Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 241: Cấp tám, kết quả song tu?


Chương trước Chương tiếp

Cự long dưới hông Sở Chích Thiên đột nhiên cảm nhận thấy mát rượi một mảnh, sau đó luồng mát rượi đó từ nơi kia dọc theo bụng ngực trực tiếp tuôn đến não bộ, khiến cho tư duy vốn bị dục vọng xông mê muội của anh nhất thời thanh tỉnh.

Anh sửng sốt cả người, thân thể ấm áp dưới thân anh, đường cong quen thuộc trong lòng bàn tay, tư vị tuyệt vời trong miệng lưỡi, cùng với nơi được tầng tầng bao lấy dưới hông kia, nhục huyệt toả ra nhiệt lượng dường như muốn căn nuốt cự vật của anh, anh không cần mở mắt, đã biết đó là ai, đó là Tiêu Tử Lăng mà trong mơ anh vẫn luôn muốn có được, mà hiện tại, cậu ấy rốt cục đã ở dưới thân anh, dịu ngoan mở ra thân thể mặc anh tung hoành.

Anh kích động, nhưng cũng cảm nhận thấy Tiêu Tử Lăng dưới thân tuyệt không đạt được khoái cảm gì, nơi bụng thắt lưng của anh rõ ràng cảm nhận thấy hạ thể mềm nhũn của đối phương, sợ rằng vào lúc mình mất đi lý trí, đã dã man cưỡng bách cậu, đả thương tới cậu, trong lòng Sở Chích Thiên rất áy náy, vô số lần mộng xuân, anh đều hy vọng cho Tiêu Tử Lăng một lần hoan ái hoàn mỹ, mà không phải loại thảm trạng hiện tại.

Lúc này, Thanh Tâm Thuật đã vận chuyển một vòng ở trong cơ thể Sở Chích Thiên, giải cứu ra những dị năng bởi vì mị độc tồn tại mà bị giam cầm. Đoàn năng lượng dị năng nhận được trợ lực, bắt đầu phản kích, chúng nó tiến hành khu đuổi mị độc trong cơ thể, đuổi những vật xâm lấn đó vào trong mệnh căn của Sở Chích Thiên, mà chúng nó lại theo Thanh Tâm Thuật, theo cự vật xâm nhập trong cơ thể Tiêu Tử Lăng của Sở Chích Thiên, bắt đầu chuyển động vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng. . .

“Đây là song tu sao?” Sự biến hóa trong thân thể, Sở Chích Thiên lập tức cảm giác được, trong đầu trực tiếp dâng lên ý nghĩ này, anh có chút kinh hỉ, nếu như đúng như anh suy nghĩ, có lẽ đây là cơ duyên của anh cùng với Tiêu Tử Lăng. Có lẽ Tiểu Lăng của anh sẽ không bởi vậy mà trách tội anh, lại càng có được lý do tốt để về sau làm thêm việc tình sự tuyệt vời này. Anh kích động bắt đầu hữu lực đong đưa. . .

Tiêu Tử Lăng cũng cảm nhận thấy sự biến hóa trong cơ thể, một luồng năng lượng khổng lồ theo Thanh Tâm Thuật rời đi trước kia của mình lại về tới trong cơ thể bản thân. Mà dị năng vốn đình chỉ bất động trong cơ thể lại bắt đầu vận chuyển, bắt đầu hấp thu năng lượng xung quanh. . .

Tiêu Tử Lăng nhịn không được ngầm phắc một tiếng trong lòng, khi làm loại chuyện này cũng có thể tu luyện? Cậu cảm thấy thế giới này thực thần quái.

Đột nhiên lời nói trước đây của Tiểu Thất hiện ra ở trong đầu cậu, chẳng lẽ đây là song tu? Song tu không phải nam với nữ sao? Vì sao nam với nam cũng được? Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân sắp hỗn loạn, thế nhưng dị năng vận chuyển càng lúc càng nhanh trong cơ thể, cùng với đoàn năng lượng nhanh chóng tăng cường trở nên thuần hậu không cho phép cậu không tin.

