Mất Trí Nhớ Lão Bà

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Nàng có khuôn mặt thanh tú, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng không tỳ vết; mắt nàng thật to, lông mi loan loan, bộ dáng mỉm cười ngọt ngào động lòng người, tràn trề thanh xuân, nàng còn có một đầu tóc vừa dài vừa mềm mượt.

Ảnh chụp khi còn trẻ, giống nữ sinh viên, hoặc là nhỏ hơn, giống nữ sinh trung học?

Tiểu nữ sinh như vậy, muốn hắn tin nàng là mẹ tiểu nam hài trước mắt, thật sự thiếu sức thuyết phục.

Nhưng là, bức ảnh cũng không chỉ có như vậy, chính xác có 5 tấm, hiện ra hình nữ sinh, hình của hắn khi còn trẻ, còn có ba tấm hắn cùng nữ sinh kia chụp chung, hai người tư thế thân mật, vẻ mặt sung sướng, trong đó có lộ ra một tấm, hắn còn chu miệng hôn nữ sinh kia.

Lí Du nhìn không chớp mắt mấy tấm ảnh chụp, đầu óc trừ bỏ trống rỗng, vẫn là trống rỗng.

Hắn không nhớ nổi nữ sinh trong ảnh chụp, cũng tưởng nhớ mình từng chụp tấm ảnh này, thậm chí ngay cả khung cảnh trong bức ảnh ở đâu, hắn cũng không có ấn tượng.

Ành chụp này là hắn sao?

Không đúng, hắn không nên hoài nghi có phải hắn hay không, mà là bức ảnh này thiệt hay giả mới đúng.

Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả phục chế ảnh đều có, không ngạc nhiên nếu có bức ảnh giả.

Về phần tiểu nam hài ngồi trên sô pha, thủy chung trầm mặc nhìn hắn……

Nghe nói trên thế giới này, người có cùng khuôn mặt tổng cộng có ba người, có lẽ tiểu nam hài này là một người cùng hắn có đồng dạng diện mạo.

Nhưng mà, tuy rằng lý trí hắn nghĩ như vậy, hắn lại có một loại tình cảm không chịu khống chế, kịch liệt giãy dụa bên trong, giống như muốn phá lý trí ra ngoài, xông lên trước gắt gao vây quanh tiểu nam hài ngồi ở trên sô pha mang vẻ mặt tràn ngập hâm mộ.

“Con năm nay mấy tuổi?” Hắn mở miệng hỏi tiểu nam hài.

“Chín tuổi ạ.”

Nói cách khác, nếu bức ảnh là thật, như vậy chụp lúc hắn đại khái tốt nghiệp đại học mười năm trước?

Tốt nghiệp đại học …….

Chờ một chút, Lí Du giật mình trừng mắt. Hắn còn nhớ rõ sau khi tốt nghiệp đại học một năm, hắn bị tai nạn xe, hôn mê vài tháng mới tỉnh lại, trong trí nhớ khi đó là mùa hè, nhưng khi tỉnh lại trong bệnh viện đã là mùa đông.

Trí nhớ hắn có gần sáu tháng bị gián đoạn, nhưng vì hôn mê bất tỉnh nên không nhớ cũng là đương nhiên. Nhưng vấn đề là, nếu trong sáu tháng đó, hắn không phải hôn mê thì sao?

Hắn nhìn lại lần nữa cô gái có lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa trong ảnh chụp, dùng sức nhớ nhưng không thể.

Bức ảnh này là thật sao? Nếu không phải vậy; Nếu sáu tháng đó hắn không hôn mê nghĩa là có khả năng hắn thực ở cùng nữ nhân này một chỗ, hơn nữa còn yêu nhau, sau đó còn không cẩn thận có kết tinh, vậy –

“Phanh!”

Một tiếng ầm vang lên, cửa đột nhiên bị người ta dùng lực mở ra, xông vào một cô gái lả lướt như con bướm trên bộ trang phục. Cô gái mang trang phục có hình con bướm nhanh nhẹn bước vào theo đó là một làn gió mang mùi nước hoa thơm ngát, nháy mắt tiến vào chiếu ghế tử đàn, nhào vào trong lòng Lí Du.

“Thân ái, anh rốt cuộc bận việc gì mà cho em ở dưới lầu chờ lâu như vậy. Anh đã quên người ta rồi nha? Chán ghét.”

