Máu Tình
Chương 16: Long huy vũ
Đứng nhìn Thái Mi với thân thủ khá lợi hại, một mình đấu với ba cao thủ lâu thế này. Xem ra cô gái này cũng không tồi, thân thủ lợi hại, luôn bị đuổi giết, ắt hẳn cũng là một nhân vật khá trọng điểm trong tổ chức sát thủ. Nhưng cô ta là ai, là người thế nào hắn không quan tâm, đang lúc nhàn rỗi thế này, hắn muốn đứng xem cô sẽ giải quyêt thế nào với ba người đàn ông kia.
Thái Mi bị đá một quyền vào bụng, cô ngã lăn dài trên nền nhà. Nằm trên nền nhà tay ôm lấy bụng, khóe miệng Thái Mi chảy máu. Đang lúc thế này cô không còn đủ sức đứng dậy, nằm nhìn ba người đàn ông đang hả hê với nụ cười đáng ghét trên môi, Thái Mi biết mình không còn cơ hội thoát thân. Tuy cô không quay mặt lại nhìn nhưng cũng biết chắc hắn vẫn đứng bất động một cách bình thản mà nhìn cô thảm bại. Cô không cầu cứu hắn, dù biết nếu được hắn giúp, ba người đàn ông trước mặt sẽ bị hắn giải quyết dễ dàng. Hắn biết cô cần sự giúp đỡ của hắn, nhưng hắn vẫn trơ mắt đứng nhìn, chứng tỏ hắn đã không có ý định giúp cô. Bản tính ngang ngạnh của Thái Mi vốn dĩ không sợ trời không sợ đất, chết thì chết, cô nhất quyết không mở lời cầu cứu từ hắn.
“Không tồi!”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói của hắn, Thái Mi quay đầu nhanh nhìn về phía hắn. Ba người đàn ông cũng dừng lại cách khoảng Thái Mi gần hai mét cũng dừng lại đưa mắt nhìn tới hắn. Hắn vẫn đứng vịn lưng với hai tay khoanh vào nhau và nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng như thường. Cô nghe không lầm chứ, hắn khen cô sao? Hắn buông lỏng thả hai tay xuống và sải bước về phía cô một cách đều bước. Vừa bước tới vừa nhìn cô và cất giọng bình thản: “Thân thủ của cô không tồi!”
“Là khen hay chê đây?” Đứng nhìn cô bị bầm dập một trận tả tơi, là khen cô có thân thủ lợi hại đúng như hắn nói hay hắn đang mỉa mai sức chịu đòn của cô không tồi. Nhưng con người sắc đá cũng không lạnh bằng này thì làm gì biết khen người khác, chắc chắn là đang mỉa mai cô rồi. Thái Mi nghiến răng kèn kẹt buôn lời hỏi tiếp ngay câu của hắn.
Hắn dừng lại cách đoạn với nơi Thái Mi đang nằm, rồi lại đưa đôi mắt sâu lạnh nhìn ba người đàn ông đang ở phía trước: “Người trong tổ chức sát thủ chỉ được thế này?”
Thái Mi đưa ánh mắt ngây ngô nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì, muốn làm gì. Ba người đàn ông dường như hiểu được lời nói của hắn, biết hắn đang xem thường mình, cả ba người cùng lóe lên tia nhìn chết người dán trực tiếp vào hắn. Một người trong số họ mở lời nói với giọng điệu khinh bỉ: “Chỉ được thế này vẫn không phải dạng tầm thường, ít ra thì giết cô ta rồi, sẽ đưa cậu theo cùng gót với cô ta.”
Gương mặt hắn không thay đổi, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhưng có tia cười lãnh khóc.
Giết hắn ư? Ba tên này đúng là nhìn nhầm đối tượng rồi. Lúc này Thái Mi mới hiểu ra là hắn thật sự khen thân thủ cô không tồi. Hắn đã đến đây, có nghĩa là hắn sẽ ra tay với ba người này. Cô an toàn rồi, thở phào nhẹ nhõm, cô lom khom đứng dậy với cơ thể đau nhức: “Bây giờ bọn họ muốn giết luôn cả anh, đây không còn là vấn đề của tôi mà còn có cả anh, anh không thể làm ngơ đứng nhìn được nữa.”
Thái Mi không nhìn hắn mà bỏ đi ngang qua hắn để lại câu nói như giao lại nhiệm vụ cho hắn. Hắn không có phản ứng gì. Thái Mi đi tới đứng thả người vịn lưng vào vách và thở mệt mỏi. Có phải là đã trao đổi vị trí cho nhau, đây là lúc cô đứng nhìn hắn ra tay với ba người đàn ông đó.