Giữa lúc Tiêu Tử Lăng khó hiểu đầy đầu, cậu lại lần nữa cảm nhận được cảm giác kích thích không cách nào nói thành lời lúc trước, cậu cho rằng là mình cảm giác sai, mà lúc này đây lại chứng thực loại cảm giác đó là thực sự tồn tại.

Ác long trong cơ thể lại một lần nữa hung hăng đẩy vào sâu bên trong cơ thể cậu, ác long đó xâm nhập đến tận gốc, chiều sâu này khiến cho cậu có một loại cảm giác bị đâm thủng. Phần đầu con ác long cực đại đó hung hăng ma sát qua một điểm nào đó trong cơ thể, thật giống như gãi tới nơi ngứa nhất của cậu, khiến cho cả người Tiêu Tử Lăng run lên, thở gấp mà giật nảy. Mà hạ thể vốn có chút dãn mềm cũng bắt đầu có cảm giác, bắt đầu run run rẩy rẩy đứng thẳng lên trong bụi cỏ.

Lúc này Sở Chích Thiên không còn mất đi lý trí nữa, không còn là Sở Chích Thiên đần độn bị dục vọng khống chế nữa, anh không mở mắt, là bởi vì sợ bị Tiêu Tử Lăng nhìn thấu được tình huống của anh từ trong mắt anh, mà liều chết dừng lại trận tình sự hoan ái mà anh tha thiết ước mơ này, anh giả bộ vẫn bị dục vọng khống chế, vẫn mất đi lý trí.

Loại tình hình dị dạng kia của Tiêu Tử Lăng anh đương nhiên bắt được. Vật thẳng cứng va chạm lên bụng dưới để cho Sở Chích Thiên biết Tiểu Lăng của anh cũng có cảm giác trong trận hoan ái này, anh rốt cục yên tâm.

Sở Chích Thiên quen thuộc việc tình ái đương nhiên biết đây là gì, loại phản ứng kịch liệt này khẳng định là đã đánh trúng điểm kích động nào đó trong cơ thể Tiêu Tử Lăng. Thời gian ba năm nay cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu, đã để cho anh nắm giữ được tri thức phương diện tình sự nam nam.

Vì vậy, Sở Chích Thiên lòng tràn đầy muốn lấy lòng người yêu dưới thân bắt đầu hưng phấn. Anh thế nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, hai tay gắt gao đè phần hông Tiêu Tử Lăng, phần eo liều mạng đong đưa, va chạm nơi để cho Tiêu Tử Lăng có cảm giác kia. . .

“Không. . .” Loại khoái cảm kích động sâu bên trong linh hồn mới có thể xuất hiện này khiến cho cả người Tiêu Tử Lăng đều cuộn mình lại, loại cảm giác này quá kích thích, cậu chưa từng cảm nhận qua, điều này làm cho cậu rất không biết làm sao, cũng khiến cho cậu rất kháng cự, kháng cự mình sẽ có loại cảm giác hổ thẹn này, cậu phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn, vì vậy cậu bắt đầu giãy dụa, kháng cự Sở Chích Thiên liên tục xâm nhập liên tục va chạm điểm kia.

Đáng tiếc sự giãy dụa của cậu đều là vô dụng, Sở Chích Thiên đã khôi phục dị năng của anh, hai tay rắn chắc hữu lực vững vàng giam cầm phần hông Tiêu Tử Lăng, khiến cho cậu căn bản không có cơ hội tránh né, vẫn tàn bạo va chạm điểm khiến cho Tiêu Tử Lăng điên cuồng kích tình kia.

“A! Ưm! Không nên!” Tiếng rên rỉ nức nở gián đoạn đã chứng minh sự ra sức của Sở Chích Thiên tuyệt đối có thu hoạch, thân thể Tiêu Tử Lăng bắt đầu run rẩy kịch liệt, đỉnh chóp thẳng cứng đã chảy ra một chút dịch thể nồng đục, hết thảy điều này đều chứng minh Tiểu Lăng của anh đã đạt được sự vui sướng của tình sự, thậm chí đã nhiều lần gần kề sát rìa phóng thích.

