Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 62: Vũ khí, cho khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi!


Chương trước Chương tiếp

Quả nhiên, lần này thủ đoạn Sở Chích Thiên giải quyết tang thi không phải là dị năng không gian im hơi lặng tiếng nữa, mà là hệ lôi điện động tĩnh khá lớn.

Chỉ thấy hai đạo điện quang trực tiếp lao đến hai con tang thi kia, nhất thời tro tàn khói bay, tang thi biến thành than ngã xuống đất, nện trên mặt đất, đầu tang thi vừa rơi xuống liền vỡ vụn, hai viên tinh hạch nhỏ lăn ra từ đó.

Tiêu Tử Lăng đi vào, phòng này có chút giống phòng nghỉ, trung gian đặt một bộ sô pha, trước sô pha là bàn trà, tường đối diện treo TV tinh thể lỏng siêu lớn, trừ những cái này ra tuyệt không còn đồ vật khác, vừa nhìn thấy hết.

Tuy rằng thoạt nhìn gian phòng này thuộc về kiểu phong bế, nhưng Tiêu Tử Lăng biết khẳng định có cửa ngầm ẩn tàng.

Sở Chích Thiên đang hồi ức phần tư liệu kia, nhớ chốt mở cửa ngầm kia ở trên bàn trà, bất quá lại không có nói tỉ mỉ mở ra thế nào. Sở Chích Thiên nghiêm túc nghiên cứu bàn trà trước mặt, thế nào cũng nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, bàn trà này bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

“Tiểu Lăng, cậu nhìn xem bàn trà này có chỗ nào không đúng.” Sở Chích Thiên không quên dị năng của Tiêu Tử Lăng, nhanh chóng kêu cậu nhìn xem, thời gian đối với hai người bọn họ mà nói tuyệt không đầy đủ, cũng không thể lãng phí ở chỗ này.

Tiêu Tử Lăng trực tiếp mở ra Linh Nhãn, nhưng không phát hiện gì dị thường, bất quá nếu Sở Chích Thiên kêu xem bàn trà, vậy khẳng định trên bàn trà có vấn đề.

Có lẽ chuyên chú nhìn chăm chú một điểm nào đó trên bàn trà qua ba giây đồng hồ, đột nhiên mắt phải có tin tức xuất hiện.

Giám Định: bàn trà (cải tạo) Phân Tích: đây là một cái bàn trà từng được cải tạo qua, dường như dành cho nó sứ mệnh mới, có lẽ hẳn nên thử xem tìm ra bí mật của nó.

Tiêu Tử Lăng lần nữa câm nín, hung hăng khinh bỉ đoạn Phân Tích sau khi Giám Định kia, lại là một chuỗi lời vô ích, chẳng lẽ không thể nói cải tạo ở bộ vị nào sao? Lúc nào mới có thể đắc lực được một chút chứ, không nên cô phụ hai chữ lớn Phân Tích kia a.

Bất quá nếu đã Giám Định ra được cải tạo, như vậy then chốt của cửa ngầm khẳng định ở trên người nó. Tiêu Tử Lăng xác định tác dụng của bàn trà, dưới Linh Nhãn, cậu lại càng dụng tâm, thận trọng kiểm tra mỗi một đường cong biểu hiện, rốt cục bên góc trên bên phải, phát hiện một số bất đồng.

Đường cong nơi đó hình như hơi thô hơn một chút, không giống bộ vị khác, phẩm chất đường cong tương đồng.

Tiêu Tử Lăng nhỏ giọng nhắc nhở: “Sở ca, chỗ góc trên bên phải dưới Linh Nhãn, đường cong biểu hiện ra hình như thô hơn.”

“Nơi nào?”

“Nơi đây.” Tiêu Tử Lăng chỉ chỉ chỗ Linh Nhãn biểu hiện.

Sở Chích Thiên nghiêm túc gõ gõ nơi đó, lại gõ một lần ở xung quanh nó, lúc này mới mở miệng nói: “Đích xác, thanh âm có chút trống rỗng, thoạt nhìn bên trong là rỗng ruột.”

Sở Chích Thiên cẩn thận cứ ấn ấn gõ gõ như thế trên đường tuyến đó, không biết đụng phải cái gì, đột nhiên mặt bàn đó lui vào bên trong, lộ ra một màn hình.

Màn hình còn có điện, nó rõ ràng viết: Đưa vào mật mã với vân tay.

Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng thu thập lại hết tay của tang thi trên mặt đất, có lẽ vân tay còn phải dựa vào chúng nó.

