Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 7: Mang theo bảo bối bỏ trốn
An Kỳ nheo mắt lại, "Anh có ý gì?"
"Chờ anh xác nhận USB này là thật, thì em có thể rời đi." Người đàn ông vẫn phong độ nhẹ nhàng, chính nhân quân tử.
An Kỳ chợt giận dữ, một tay đánh về phía người mặt đồ đen, nhanh nhẹn kéo vai hắn làm hắn ngã xuống, ba người còn lại cùng đi lên.
Cô quét chân qua, ngón tay mở khóa đánh về phía trước, cô lộn dưới đất, bay lên một cước giải quyết ba người còn lại.
Cuối cùng một tên định rút súng ra đã bị An Kỳ nhanh nhẹn cướp đi.
Súng đã lên đạn, để ở đầu của hắn.
Quá trình không được một phút đồng hồ, giải quyết mọi người.
Nhanh nhẹn, khí phách.
Như một chiến thần Tu La dục hỏa.
An Kỳ chỉa súng lục vào người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng nói, "Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh gạt tôi, tôi chưa gạt anh bao giờ?"
Người đàn ông nhíu mày, An Kỳ ném khẩu súng trong tay, xoay người rời đi.
"An Kỳ!" Người đàn ông gọi tên của cô, An Kỳ dừng bước, nhưng không có xoay người.
Áo khoát dài màu đen bay nhẹ trong gió buổi sớm mai, cô tịch và lạnh lẽo.
"An Kỳ, em thật muốn đi sao? Anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, em có thể ở lại bên anh được không." Người đàn ông thâm tình chân thành nói.
An Kỳ hơi nghiêng đầu, khóa môi cô giương lên một nụ cười lạnh.
"Tình yêu của anh, không đáng một đồng."
"Nhưng em yêu anh." Người đàn ông tự tin nói.
An Kỳ chậm rãi nói, "Trước kia vì tôi quá nhỏ, yêu anh chỉ vì từ nhỏ tôi chỉ tiếp xúc với một mình anh."
Nói xong, cô ung dung rời đi.
Đường Bạch Dạ tỉnh lại, đã hơn bảy giờ sáng.
Vô ý thức đưa tay ra muốn ôm cơ thể mềm mại đêm qua, chỉ tiếc chỉ còn lại khoảng không, cái gì cũng không có.
Đường Bạch Dạ đợt nhiên bừng tỉnh, An Kỳ đã biến mất, người đã sớm không thấy.
Nếu không phải ga giường hỗn loạn, trên giường còn có dấu lạc hồng chứng minh đêm qua cô ở đây thì anh còn tưởng đêm qua chỉ là mộng.
Đầu giường một mảnh giấy hấp dẫn ánh mắt của anh, Đường Bạch Dạ đến lấy, mặt trên có ghi vài chữ nhỏ.
Tôi là thiên giới.
Anh rất nhanh vì chuyện này mà trả giá đắt.
Đường Bạch Dạ chế nhạo An Kỳ không biết trời cao đất dày, di động vang lên, anh nhanh chóng nhận, tiếng nói của trợ lý tràn đầy lo lắng và bất lực, sắc mặt Đường Bạch Dạ càng tồi tệ hơn .
Thông tin mật của công ty bị rò rỉ ra ngoài, có khả năng bị phá hủy chỉ trong chốc lát.
Anh vừa nghe điện thoại, vừa vội vã mặc quần áo vào chạy đi công ty. Buổi tối, Đường Bạch Dạ lại nhận được một cú điện thoại, Đường môn Trung Đông bốn nhà xưởng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bị thế lực Mexico hắc bang người Hoa phân chia, Đường môn ở Trung Đông gần như tan rã...
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Đường Bạch Dạ trong nháy mắt đại biến.
Đường môn là tổ chức ngầm đứng sau tập đoàn Đường thị quốc tế, cơ hồ chiếm lĩnh các nguồn tài nguyên hàng đầu trong giới hắc đạo, là tổ chức lâu đời trong giới hắc đạo, vậy mà trong một đêm bị người phá hủy?
Sao có thể?
Đột nhiên, anh nghĩ đến những lời An Kỳ để lại.
Ta là thiên giới, anh rất nhanh vì chuyện này mà trả giá đắt!
An Kỳ, cô rốt cuộc là ai?
Mặc kệ cô là ai, chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm được cô, giết cô.
Tôi muốn cô chết không có chỗ chôn!
Thành phố S phi trường quốc tế.
An Kỳ ngồi ở phòng chờ hoang hạng nhất, chờ đợi lên máy bay, tiện tay lấy tờ báo mới ra ngày hôm nay.
Một tờ báo quân sự, một tờ báo kinh tế.
Báo quân sự, toàn bộ khu Trung Đông khói thuốc súng nổi lên bốn phía, thế lực hắc bang Đường môn lớn nhất ở Trung Đông tan rã, các thế lực lớn đấu tranh tăng lên, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Đường môn tử thương vô số.
Các thế lực mới nổi lên.
Báo kinh tế tài chính, tập đoàn Đường thị quốc tế khủng hoảng tài chính, cổ phiếu hạ đến mức thấp nhất.
Nhiều nhà máy phải đóng cửa.
Tập đoàn Đường thị quốc tế đang đối mặt với nguy cơ phá sản.
Tầng cao nhất của Tập đoàn Đường thị quốc tế một lần nữa xáo bài, Đường Dạ Bạch sắp mất đi quyền kinh doanh.
Ngay lúc này tiếng truyền thanh vang lên,”Máy bay MU587 đến nước Mỹ còn 5 phút nữa cất cánh, xin quý khách lưu ý tập trung vào phòng chờ, chuẩn bị lên máy bay...”
Một tiếp viên hàng không đi tới bên cạnh An Kỳ, ôn nhu dò hỏi, "An Kỳ tiểu thư, hành lý đã sắp xếp xong, cô có thể lên máy bay ."
An Kỳ khép tờ báo lại, "Cảm ơn."
Máy bay cất cánh, nhìn bầu trời xanh thẳm, lòng An Kỳ đau.
Tạm biệt , tình yêu của tôi.
Tạm biệt, quê hương của tôi.
Tạm biệt, quá khứ của tôi.
Đường Bạch Dạ, anh vĩnh viễn sẽ không biết tôi là ai, tôi hi vọng anh không hận tôi.