Hắn không quay lại nhìn cô, cũng không bận tâm nhìn ba người đàn ông trước mặt. Ba người đàn ông đứng nhìn hắn, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên với thần khí lan tỏa từ người hắn sặc mùi thuốc súng. Ba khuy áo phía trên của hắn không gài vào nhau để lộ ra phần vải băng băng quanh ngực hắn. Hắn đang bị thương mà dáng đi và sắc mặt lạnh lùng một cách vô cảm thế sao?
Ba người không hẹn mà cùng có cảm giác người trước mặt là một đại cao thủ thật sự. Nếu bọn họ không liên thủ ra tay chủ động tấn công thì chắc chắn hắn sẽ là Tử Thần của bọn họ. Một người xông lên vun tay đánh tới hắn một cú đấm chí điểm, hắn thản nhiên tránh mặt sang bên mà thân người không dịch chuyển vẫn có thể tránh né cú đấm đó. Hai người còn lại cũng xông lên hổ trợ đồng sự. Ba đánh một cứ như trứng chọi đá.
Thái Mi vốn tựa lưng vào vách nghĩ ngơi, cô to tròn mắt kinh ngạc nhìn thân thủ của hắn di chuyển nhanh như những ngọn gió vun vút cứ luôn tấn công về phía ba người đàn ông trong khi ba người đàn ông chỉ có thể vun tay quờ quạng để tránh đòn. Hắn không ra tay nhiều, một khi ra tay là nhắm vào chí điểm của đối phương. Một tay đấm mạnh vào sau gáy của một người, người đó chưa kịp ngã xuống đã thấy hắn đưa tay sang bóp gãy cổ người đứng trước mặt. Người còn lại sợ hãi khi thấy hai người đồng sự ngã gục trên nền nhà vội quay lưng thoát thân trong những bước chân cuống cuồng. Thái Mi chưa kịp mở lời thán phục thì đã thấy hắn đi nhanh về phía người bỏ chạy, đi nhanh ba bước hắn vun một chân dũi thẳng tống mạnh vào đầu người đàn ông đó, ông ta bị quăng mạnh đập đầu vào vách tường ngã ạch xuống nền nhà như một bao rác bị vứt đi. Thái Mi há hốc mồm kinh ngạc, hắn có một sức mạnh thật phi thường. Ra đòn thật tàn nhẫn và dứt điểm giống với…
Nghĩ tới đây, Thái Mi bỗng dưng dừng lại suy nghĩ, ánh mắt cô chợt lóe lên tia ngờ vực. Cô nhìn chằm chằm vào hắn, gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng, lời nói bá đạo, cử chỉ uy nghiêm, thân thủ phi thường, giết người chớp nhoáng. Lẽ nào anh ta chính là...
“Là cậu đã giết những người này?” Ba người bảo vệ của khách sạn vội vàng chạy tới với vẻ bất ngờ khi nhìn thấy ba cái xác chết đang nằm trên nền nhà ngay cạnh hắn đang đứng.
Mãi suy nghĩ về hắn nên Thái Mi quên mất mình đang trong tình cảnh nguy hiểm. Cô quay sang nhìn hắn, hắn chẳng mảy may bận tâm đến ba người bảo vệ. Ba người bảo vệ chạy tới đứng gần với hắn, nhìn ba xác chết đang nằm không thể không khiến ba người bảo vệ khỏi phải run sợ, nhìn lại hắn chỉ thấy một luồng khí lạnh không ngừng lan tỏa khắp xung quanh. Ba người bảo vệ bất giác rùng mình, một người tự chấn tỉnh chính mình, cất giọng chất vấn hắn: “Là cậu đã giết ba người này, chúng tôi phải bắt cậu giao cho cảnh sát.”
Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào mắt người vừa mới hỏi hắn. Ánh mắt hắn không mang tia giết người, không cảnh cáo mà chỉ có một tia nhìn vô cảm và lạnh lùng. Khóe môi người bảo vệ hơi giật giật, dù ông ta có gan to mấy nhưng đứng trước ánh mắt lạnh lẽo đó, ông ta cũng phải e dè sợ sệt. Thái Mi từng tiếp xúc với hắn, hiểu hắn được phần nào, ánh mắt của hắn ngay lúc này chỉ xem ba người bảo vệ như vật cản đường, hắn sẽ ra tay giết ba người bảo vệ nếu bọn họ cứ lải nhải bên tai hắn.