“Thực xin lỗi, CEO, tôi đã ngăn cản, nhưng Bành tiểu thư……” Trần thư ký đứng cạnh cửa, vẻ mặt áy náy nói.

“Thân ái, thư ký của anh thật quá phận, biết rõ em bạn gái của anh, mà còn ngăn cản người ta, không cho người ta vào tìm, còn nói dối người ta anh đang tiếp khách, văn phòng này trừ anh ra, không có khách nha? Cô ra rõ ràng cố ý gây khó dễ với em, anh phải thay em làm chủ.” Bành Huyên Nhi mềm mại tiến sát vào trong lòng Lí Du, ác nhân cáo trạng trước, nói xong còn hôn hắn một cái, coi như là phần thưởng tạ lễ.

Ngồi ở trên sô pha lưng quay về phía cửa vào, Hạ Tầm bởi vì còn nhỏ, hoàn toàn bị lưng ghế che khuất, cho nên Bành Huyên Nhi căn bản không thấy bé.

Nhưng Hạ Tầm từ lúc nàng xông vào văn phòng, ánh mắt chưa từng rời khỏi a di này, trơ mắt nhìn một người tóc xoăn, dáng người thon dài lại nóng bỏng, xinh đẹp giống ngôi sao đi tới ba ba, sau đó ngồi trên người hắn, vừa ôm vừa hôn ba ba, còn gọi ba ba là thân ái, nói nàng là bạn gái ba ba.

Bạn gái? Người xinh đẹp giống ngôi sao này là bạn gái ba ba? Vì thế ba ba mới có thể nói hắn không biết mẹ, không nhớ rõ mẹ con bé sao? Bởi vì hắn yêu người khác, không yêu mẹ.

Hạ Tầm đột nhiên cảm thấy thất vọng, còn có cảm giác bi thương. Bé chán ghét ba ba, không bao giờ nuôi hy vọng mình cũng có thể giống những người khác có ba ba!

Tức giận làm cho hắn đột nhiên trong nháy mắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới bàn làm việc, đem những bức ảnh mình đem đến thu về rồi xoay người bỏ chạy.

Hắn thình lình hành động, làm cho Lí Du sửng sốt mà không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa, mới chậm nửa nhịp kêu lên:“Này!”

Tiểu tử kia một giây cũng không ngừng lại, nháy mắt biến mất trước mắt hắn.

Lí Du không chút nghĩ ngợi lập tức chạy đuổi theo, hoàn toàn quên trong lòng còn có Bành Huyên Nhi, làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng bị té xuống sàn, đau đến kêu ra tiếng.

“Ai u!”

Tiếng kêu của nàng làm Lí Du dừng lại, làm hắn không thể không trước dừng lại nâng nàng lên.

“Thực xin lỗi, không bị thương đi?” Hắn không yên hỏi, trong lòng chỉ nghĩ đuổi theo.

“Tay của em đau quá, chân đau quá, toàn thân đều –”

“Trần thư ký, cô lại đây chăm sóc cô ấy.” Không đợi nàng nói hết, Lí Du nhanh chóng gọi Trần thư ký, đem nàng quăng cho Trần thư ký, xoay người chạy.

Nhưng mà ngay cả như vậy, khi hắn chạy đến thang máy, thang máy đã nhảy xuống tầng ba mươi rồi đến hai mươi bảy, liên tục giảm, mà một cái thang máy khác đang đứng ở tầng bốn, nước xa không cứu được lửa gần.

Không kịp rồi.

Đuổi không kịp.

Hắn thậm chí ngay cả tên đứa nhỏ, nhà ở đâu đều không kịp hỏi.

Tiểu hài tử chín tuổi, giống hắn như đúc, mẹ tên Hạ Thanh Mộng, còn có những tấm ảnh kia thiệt giả khó phân biệt……

Đứa nhỏ kia thật sự là con hắn? Hắn không tự chủ được tưởng tượng.

Tiểu học Tĩnh Đình.

Mất nhiều ngày, trinh thám Lí Du ủy thác rốt cục tra ra trường học của tiểu nam hài. Tiểu hài tử chín tuổi, không học lớp hai thì là lớp ba, mẫu thân tên là Hạ Thanh Mộng, tuy hắn có tư liệu không nhiều lắm, nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, trung tâm trinh thám vẫn tìm ra người.

Sau khi xác nhận bức ảnh trinh thám giao cho hắn đúng là cậu bé kia, hắn khẩn cấp sắp xếp công việc, lái xe đến Tân Trúc, đi đến tiểu học Tĩnh Đình.

Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, hắn lại gặp cô gái trong bức ảnh kia tên là Hạ Thanh Mộng.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra nàng, điều này làm cho hắn khiếp sợ không thôi, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu tại sao mình có thể nhớ rõ cô gái trong bức ảnh kia.

Nàng giống trong bức ảnh như đúc, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, mắt to, lông mi dài cùng mái tóc đen dài mượt mà mê người.

Nếu bức ảnh là nàng mười năm trước vậy năm tháng cơ hồ không lưu lại nửa điểm dấu vết, chỉ tăng thêm một chút nữ nhân thành thục tự tin.

Một trận gió thổi tới, mái tóc dài mê người của nàng bay bay. Tay nàng vuốt nhẹ, hắn có thể cảm nhận được cảm giác mái tóc lướt qua lòng bàn tay hắn rất rõ ràng hiển nhiên.

Tại sao như vậy? Hắn xem quảng cáo nhiều quá?

Lí Du nhíu mày, ngồi trong xe, nhìn không rồi mắt người con gái vưa bước tới đi ngang trước xe hắn, sau đó đi vào cồng trường.

Hắn bất an, rất muốn xuống xe đi theo xem đã xảy ra chuyện gì, nàng sao phải đến trường giờ này? Nhưng hắn biết khi chưa biết rõ hết sự thật, làm như vậy không phải là hành động sáng suốt.

Hắn hít sâu, áp chế bất an, đem tư liệu điều tra ra xem lần nữa.

Hắn chưa xem kỹ tư liệu, nhất là về Hạ Thanh Mộng.

Hạ Thanh Mộng, hai mươi tám tuổi, có một con trai, chưa kết hôn.

Nghề nghiệp: Tác giả sách thiếu nhi.

Tác phẩm gồm có: Trong ánh mắt Tiểu Tầm, Hi vọng của Tiểu Tầm, Thế giới ảo tưởng của Tiểu Tầm, Tiểu anh hùng Tiểu Tầm……[ con nàng Hạ Tầm là cảm hứng sáng tác của nàng sở.]

Bằng cấp: tốt nghiệp trung học.

Mất cha khi còn nhỏ, sau khi mẫu tái giá thì ở với cùng bà ngoại, gia cảnh thanh bần, bà ngoại mất vào mùa thu nàng tốt nghiệp trung học mùa thu do bị tai nạn xe cộ, từ đó về sau cô đơn chiếc bóng. Mùa hè năm mười chín tuổi sinh con, gọi là Hạ Tầm, không rõ cha. Hai mươi ba tuổi xuất bản cuốn sách thứ nhất, từ đó về sau phụ trách sáng tác, không kết giao đối tượng khác.

Ngắn ngủn mười dòng tư liệu, chỉ ra vài cái trọng điểm, thứ nhất Hạ Tầm thật sự là do nàng 10 tháng mang thai sinh; Thứ hai là tuổi sinh sản của nàng hoàn toàn đúng với nàng trong bức ảnh; Thứ ba là Hạ Tầm sinh mùa hè. Nếu tính một chút, đứa nhỏ được thụ thai trong thời gian hắn mất trí nhớ.

Là trùng hợp sao? Thế giới này thực sự khéo như vậy sao?

Nhưng nếu không phải trùng hợp, vì sao hắn lại mất đi đoạn trí nhớ trọng yếu như vậy?

Còn nhớ rõ ba tấm ảnh kia, hắn cười thoải mái như vậy, vẻ mặt nhìn cô gái bên người rất ôn nhu, còn không biết xấu hổ khi đang chụp hình hôn cô gái.

Hắn yêu nàng?

Nếu bức ảnh này tất cả đều là thật, như vậy hắn lúc ấy khẳng định yêu cô gái kia, làm cô gái kia mang thai không chừng vì yêu.

Đáng giận, hắn vẫn không có biện pháp chấp nhận chuyện này.

Nếu mình thật sự từng yêu một nữ nhân, vì sao cái gì đều không nhớ, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng đều không có? Thật sự rất đáng giận!

Mặt khác còn có một thứ làm cho hắn không chấp nhận chính là, nếu hắn và Hạ Thanh Mộng thật sự yêu nhau, nữ nhân kai vì sao chưa bao giờ đến tìm hắn?

Đừng nói nàng tìm không ra hắn, bởi vì ngay cả một đứa nhỏ lớp ba đều có thể tìm được hắn, nếu nói tìm không ra hắn rất là gạt người.

Cho nên, nếu Hạ Tầm thật sự là con hắn, thật sự là kết tinh của bọn họ, vì sao nhiều năm như vậy, nàng không tới tìm hắn?

Đừng nói hắn đa nghi, bởi vì đểim này rất đáng ngờ, không phải sao?

Kính chiếu hậu hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh. Là nàng.

Lí Du nhìn nàng đi tới, do dự nghĩ nên làm sao mới tốt. Là trước án binh bất động, theo kế hoạch ban đầu bắt tay vào làm, hay là trực tiếp dùng dao sắc chặt đay rối tìm nàng hỏi rõ ràng hết thảy?

Do dự một chút thì thấy nàng đã đi qua xe hắn chuẩn bị đi xa.

Hắn nhíu mày, cắn răng, mặc kệ! Đẩy cửa xe, bước ra ngoài, cao giọng gọi.

“Tiểu thư.”

Nghe thấy có người kêu to, Hạ Thanh Mộng dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía âm thanh, thấy mặt hắn, không hề báo động trước tiến vào mắt nàng, làm cho nàng khiếp sợ mà trên mặt mất hết huyết sắc.

Lí Du làm bộ không phát hiện nàng khác thường, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, sau đó làm bộ hỏi đường.

“Tiểu thư, xin hỏi ngươi có biết gần đây có công ty du lịch nào không?”

Hạ Thanh Mộng nhìn hắn không chớp mắt, giống như bị điểm trúng huyệt đạo không thể động đậy.

Nàng đã bao nhiêu lâu không gần hắn như vậy, gần như vậy nhìn hắn?

Khoảng chín năm hay mười năm? Từ ngày hắn ra khỏi nhà giúp nàng mua nước chanh nàng thèm uống, cứ như vậy ra đi không trở về.

Nàng còn nhớ rõ ngày đó trời rất lạnh, trời u ám, dường như tùy thời đều sẽ mưa tầm tã mư.

Khi đó bọn họ vừa mới biết nàng mang thai, hắn mừng rỡ như điên lập tức cầu hôn nàng, muốn nàng gả cho hắn, nàng cũng mỉm cười.

Từ bệnh viện về nhà, hắn nói một trăm chỗ tốt khi gả cho hắn. Chỉ vì thuyết phục nàng gật đầu, hoàn toàn quên thân phận mình không rõ, đang bị mất trí nhớ.

Không có thân phận hợp pháp, hắn sao có thể cưới nàng?

Không muốn phá bầu không khí sung sướng đó, nàng không nói ra thực tế này, chỉ một mực mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu. Nhưng mà công phu lãi nhãi của hắn là số một làm cho lỗ tai nàng đều đã ù lên, không có biện pháp, nàng đành phải nghĩ biện pháp dời đi sự chú ý của hắn.

“Tớ muốn uống nước chanh.”

Nàng vừa mở miệng, hắn liền im lặng ngay.

“Nước chanh?” Hắn hỏi nàng.

“Ừm.” Nàng gật đầu, trên mặt biểu lộ mong muốn mãnh liệt.

“Được, anh sẽ đi mua, nhưng em phải đáp ứng, chờ anh mua về, em phải đáp ứng gả cho anh nha, một lời đã định.” Hắn nhếch miệng cười, hôn nàng một cái, không cho nàng kháng nghị lập tức xoay người rời đi, sau đó về sau không trở về.

“Chờ anh trở lại, em phải gật đầ đáp ứng gả cho anh nha.”

Nàng luôn luôn chờ, chờ đến khi bên ngoài bắt đầu mưa to, sắc trời càng lúc càng tối, nàng mệt mỏi nằm trên sô pha, sau đó đến lại tỉnh lại, hắn vẫn không về.

Hết mưa rồi, đèn đường sáng lên, bóng đêm đã dày đặc, hắn vẫn không thấy bóng dáng.

Nàng lòng nóng như lửa, không làm được chuyện gì, đi mòn đế giày cũng không thấy hắn.

Trong vài ngày ngắn ngủn nàng gầy đi một vòng. Hai tuần sau, nàng nghe hàng xóm nói hắn ở trong bệnh viện, vội vàng chạy đến, nhưng đã cùng hắn phân thành hai thế giới, gần trong gang tấc lại xa như chân trời.

“Tiểu thư?”

Tiếng nói của hắn gọi Hạ Thanh Mộng đang thất thần tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, hướng hắn cười một cách xa cách như với một người xa lạ.

“Thực xin lỗi, anh vừa hỏi công ty du lịch gì, tôi nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa được không?” Tiếng nói nàng khàn khàn một chút, hắn đã không nhớ rõ, cũng không biết nàng, sẽ không phát hiện điều này.

“Công ty du lịch Bằng Trình.” Hắn nhắc lại một lần.

“Công ty du lịch Bằng Trình à?” Hạ Thanh Mộng nhíu mày, quay đầu nhìn quanh mình.

Nàng không nhớ gần đây có công ty du lịch à.

“Thực xin lỗi, tôi không biết rõ công ty du lịch ở đâu, anh có thể hỏi người khác được không?” Nàng nói xong, áy náy gật đầu chào hắn rồi xoay người bước đi.

“Chờ một chút.” Lí Du không thể ngăn tiếng kêu.

Nàng dừng cước bộ, chần chờ một chút mới quay đầu nhìn hắn.

Lí Du bước hai bước đi nhanh tới bên nàng.

Nàng theo bản năng lui về phía sau, giãn khoảng cách với hắn.

“Xin hỏi, chúng ta có phải từng gặp nhau hay không?” Hắn hỏi nàng, có cảm giác mạc danh kỳ diệu chấp nhận việc nàng rõ ràng biết hắn, lại làm bộ như không biết.

“Không có, anh nhận sai người rồi.” Nàng nhanh chóng nói.

“Tớ rất ít nhận sai người, chúng ta nhất định đã gặp qua.” Hắn kiên trì nhìn nàng. Nghĩ không ra nàng là người như thế nào? Giúp hắn sinh con, lại có thể giả bộ ba ba con mình là người xa lạ.

“Phương pháp làm quen này cũ rồi.” Nàng nghiêm mặt nhìn hắn nói rồi xoay người bước đi.

Lí Du ngẩn người tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng càng lúc càng xa.

Làm quen?

Hắn là người sẽ làm loại sự tình này sao? Cho dù có, hắn cũng sẽ không dùng phương thức cũ xì vậy được không?

Hạ Thanh Mộng.

Nàng thật là mẹ Hạ Tầm, thật là từng cùng hắn yêu đương, có yêu hắn không? Hắn thật sự nhìn không ra điểm này. Kỳ thật có thể thuận theo ý nàng, làm như hai người xa lạ, dù sao nàng không giống như muốn hắn phụ trách. Hắn có thể làm như chuyện này chưa bao giờ phát sinh, tiếp tục quay lại giống khoảng thời gian hơn một tuần trước, không biết mẹ con họ tồn tại.

Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến chuyện nàng vừa rồi giả bộ không biết hắn, cùng phản ứng khẩn cấp xoay người cách hắn càng xa càng tốt, hắn liền tức giận, càng nghĩ càng khó chịu.

Hắn làm người khác chán ghét như vậy sao?

Thật sự là siêu cấp khó chịu!

Tim đập nhanh, không thể bình ổn.

Hạ Thanh Mộng một tay tựa vào tường ở góc đường, một tay đặt ở trước ngực, muốn cho mình bình tĩnh trở lại mà không được.

Nàng không nghĩ tới ở chỗ này gặp lại hắn, tình yêu sâu đậm chôn sâu ở trong lòng nàng mười năm đến mức không dám tưởng niệm người đó.

Hắn trở nên thành thục, ổn trọng, khí thế khiếp người cùng uy nghi, liếc mắt một cái liền làm cho người ta có loại cảm giác không cùng đẳng cấp so với mười năm năm trước có chút trẻ con, cùng ngạo khí kiệt ngạo bất tuân rất khác biệt. Nhưng mà ngay cả như vậy, hắn vẫn là hắn, vẫn là người duy nhất có thể làm nàng vừa tâm động vừa đau lòng.

Tình yêu dành cho hắn, chưa từng đình chỉ.

Nàng nghĩ đã đình chỉ, kết quả không phải.

Ai đã nói qua, thời gian có thể xóa nhòa hết thảy? Vì sao nàng yêu hắn, trải qua mười năm vẫn như cũ nồng cháy như trước?