Mật mã Sở Chích Thiên đã biết, sau khi trực tiếp đưa vào, cầm bốn cái tay đặt từng cái ở trên màn hình, rốt cục ở cái tay thứ ba, đã đạt được nhận định thông hành.

Nhận định này vừa ra, bức tường vốn treo TV đột nhiên nguyên cả mặt tường xoay chuyển, lộ ra một thông đạo chỉ có thể cho một người thông hành.

Sở Chích Thiên đầu tàu gương mẫu, đi vào đầu tiên, Tiêu Tử Lăng theo sát sau đó, vừa vào thông đạo, liền phát hiện bên trong cái gì cũng không có, phỏng đoán khi bệnh độc đột kích, thông đạo này không hề có người đi qua.

Đi không bao xa, phát hiện lại là đường cùng. Vẫn là Sở Chích Thiên, không hề chần chừ lần nữa tìm ra chốt mở.

Cánh cửa ngầm này mở ra, liền tiến vào căn cứ quân sự chân chính, không cần Sở Chích Thiên nhắc nhở, Tiêu Tử Lăng liền báo cáo kết quả cậu thấy: “Sở ca, bên ngoài là một không gian rất lớn, không ít tang thi, phỏng đoán phải có hai mươi mấy con.”

“Đã biết, cậu bảo vệ tốt bản thân, tang thi do tôi giải quyết.” Sở Chích Thiên trước khi hành động phân phó một câu.

Cửa ngầm được mở ra, Sở Chích Thiên liền xông ra, chợt nghe thấy một trận tiếng sấm điện quang, Tiêu Tử Lăng dưới trạng thái Linh Nhãn, thấy rất rõ, Sở Chích Thiên vừa đi ra liền khai hỏa toàn bộ mã lực, toàn thân mang theo điện quang, tang thi chỉ cần tiếp cận đến trên dưới một mét, sẽ gặp phải điện quang công kích. Rất nhanh tang thi bên ngoài đã bị giải quyết không còn, lúc này Tiêu Tử Lăng mới đi ra.

Đây là một tràng cảnh rất kỳ lạ, cây trụ cao vót tráng kiện dường như chống lên một mảnh trời, bên trên vậy mà còn có một mặt trời nhân tạo treo cao, tản ra quang mang chói mắt, vô số thông đạo đi thông kiến trúc bất đồng. Nếu từ trên không nhìn xuống phía dưới, sẽ phát hiện đây chỗ nào là một căn cứ, quả thực có thể được xưng là một tòa thành thị loại nhỏ. Máy phát điện nơi đây vẫn còn hoạt động, nó hỗ trợ điện lực tiêu hao mà căn cứ này cần thiết, tỷ như đèn điện của thông đạo, tỷ như mặt trời nhân tạo chói mắt hiện tại kia. Mà mục đích lần này Sở Chích Thiên đến chính là muốn có được cái đó.

“Tiểu Lăng, cấp tốc tra tìm kho vũ khí với kho hàng, còn có chỗ máy phát điện.” Sở Chích Thiên trực tiếp báo cho biết mục tiêu của anh.

“Được, Sở ca, anh chờ một chút.” Tuy rằng Tiêu Tử Lăng một hơi đáp ứng, nhưng trong lòng lại đang nôn máng, hóa ra mục đích ngay từ đầu của Sở Chích Thiên chính là nơi đây, lại giảo hoạt khiến cậu cho rằng chỉ là vì kiểm tra địa hình bên trên, nhớ lại bản thân không không chịu thua kém chủ động mắc câu, vì vào căn cứ dưới đất, còn chủ động vẽ bản đồ. . . Thực ngốc cùng cực.

Không nói trong lòng Tiêu Tử Lăng phiền muộn như thế nào, việc trên tay lại làm không tồi, rất nhanh, kho hàng hậu cần cùng với trang bị vũ khí của căn cứ đã được tìm được, về phần động cơ cũng tìm được mấy địa điểm hư hư thực thực, chỉ chờ hai người bọn họ tự mình đi xác nhận một chút.

Sở Chích Thiên nghe xong địa phương Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng biểu hiện, đầu tiên đi nhà kho trang bị vũ khí xem xem, tuy rằng lương thực rất quan trọng, nhưng đối với Sở Chích Thiên mà nói cũng không phải nhất định cần, 90% những thứ chứa trong không gian của anh đều là lương thực, trái lại vũ khí lại rất ít, thi triều lần này chỉ dựa vào người thức tỉnh chiến đấu, sợ rằng không cách nào ngăn chặn được tang thi tựa như thủy triều, chỉ có ‘toàn dân đều binh’, những người không phải người thức tỉnh kia mới có cơ hội sống sót.

