười cười: “Đúng vậy, là em suy nghĩ quá nhiều, người ta cũng đã kết hôn rồi, con trai cũng đã lớn như vậy rồi, nhìn dáng dấp hai người ở bên nhau chắc cũng đã sáu năm, làm sao có thể là cô ấy.” Nói xong giống như đang cười nhạo bản thân, khẽ lắc đầu đi vào.

Ánh mắt thu nhập lại dáng vẻ khổ sở của Giang Thành, trong lòng không khỏi cười khổ, quả nhiên là cô ấy!

Trong một góc khác, Đồng Nhan để Tiếu Thâm ngổi trên ghế dựa, ngẩng đầu nhìn bốn phía không có ai chú ý, lúc này mới vỗ vỗ Tiếu Thâm đã say: “Ngoan ngoãn ở đây chờ, tôi đi lấy trà giải rượu cho anh.”

Tiếu Thâm say khướt chỉ hơi nhíu mày, ngoan ngoãn gật đầu.

Ở một góc khác, Tiếu Tiếu nhìn sang bên này, cúi đầu nhìn thuốc giải rượu trong tay, âm thầm cười.

Đồng Nhan chạy thẳng tới khu rượu, nhìn khắp trên bàn rượu, ở đó có nước trà, ngược lại thấy một chai thuốc giải rượu, Đồng Nhan lấy ra nhìn liền thấy là loại mà cửa hiệu thuốc hay bán, không biết ai dự kiế trước, biết ở đây phải uống rượu nên đã chuẩn bị sẵn.

Cũng không biết của ai, Đồng Nhan bĩu môi, cầm lấy, dù sao cũng đặt ở khu để rượu, chắc là người nhà họ Tiếu sợ có nhiều người say nên đã chuẩn bị trước.

Vội vã quay lại, Tiếu Thâm nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, khóe miệng từ từ khẽ nhếch sau đó biến mất.

“Vừa đúng lúc bên kia có thuốc giải rượu, nhanh uống.” Tiếu Thâm say dường như động tác lại rất nhanh, Đồng Nhan cảm thấy sao động tác của hắn lại nhanh như vậy, vừa mới ướng hai ngụm thuốc, Tiếu Thâm chợt hắt xì, hơi tỉnh táo.

Nhíu mày lau miệng, không vui nhìn Đồng Nhan, giống như uống phải thuốc chuột, khuôn mặt nhăn nhó.

Đồng Nhan nhìn hắn như vậy lại cảm thấy chơi thật vui: “Thì ra thuốc giải có tác dụng nhanh như vậy.”

Tiếu Thâm không để ý cô, nghiêng đầu tìm ly nước trái cây uống hai ngụm, lúc này mới ghét bỏ nhìn chằm chằm Đồng Nhan: “Thứ gì vậy, tìm ở đâu ra, tùy tiện cho tôi uống.......A.......Ngộ nhỡ bên trong có trộn thứ gì hại chết tôi thì sao, cô là tình nghi đầu tiên, mưu sát chồng.”

Đồng Nhan im lặng “Lòng tốt mà bị xem là không tốt. Thôi đi, về sau để anh say chết là được, tôi cũng mặc kệ anh, xem sau này anh còn có thể nói gì.”

Tiếu Thâm liếc mắt nhìn nửa ly nước trái cây còn lại, đôi mắt rực sáng, liếc nhìn Đồng Nhan: “Cô đang quan tâm tôi sao?”

Vừa nói còn vừa động tay động chân, mạnh mẽ kéo Đồng Nhan vào trong ngực, ngồi trên đùi hắn, mặc dù ở trong góc nhưng đối với việc Tiếu Thâm giở trò lưu manh, Đồng Nhan tương đối nhức đầu.

Tiếu Thâm chưa từ bỏ ý định, đầu từ từ tiến về phía trước, đôi mắt đào hoa sáng long lanh nhìn Đồng Nhan.

Đôi mắt đào hoa phóng điện bay loạn xạ, khóe mắt vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười hả hê ở một góc khác.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...