Hạ thể của Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên giam cầm không cách nào tránh né, cậu chỉ có thể bất lực liều mạng lắc đầu, hai tay dùng sức đẩy nam nhân ấn lấy mình kia, hy vọng anh ta có thể rời khỏi cơ thể mình, đình chỉ loại động tác kích thích kịch liệt này, cậu cảm thấy bản thân sắp chết, loại cảm giác không phải thống khổ lại dường như thống khổ, là vui sướng lại sắp bức điên cậu này đây cậu chịu không nổi.

Thế nhưng sự giãy dụa của cậu lại đạt được gì? Là va chạm trọng trọng, va chạm hữu lực không chút nào lưu tình xuyên thẳng vào sâu bên trong, cậu nghe thấy tiếng vang dính dấp tràn ngập sắc tình phía dưới, cảm nhận thấy nội bích của bản thân đang gắt gao bao lấy cực đại của Sở Chích Thiên, đang tham lam phun ra nuốt vào. Mỗi một lần va chạm, đều khiến cho thân thể cậu nổi lên một ngọn lửa không cách nào dập tắt, một trận lại một trận mang đến cảm giác kích thích đánh tan ý chí của Tiêu Tử Lăng, rốt cục, Tiêu Tử Lăng nhẫn nại không được nữa, cậu run rẩy thân thể liều mạng lắc đầu cầu xin: “Sở ca, từ bỏ, thực sự từ bỏ, lần này buông tha tôi. . .”

Nhưng nhận được lại là va chạm càng thêm cường ngạnh của Sở Chích Thiên, không chút nào lưu tình chứng minh lực lượng của anh ta, điểm mẫn cảm liên tục không ngừng bị va chạm khiến cho Tiêu Tử Lăng có một loại cảm giác vui sướng đến chết xông thẳng trong óc, thân thể cậu bắt đầu run rẩy kịch liệt, hạ thể sớm đã cương cứng không chịu nổi loại khoái cảm này nữa, phun mạnh ra, dính lên bụng dưới Sở Chích Thiên, bởi vì luồng khoái cảm cực hạn này khiến cho hậu huyệt của cậu lại càng co rút kịch liệt không cách nào khống chế.

Hậu huyệt Tiêu Tử Lăng nhúc nhích kịch liệt khiến cho Sở Chích Thiên càng thêm tăng mạnh khoái cảm, anh đong đưa nhanh hơn, đẩy mạnh một cái, ở đỉnh khoái cảm, thỏa mãn phóng thích hạt giống của bản thân, vẩy vào hậu huyệt Tiêu Tử Lăng, tràn ngập trong đó.

Dòng nhiệt đó tới vừa nhanh vừa ác, không ít đánh lên điểm mẫn cảm sâu bên trong của Tiêu Tử Lăng, khiến cho thân thể Tiêu Tử Lăng ở vào trong dư vị khoái cảm lần nữa vô ý thức run rẩy lên.

Lúc này, một luồng uy áp cường đại đột nhiên giáng lâm Tử Phủ, hóa ra năng lượng dị năng bởi vì đoạn tình sự này mà nhanh chóng gia tăng ở trong cơ thể Sở Chích Thiên đã đạt đến mức tận cùng. Khi anh nhận được khoái cảm cực đại, lá chắn cấp bảy vẫn luôn giam cầm Sở Chích Thiên rốt cục bị luồng lực lượng này dồn nổ, để cho Sở Chích Thiên bước vào cảnh giới cấp tám.

Sở Tiểu Thất đang luyện tập kỹ năng chiêu đâm của đường đao, luồng uy áp đó đột nhiên đến, khiến cho nó thiếu chút nữa bị đè nằm sấp xuống đất, nó phản ứng rất nhanh, trực tiếp vươn hai tay chống đất, cắn răng run rẩy hai chân chống lại luồng áp lực đó nỗ lực đứng lên.

Nó quay đầu, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, áp lực kia đến từ nơi đó, rất rõ ràng, đó là Sở Chích Thiên.

Nó đứng rất cật lực, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm gì, trầm mặc hồi lâu, Sở Tiểu Thất rốt cục thở ra một hơi. Lần nữa quay đầu lại, giơ lên đường đao trong tay, nó nâng rất trắc trở, uy áp kia khiến cho nó tựa như đi vào một địa phương siêu cấp trọng lực, làm hết thảy mọi chuyện đều trắc trở hơn gấp mấy lần so với bình thường.

Nhưng thế này có gì trở ngại? Tiêu Tử Lăng từng nói qua, mỗi ngày nhất định phải huy đao trên ba nghìn lần mới được, mà nó cho dù dưới loại áp lực khủng bố này, cũng phải hoàn thành, đây là lời hứa giữa nam nhân.

Hai con Tiểu Mao với Tiếu Tiếu tuy rằng cũng bị áp lực, nhưng bởi vì thể tích nhỏ, áp lực thừa nhận nhỏ hơn nhiều so với Sở Tiểu Thất, mặc dù như thế, chúng nó vẫn lựa chọn rời xa luồng áp lực đó, trốn ở trong góc xa nhất co một cục bất động. Được rồi, luồng lực lượng đó quá nguy hiểm, ta không thể trêu vào thì ẩn núp đi.

Tiêu Tử Lăng bởi vì tình sự kịch liệt mà có vẻ có chút hỗn loạn, nhưng vẫn cảm nhận được loại uy áp siêu cường của cấp tám, thân thể cậu tê liệt, ánh mắt nửa khép, trong lòng lại ngoan độc nói: Sở Chích Thiên, không ngờ hết thảy chỗ tốt đều là anh được, thế này quá không công bình, tôi nhất định phải. . . A! Cái tên đáng chết này, không nên a. . .

Tiêu Tử Lăng lần nữa cảm nhận thấy ác long vẫn còn nghỉ ngơi trong cơ thể cậu lần nữa cứng rắn bành trướng lên, nhịn không được run rẩy một cái, vội vã xoay người, muốn cho thứ đáng hận đó rời khỏi thân thể cậu. Một lần đã khiến người ta nửa chết nửa sống, đến thêm một lần nữa mạng già của cậu sẽ thật sự bàn giao ở chỗ này.

Nhưng vừa mới lôi ra phân nửa, Sở Chích Thiên một phen bóp mông Tiêu Tử Lăng, dùng sức đẩy lên, hậu huyệt lần nữa nhúc nhích kịch liệt, chặt chẽ cắn lấy phân thân cực đại của anh, để cho anh sảng nhịn không nổi ngẩng đầu, rên rỉ một tiếng.

Tiêu Tử Lăng kinh hoảng, chẳng lẽ mị độc còn chưa giải? Tới cùng phải mấy lần mới được, chẳng lẽ cậu thực sự phải bị Sở Chích Thiên làm đến chết? Cậu rất muốn tìm Giám Định Phân Tích hỏi rõ ràng một chút, thế nhưng lại hổ thẹn loại tình huống hiện tại. . . Nếu không, nhịn một lần nữa? Kết quả cuối cùng? Đương nhiên là bị Sở Chích Thiên làm triệt để, Tiêu Tử Lăng trằn trọc giữa hôn mê và thanh tỉnh, ở trong cao trào hôn mê, lại ở trong cao trào thức tỉnh, sau cùng lại càng triệt để bất tỉnh nhân sự.

.

Tiêu Tử Lăng rốt cục đã tỉnh, cậu cảm thấy toàn thân như bị xe nghiền qua, cậu đau đớn vô cùng chậm rãi mở mắt, ánh vào mi mắt lại là khuôn mặt anh tuấn của Sở Chích Thiên, lúc này anh đang mang vẻ mặt thỏa mãn, ngủ rất ngon.

Lúc này, phía trước mắt phải đột nhiên xuất hiện một nhóm chữ.

Phân Tích: Thân, nhanh nhanh chỉnh lý tàn cục, mục tiêu sắp tỉnh.

Giám Định ở phía dưới hỏi Phân Tích: Bịt tai trộm chuông có cần thiết không?

Phân Tích cảnh cáo: Giám Định quân, lần này nhất định phải nghe tôi, không thể để cho hai người bọn họ đâm rách tầng giấy này.

Giám Định không nói gì, ngẫm lại lần trước Phân Tích cũng phối hợp nó, lần này đích xác cần thiết dỗ dành Phân Tích, vì vậy liền ngầm đồng ý.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...