“Đừng!” Thái Mi vội hét lên một tiếng thì đã thấy hắn vun tay vun chân chớp nhoáng ba người bảo vệ đã gục ngã trên nền nhà. Cô há hốc mồm kinh ngạc, cô đã định ngăn cản hắn. Ba người bảo vệ này không liên quan gì, họ không đáng chết, sao hắn có thể tùy tiện giết người bừa bãi. Thái Mi trừng mắt với hắn, ánh mắt cô lóe lên tia câm phẫn, khinh rẻ. Lúc này cô như quên đi sự sợ hãi với hắn, cô giận dữ: “Mạng người anh tùy tiện muốn giết là giết sao? Ba người bảo vệ này tội tình gì mà anh lại ra tay giết họ.”
Thái Mi càng tức tối hơn với sự thờ ơ quay đi của hắn, hắn chẳng bận tâm gì đến lời nói của cô cả. Cái tên đáng ghét, không nói gì mà bỏ đi như vậy sao? Chỉ tiếc cô không phải là đối thủ, nếu không cô sẽ cho hắn một bài học nhớ đời để hắn thôi đi cái tính bá đạo lạnh lùng, không, đúng hơn là quá phách lối. Cô ghét nhất là người phách lối. Mặc dù cô là một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng cô không giết người bừa bãi, và đặc biệt là những người vô tội.
Đi theo hắn ra đến ngoài khách sạn thì Thái Mi dừng lại. Đứng nhìn hắn đi không dừng bước về phía trước, bãi đậu xe bên này kia mà, hắn không định đi theo cô sao? Mặc kệ, hắn và cô không liên quan với nhau, thời gian vừa qua ở cạnh bên hắn là xui xẻo với cô. Bây giờ không có hắn bên cạnh chẳng phải cô sẽ tự do tự tại, ung dung mà sống. Thái Mi nở nụ cười khinh bỉ với hắn rồi hướng thẳng vào bãi đậu xe.
Chiếc Ferrari chậm rãi chạy trên con đường vắng xe qua lại. Lái xe nhưng dường như không biết đang đi về đâu, Thái Mi không bận tâm cô đi đâu, cô đang cau mày phân vân không biết phải như thế nào. Cô đã chán ngán với cuộc sống bắn giết, vì thế cô mới trốn khỏi tổ chức sát thủ. Cô không nên dính vào những chuyện liên quan đến Long gia, một gia tộc đứng đầu trong giới hắc đạo. Cô cũng không thân gì với Tô Chí Khanh, chỉ là… anh ta đã rất tốt với cô. Cô có nên đưa cái tên lạnh lùng bá đạo kia đến gặp Chí Khanh không? Nhưng hắn quá bá đạo, không xem ai ra gì, lại luôn ức hiếp cô. Có hay không nên giúp hắn. Thôi kệ vậy, cô không nên nhiều chuyện nữa, sống tốt cho bản thân, chạy đến một nơi an toàn mà tổ chức sát thủ không tìm được cô là việc mà cô nên làm. Môi Thái Mi nhếch thành nụ cười tươi vui, ánh mắt cô lóe sáng. Cô đã thông suốt với một quyết định dứt khoát liền nhấn ga và chiếc Ferrari tăng tốc chạy nhanh hơn.
Tiếng còi hụ xe cảnh sát vang ra inh ỏi từ con đường chính ngoài phố vang vào. Thái Mi không quan tâm nhưng một suy nghĩ vội lướt ngang qua đầu, chân cô đạp phanh kít. Hắn giết người công khai trong khách sạn như vậy, chắc chắn người của khách sạn đã báo cảnh sát và đang trên đường đuổi bắt cô và hắn. Khi nãy cô thấy hắn đi về phía đường phố, chẳng phải cảnh sát sẽ tìm thấy hắn. Hắn bị cảnh sát bắt không sao, chỉ lo người trong tổ chức điều tra được và cho người giết hắn. Với một trại giam thì chẳng có gì khó khăn cho người trong tổ chức đột nhập vào cả. Như vậy chẳng phải hắn vì cô mà chết sao, dù hắn không có ý định giúp cô nhưng đúng thật là hắn đã cứu mạng cô. Tô Chí Khanh cũng từng cứu mạng cô. Suy đi nghĩ lại cô nên đưa hắn đến gặp Tô Chí Khanh. Như vậy thì cô đã có thể trả ơn cứu mạng của hắn và của người anh kết nghĩa kia nữa.