Tim đập thật nhanh, mặt nóng quá, cảm giác như nữ sinh mười bảy mười tám tuổi tiểu đột nhiên gặp vương tử mình thầm mến đã lâu, vương tử còn dừng lại nói chuyện với nàng khiến nàng khó có thể ức chế hưng phấn cùng cảm động.

Nàng thật sự rất buồn cười.

Vì sao thích hắn như vậy, thương hắn như vậy? Hắn đã hoàn toàn quên nàng, ngay cả một chút cũng không, không phải sao?

“Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?”

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, nàng không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.

Cao hứng là, tuy rằng hắn mất đi trí nhớ, lại mơ hồ nhớ đã gặp nàng, cho dù gần mười năm không thấy nhau, vẫn cảm thấy nàng có chút không xác định.

Khổ sở là, bọn họ từng yêu nhau như vậy, hắn còn từng cầu hôn nàng, nàng thay hắn sinh con trai, hơn nữa mười năm như một yêu hắn, kết quả hắn chỉ nói một câu: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?”

Tâm, ê ẩm, thống khổ.

Nhưng là ngay cả như vậy, nàng không trách hắn, không hận hắn, bởi vì nàng biết tất cả đều là vận mệnh.

Khi hắn mất trí nhớ có được hắn, khi hắn khôi phục trí nhớ mất hắn, có lẽ đây là số mệnh của nàng.

Ít nhất, nàng còn có thời gian bọn họ từng yêu, cùng bé, không phải sao?

Nhớ tới con, Hạ Thanh Mộng cả người cứng đờ, quay đầu nhìn về phía trường học, cảm giác tim đập mới bình ổn một chút, nháy mắt lại gia tốc dồn dập lên.

Chuyện vừa rồi thật sự là trùng hợp sao?

Nàng không ngừng hoài nghi, làm sao có thể khéo như vậy mà xuất hiện ở trước cửa trường? Hắn xuất hiện ở đây, theo như lời hắn nói, thuần túy là muốn tìm công ty du lịch Bằng Trình, hay là có nguyên nhân khác? Tỷ như vì con mà đến?

Không, sẽ không. Nàng nhanh chóng lắc đầu. Hắn ngay cả nàng là ai đều không nhớ, lại làm sao mà biết mình có con trai ở tiểu học Tĩnh Đình mà tìm tới?

Đúng vậy, nhất định là cái trùng hợp thôi, nàng không cần phải dọa mình.

Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, nàng liên tục làm ba lần, mới làm cho nhịp tim khôi phục bình thường.

Hết thảy đều là trùng hợp mà thôi, Hạ Thanh Mộng tự nói với mình. Vừa rồi chỉ là một người hỏi đường, mà người kia vừa vặn là tình nhân cũ mất trí nhớ của nàng mà thôi, cứ như vậy, không có gì khác.

Về phần trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy, không tất yếu truy cứu nguyên nhân.

Về địa điểm mà nói, nó có lẽ thật là chuyện trùng hợp, nhưng xem xét thời gian, vừa rồi xảo ngộ là sau khi bọn họ hai chia lìa gặp lai, mười năm chỉ phát sinh một lần, đợi lần sau lại phát sinh, khả năng lại là mười năm. Nghĩ như vậy, sẽ không cảm thấy việc này có gì đặc biệt.

Mười năm, thời gian thật mau, không nghĩ tới trong nháy mắt đã qua lâu như vậy.

Hắn hiện tại, hẳn là ba mươi hai tuổi? Đúng là thời điểm nam nhân có giá trị, có sức quyến rũ có hoàng kim. Mà nàng, hai mươi tám tuổi, có đứa nhỏ chín tuổi, không cần nghĩ cũng biết không phải là gu của hắn.

Tiếng thở dài không tự chủ bật ra, nhưng nàng không rõ tiếng thở dài này rốt cuộc vì sao mà đến.

Nàng không phải sớm giác ngộ mình và hắn duyên phận đã hết, thành hai thế giới khác biệt, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, nên hoàn toàn hết hy vọng ư? Vì sao còn muốn thở dài?

Tuổi không phải vấn đề, chiều cao cũng không phải khoảng cách, vấn đề của bọn họ là ở chỗ hắn đã quên nàng, mà hai người bọn họ có khoảng cách cuộc sống, cách một đoạn nàng không thể vượt qua, bằng năng lực của nàng, vĩnh viễn không vượt qua.

Tiếng thở dài lại lần nữa vang lên, lúc này lại nhiều thêm bất đắc dĩ, cùng thống khổ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...