Mà điều Sở Chích Thiên có thể làm, chính là tìm kiếm cho những người thường đó vũ khí có thể sống sót, mà vũ khí có thể để cho người thường giết chết tang thi ở giai đoạn hiện tại, chỉ có súng ống đạn dược.

Hai người một bên thanh lý tang thi một bên cấp tốc tới gần kho vũ khí, rất nhanh đã đến được kho vũ khí, bên ngoài kho vũ khí có tang thi canh chừng, tuyệt không mang đến phiền phức nào cho bọn họ, chỉ cần không phải tang thi trên cấp ba, bất kỳ tang thi nào đến, Sở Chích Thiên đều không có áp lực.

Chủng loại vũ khí rất phong phú, chỉ cần súng ống, thì có gần mười loại, còn có các loại đạn dược như pháo sáng, đạn khói vân vân số lượng cũng không ít, trong vẻ mặt khao khát, cuồng chảy nước miếng của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên vứt toàn bộ những thứ khiến cho mỗi một nam nhân đều nóng mắt đó vào không gian của bản thân.

Tiêu Tử Lăng nhụt chí, đã từng có một đống súng ống đạn dược ở ngay trước mặt cậu, đáng tiếc cậu hổng có cơ hội chấm mút. . .

Đột nhiên trong tay được nhét vào một món đồ, một thanh Desert Eagle mới tinh cứ như thế xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện nhàn nhạt của Sở Chích Thiên: “Thu lấy, đừng làm mất.”

Nâng súng, Tiêu Tử Lăng chỉ biết cười ngu, cậu bị kinh hỉ này bao phủ, cả người ở vào trạng thái dại ra.

Khóe miệng Sở Chích Thiên mang ý cười, nhẹ nhàng búng cái trán của Tiêu Tử Lăng: “Đừng ngốc nữa, mau đi theo.” Nói xong anh trực tiếp đi phương hướng kho hàng, bọn họ không thể biến mất quá lâu, bằng không sẽ khiến người khác chú ý.

Tiêu Tử Lăng bị búng tỉnh, cậu than khóc đuổi theo.

“Sở ca, vì sao không cho em đạn?” Tiêu Tử Lăng kháng nghị.

“Trong súng có đạn.” Sở Chích Thiên không thừa nhận điểm ấy.

“Mới có mấy viên mà thôi, vừa đánh liền hổng còn, chẳng lẽ súng này để cho em làm món đồ chơi chơi sao?” Tiêu Tử Lăng đương nhiên rõ ràng trong súng có đạn, nhưng mấy viên đạn này không chịu nổi dùng a.

“Trẻ vị thành niên không có tư cách yêu cầu nhiều đạn như vậy, nếu khi cần thiết tôi sẽ cho cậu. . . Hiện tại, tôi bảo quản.” Thái độ của Sở Chích Thiên rất kiên quyết, trẻ vị thành niên được cho một khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi, muốn nhiều đạn? Ừ, trưởng thành trước đã rồi lại nói, bây giờ vẫn nên do người làm đại ca anh đây bảo tồn trước.

Tiêu Tử Lăng tại chỗ câm nín, trong lòng âm thầm nôn máng, ai chưa thành niên a, tuổi tác tâm lý của cậu đã hơn 34 tuổi rồi đó, cho dù tuổi tác đời này cũng lớn hơn một tuổi so với Sở Chích Thiên, mợ nó đều là bọn Sở Chích Thiên tự ý quyết định. . . chết cũng không thừa nhận tuổi tác thực tế của cậu. Tiêu Tử Lăng hối hận a, trước đây khi mang theo sự chân thành đến chỗ Sở Chích Thiên tìm nơi nương tựa, làm sao lại đã quên mang tấm thẻ chứng minh nhân dân đến để chứng minh bản thân một chút chứ.

Trong sự ảo não của Tiêu Tử Lăng, hai người tới chỗ kho hàng hậu cần. Kho hàng của căn cứ dưới đất tuyệt không nhỏ, hơn nữa không chỉ có một cái, đặc biệt là một gian kho lạnh vẫn còn đang trong hoạt động, trực tiếp khiến cho Tiêu Tử Lăng thất thố. . . Cậu thiếu chút nữa cứ như thế bổ nhào qua, bị Sở Chích Thiên mắt sắc một phen túm lại.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...