Phía sau có xe đang chạy về phía xe của cô. Thông qua gương chiếu hậu có tới ba chiếc xe đang chạy nhanh tới. Không suy nghĩ cũng biết đó chính là người trong tổ chức sát thủ đang đuổi giết cô. Đánh bánh lại tăng tốc chiếc Ferrari vụt chạy lao nhanh về phía trước. Ba chiếc xe phía sau không chần trừ cũng lao vút theo và không ngừng nả đạn vào xe của Thái Mi. Đồ ngu, chỉ với ba chiếc xe đó mà muốn đuổi bắt một tay đua như cô sao? Người ngoài không biết đã đành nhưng người trong tổ chức lẽ nào không hiểu điều này. Những người này đúng là rảnh rỗi thời gian không có việc gì làm hay là muốn bắt được cô để lập công với đại nhân quá nên trở nên ngu ngốc rồi. Thái Mi cong môi cười rồi tăng tốc lao nhanh về phía đường phố nơi vọng tới những tiếng còi xe cảnh sát.
Đường phố sáng rực với những ánh đèn đường, tiếng còi xe ồn ào, trên vỉa hè nhiều người qua lại nói nói cười cười. Riêng mỗi mình hắn cô đơn lẽ bước. Những cô gái đi đường như phát điên, họ cuống cuồng trước vẻ đẹp trai của hắn. Hắn không bận tâm đến những ánh mắt say mê của họ đối với hắn. Hắn ung dung bước đi trên đường phố, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng không thấy đáy vốn luôn tồn tại trong hắn nay lại pha trộn một nét buồn. Hắn đang triền miên vào một câu chuyện nào đó trong quá khứ, đang nhớ đến một người nào đó mà hắn không thể và không muốn đánh mất trong lòng hắn. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi mỗi lúc một đến gần, những chiếc xe trên phố tự động tách về phía hai bên đường nhường lối cho xe cảnh sát chạy qua.
Đáng ghét! Tiếng còi hụ ồn ào đánh tan tâm trạng của hắn. Hắn đang buồn bực vậy mà bọn cảnh sát này còn đến quấy rối. Từ trong khóe mắt hắn tan đi nét buồn nhớ và trở lại là một đôi mắt sâu lạnh. Hắn dừng chân, không vội vàng mà quay lưng lại đưa mắt nhìn xe cảnh sát đang tiến dần về nơi hắn đứng. Gương mặt bình thản cùng với bá khí từ cơ thể hắn toát ra không sặc mùi chết chóc nhưng lại mang khí lạnh từ Bắc cực đổ về. Những cô gái vừa mới nhìn hắn bằng ánh mắt say mê, đang đứng gần hắn không cùng hẹn mà cùng mang một cảm giác rùng người. Bọn họ cuống cuồng bỏ chạy, tránh xa khỏi hắn đế tránh bị liên lụy.
“Lên xe!”
Hắn quay mặt sang nhìn về phía giọng nói vừa mới phát ra. Chiếc Ferrari đang dừng bên cạnh vỉa hè, cánh cửa đã được mở ra và chủ nhân của chiếc xe không ai khác chính là Hà Thái Mi. Ánh mắt hắn không kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô. Hắn không lên xe mà lại bình thản nhìn cô.
“Còn không mau lên xe?” Cái tên đáng ghét, xe cảnh sát gần đuổi đến nơi rồi mà còn đứng ngây ra đó, muốn một phen sống chết với cảnh sát sao? Hắn đang bị thương, trên người không có vũ khí, cảnh sát lại khá đông, nếu hắn chống đối, chỉ vài viên đạn của cảnh sát cũng đủ để lấy mạng hắn. Thái Mi hét lên vội vàng thúc giục.
Thật tức chết đi được, hắn còn không hề nhúc nhích. Thái Mi nhìn xe cảnh sát đã đến rất gần rồi lại nhìn hắn, gương mặt cô đỏ ửng lên vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi với hắn. Hắn từng bước một đi tới và ngồi vào xe của cô. Cái tên này đến phút nguy hiểm cận kề mà còn tỏ ra vẻ uy nghiêm của người đứng đầu trong giới hắc đạo sao? Hắn ngồi vào ghế, cánh cửa xe vừa đóng lại thì chiếc xe đã vụt chạy về phía trước, nếu không phải hắn có thân thủ lợi hại kịp thời phản xạ giữ lại thăng bằng cơ thể thì đầu hắn đã đập về phía trước. Hắn quay sang nhìn Thái Mi đang nở rộng nụ cười thích thú. Hắn biết cô gái này đang chơi hắn, cô ta không làm được gì hắn nên chỉ có thể dùng những trò trẻ con này để trút giận. Từ trước đến nay không ai dám đối xử với hắn như thế, cô gái này đúng thật là quá gan lì. Nhưng hắn không tỏ ra tức giận, hắn đưa mặt nhìn thẳng phía trước không bận tâm đến cô.
Quay đầu xe một cách chuyên nghiệp, chiếc xe do Thái Mi điều khiển đang dần bỏ xa với những chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo sau.
“Đi đâu?” Xe đã chạy khá xa, lại không thấy bóng dáng xe cảnh sát đuổi theo, nhưng cô gái này cứ lái xe về phía trước. Hắn muốn biết là cô đưa hắn đi đâu.
Thái Mi trả lời ngắn gọn: “Khách sạn Paradise!”
Lại là trốn thân vào khách sạn, cô ta muốn lại một lần nữa bị bọn sát thủ đột nhập vào và giết cô sao? Cứ tưởng cô ta là người thông minh, không ngờ cô ta cũng ngu ngốc như những cô gái khác.
Không thấy hắn nói gì, Thái Mi mở miệng: “Không hỏi tại sao tôi lại đưa anh đến khách sạn Paradise sao?”
Thì ra đến khách sạn Paradise là có nguyên nhân. Hắn không bận tâm, vết thương làm hắn hơi mệt, có một chỗ nằm nghĩ vẫn tốt hơn, hắn nhắm mắt tựa người vào ghế như đang nghĩ ngơi.
Biết ngay là hắn sẽ không quan tâm đến lời nói của cô mà, Thái Mi thản nhiên cất lời: “Anh không muốn đến?” Không thấy hắn động tĩnh gì, Thái Mi lại tiếp lời: “Không muốn gặp Tô Chí Khanh sao?”
Hai con mắt đang nhắm của hắn liền mở ra, ngồi thẳng người hắn quay sang nhìn cô. Chí Khanh đang ở Hồng Kông? Tại sao cô gái này lại biết Chí Khanh? Hắn không trực tiếp mở miệng hỏi Thái Mi mà muốn nghe cô nói tiếp. Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của hắn, cũng có lúc hắn chờ đợi lời nói của cô sao? Khóe môi Thái Mi hé lên nụ cười: “Nếu không thích gặp thì thôi không đến đó nữa!”
“Nghiêm túc đi! Cô biết Chí Khanh?” Giọng nói không trầm không bổng mang âm hưởng cảnh báo từ hắn.
“Vừa rồi chẳng phải anh không bận tâm đến lời nói của tôi sao?” Lời nói cũng như điệu bộ châm chọc, Thái Mi muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa nhưng cô đã thôi ngay ý định bởi hắn đang nhìn cô bằng tia nhìn sắc bén. Trong xe không mở máy lạnh nhưng từ người hắn khí lạnh lan tỏa khiến cô không khỏi run người.
Thái Mi nhìn hắn cười hì hì rồi trở lại với gương mặt nghiêm túc, cô vào ngay vấn đề cần nói: “Không chỉ có Chí Khanh, mà còn có những người khác. Tôi không biết tên hết từng người, nhưng những người đó xuất hiện ở Hồng Kông là vì nguyên nhân gì, chắc hẳn anh cũng đã đoán ra?”
Đương nhiên là hắn biết. Hắn đột nhiên rời bản doanh chính chạy đến Hồng Kông rồi lại mất tích trong nhiều ngày qua. Với tính cách của đám người Chí Khanh, đương nhiên bọn họ sẽ tập trung lại và chuyên tâm vào tìm kiếm hắn.
Cái gã này đúng thật là quá tiết kiệm lời nói rồi, sao cứ muốn cô tự hỏi rồi tự trả lời thế? Thái Mi đành phải điệu bộ bất mãn trần thuật lại mọi chuyện: “Bọn họ đến Hồng Kông là bí mật, nhưng không tránh khỏi tai mắt của Chu gia. Anh không muốn sáu người bọn họ vì tìm kiếm anh mà bị sát hại chứ, Long Huy Vũ?” Cô cố tình nhấn mạnh cái tên Long Huy Vũ, như muốn nói cho hắn biết cô đã biết được hắn là ai.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp