Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 239: Thiếu nợ? Muốn tôi liền cho anh


Chương trước Chương tiếp

Tiêu Tử Lăng hấp hối giãy dụa nói: “Có thể ‘quay tay’ giải quyết ko?” Kính dâng tay tính ra tốt hơn so với cúc hoa.

Giám Định: Thiên phú dị bẩm!

Phân Tích: Quay nửa ngày chỉ sợ cũng làm không xong!

Tiêu Tử Lăng: . . .

Phân Tích (thở dài): Thân, chịu một chút liền qua. Gợi ý một chút, làm chuyện này, tinh thần mục tiêu không rõ.

Giám Định: Sau đó che giấu, dễ như trở bàn tay. (Trạng thái giật dây mê hoặc lừa gạt)

Phân Tích: Nam tử hán đại trượng phu, chút đau ấy tính là gì? (Đây không phải là lời trong lòng tôi)

Tiêu Tử Lăng: Đây không phải vấn đề đau có được không? Đây là. . .

Giám Định: Một lựa chọn khác, không nhìn mục tiêu mặc cho tử vong.

Phân Tích: Thân, cậu nỡ được?

Tiêu Tử Lăng bị một câu sau cùng của Phân Tích đâm trúng tử huyệt, cậu đương nhiên không cách nào chấp nhận được Sở Chích Thiên cứ như vậy bạo thể mà chết, dưới tình huống còn có cách cứu. Cậu hung hăng cắn môi mình một cái, mợ nó, bất chấp đi. Coi như khi chiến đấu không cẩn thận bị thương, chẳng qua không khéo bị thương ở chỗ cúc hoa mà thôi, Tiêu Tử Lăng tự mình an ủi liều mạng kiến thiết tâm lý cho chính mình.

Mà ở phía dưới, Giám Định (thở dài một hơi): Thành công!

Phân Tích: . . . (Kỳ thực tôi muốn nói, Giám Định quân, tôi hận anh!) Phân Tích cho rằng nó đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất, nó hối hận, lệ rơi!

Tiêu Tử Lăng đã có quyết đoán đương nhiên không đi làm những chuyện vô dụng, đi tìm nữ nhân gì nữa, cậu lần nữa trở lại phòng sinh hoạt thường ngày của Tử Phủ, tâm niệm khẽ động đóng chặt lại cửa chính phòng sinh hoạt, chặn ba con sinh vật Tiểu Thất, Tiếu Tiếu, Tiểu Mao trong Tử Phủ ngoài đại sảnh, lại nhanh chóng trục xuất hai quân Giám Định Phân Tích, cậu còn chưa có cái hứng thú đại diễn kịch Đông Cung ở trước mặt sinh vật trí tuệ.

Lúc này cậu mới đi đến bên cạnh giường lớn bạch ngọc, vài bước đường ngắn cậu đi như nặng nghìn cân. Cậu từ trước đến giờ không hề ngờ tới, làm đàn em đắc lực, có một ngày sẽ làm đến trên giường.

Cậu nhịn không được đưa tay chạm vào mặt Sở Chích Thiên, hiện tại toàn thân Sở Chích Thiên đã không còn bất kỳ dị năng nào, thành một người rất bình thường, Tiêu Tử Lăng chỉ cần một ngón tay là đã có thể triệt để giết chết người gọi là nam nhân mạnh nhất mạt thế này. Xem ra mị độc này có thể khiến cho dị năng của Sở Chích Thiên biến mất trong thời gian ngắn, đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân đối phương không cần kịch độc mà dùng mị độc đi. Có lẽ bọn họ còn đánh chủ ý bắt sống Sở Chích Thiên, dù sao giá trị của Sở Chích Thiên sống cao hơn so với Sở Chích Thiên chết.

Lúc này, trạng thái của Sở Chích Thiên rất không tốt, anh ở vào trạng thái nửa hôn mê, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ sậm, hai tay nắm chặt nổi rần gân xanh, anh nghiến chặt khớp hàm, yết hầu lại phát sinh tiếng rên rỉ mang theo sự đau đớn ngầm, xem ra bây giờ Sở Chích Thiên còn đang chống lại dục vọng, lý trí còn chưa hoàn toàn mất đi.

Tiêu Tử Lăng cười khổ, dùng thanh âm nhỏ nhẹ gần như không thể nghe thấy nói: “Đời trước tôi sống rất thảm, mỗi ngày mỗi đêm vì thức ăn, vì nguồn nước, vì có thể sống sót mà liều mạng chém giết, còn phải ứng phó đủ loại người thức tỉnh tham lam muốn cướp đoạt thức ăn. Loại ngày tháng đó tôi thực sự sợ, tôi chán ghét. Tôi không có chí lớn gì, chỉ muốn an ổn sống đến chết già mà thôi, vì vậy tôi muốn đi đường tắt. Sở Chích Thiên, anh chính là nam nhân mạnh nhất mạt thế. Tôi đương nhiên sẽ lựa chọn lấy được sự che chở của anh. Vì mục tiêu này, tôi rất vô sỉ làm theo sự yêu thích của anh, đắp nặn thành đàn em mà anh muốn. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ tới để cho quan hệ của chúng ta trở thành tình nhân, ba năm nay anh vô số lần ám chỉ, thăm dò ngôn ngữ hết sức rõ ràng, tôi không phải không hiểu. . .”

Ánh mắt Tiêu Tử Lăng trở nên mê mang: “Thế nhưng tôi không dám tiếp nhận, tôi rất sợ, tôi biết tôi là người thế nào, anh yêu chẳng qua chỉ là Tiểu Lăng mà anh huyễn tưởng trong lòng, là nhân vật mà tôi ngụy trang, Tiểu Lăng tốt đẹp tinh thuần kia thế nào có thể là lão nam nhân đã lăn lộn mười năm ở mạt thế tâm linh đã hắc ám như tôi chứ? Tôi rất xấu, anh biết không?”

“Vốn tôi muốn giết Ngô Khánh Vân xong sẽ lặng yên rời đi, thế nhưng vẫn nhất mực anh lại tới, tới cũng đã tới rồi, vì sao vẫn nhất mực lại trúng mị độc? Bức tôi dùng phương thức này để cứu anh. Có lẽ đây là báo ứng, ai kêu tôi lừa dối anh.” Tiêu Tử Lăng cởi áo khoác, vứt qua một bên, chậm rãi cúi người xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi mím chặt của Sở Chích Thiên.

Trước đây tôi nợ anh, hiện tại tôi liền trả lại anh! Mà anh, nếu muốn cơ thể của tôi, tôi sẽ cho anh! Sau đó đôi ta triệt để thanh toán xong, từ đây không còn ràng buộc nữa.

Đôi môi ấm áp của Tiêu Tử Lăng tựa hồ là cọng rơm cuối cùng đè sụp lý trí của Sở Chích Thiên, hai tay anh ôm mạnh Tiêu Tử Lăng, xoay người một cái đã đặt Tiêu Tử Lăng ở dưới thân, như dã thú điên cuồng hôn Tiêu Tử Lăng, muốn cắn nuốt nhân nhi dưới thân.

Hành vi điên cuồng đột nhiên của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng cả kinh, vừa định đẩy thân thể đặt ở trên người cậu ra, lại phản ứng lại. Cậu thầm than trong lòng, cánh tay vốn chuẩn bị khước từ chậm rãi vươn lên ngực Sở Chích Thiên, nhẹ nhàng ôm cổ Sở Chích Thiên, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, nghênh tiếp ôm hôn bá đạo của đối phương.

Sự phối hợp của Tiêu Tử Lăng, khiến cho Sở Chích Thiên lại càng kích động, nụ hôn nồng nhiệt vốn đã dã man kịch liệt trở nên càng cuộn trào mãnh liệt, đầu lưỡi của anh như cường đạo, không nói lý cuốn lấy đầu lưỡi Tiêu Tử Lăng, buộc cậu cùng múa với anh, không cho phép có nửa điểm chống cự, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút không thở nổi, cậu cảm thấy dưỡng khí của mình sắp bị Sở Chích Thiên bá đạo cướp sạch.

Thần trí Tiêu Tử Lăng có chút mơ hồ, là thiếu dưỡng khí sao? Chẳng lẽ cậu sẽ chết dưới nụ hôn của Sở Chích Thiên? Xem ra vẫn là do kinh nghiệm chưa đủ, Tiêu Tử Lăng nghĩ đến kinh nghiệm hôn môi hữu hạn vài lần của cậu thế mà đều là do Sở Chích Thiên cho, trong lòng rất không có mùi vị.

Đang lúc thần trí Tiêu Tử Lăng bay trên trời, miên man suy nghĩ, liền nghe thấy thanh âm quần áo bị xé rách, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy thân trên chợt lạnh, áo sơmi còn sót lại đã bị Sở Chích Thiên xé nát ném xuống, lộ ra vòm ngực trắng nõn trơn bóng của cậu.

Sở Chích Thiên rốt cục khai ân buông môi cậu ra, để cho cậu một lần nữa nhận được tư cách hô hấp dưỡng khí. Không đợi Tiêu Tử Lăng thở mấy hơi, chuyện kịch liệt hơn đã tới.

Sở Chích Thiên cúi đầu di chuyển xuống, dùng miệng trực tiếp ngậm lấy viên hạt nơi ngực trái cậu, nặng nề cắn một ngụm. Lần này Sở Chích Thiên không ôn nhu như lần trước, cả người rất bạo ngược, viên hạt nhỏ nơi ngực Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị cắn ra dấu răng, trên đầu viên hạt hơi hơi chảy ra một sợi tơ máu, sưng đỏ đứng thẳng lên, sự đau đớn đột ngột này khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời khó nhịn, rên rỉ một tiếng.

Dường như Sở Chích Thiên cảm nhận được sự không thoải mái của Tiêu Tử Lăng, động tác của anh hòa hoãn xuống, bắt đầu dùng đầu lưỡi trìu mến liếm lộng viên hạt nhỏ bị anh cắn thương kia, dường như đang trấn an, đang nhận lỗi sự dã man của anh.

Sở Chích Thiên dùng miệng kiên trì trấn an viên hạt bị thương kia, viên hạt nguyên vẹn còn lại tuyệt không bởi vậy mà bị lãnh đạm, ngón tay thon dài của Sở Chích Thiên tìm được nó, dùng bụng ngón tay mềm nhẹ vuốt ve ngắt ấn, tuy rằng không có sự ôn nhu săn sóc của chiếc lưỡi linh xảo, nhưng khoái cảm nhận được tuyệt đối không ít hơn chiếc lưỡi linh xảo cho.

Động tác ôn nhu của Sở Chích Thiên để cho Tiêu Tử Lăng dần dần cảm giác được một loại kích thích khác, hai viên hạt trong sự liếm lộng vuốt ve của chiếc lưỡi cùng bụng ngón tay nổi lên một loại cảm giác dường như đau đớn lại dường như vui sướng, gai gai ngứa ngứa như muốn thấm tận trong nội tâm, cậu chịu không nổi loại cảm giác này, yết hầu tràn ra một tiếng rên rỉ, thế nhưng rất nhanh cậu cắn môi, nuốt xuống hết thảy thanh âm muốn tràn ra. Cậu thế nào có thể phát sinh loại thanh âm mất mặt chết người đó chứ, nhất định là do trên người Sở Chích Thiên có điện. . . Tiêu Tử Lăng cảm thấy toàn thân phát nóng.

Tiếng rên rỉ nhợt nhạt đó tới thập phần mê hoặc, dường như chuốc thuốc kích thích cho Sở Chích Thiên, anh ép chặt Tiêu Tử Lăng, cự vật cực đại cực kỳ hùng tráng đã đặt nơi gốc đùi Tiêu Tử Lăng, tản ra khí tức nóng rực, tuyên cáo sự tồn tại của nó. Tiêu Tử Lăng cảm nhận được sự biến hóa của thân dưới Sở Chích Thiên, thân thể nhịn không được run nhẹ một chút, cậu rõ ràng thước tấc của tên nhóc đó của Sở Chích Thiên, tay cậu đã từng giúp anh ta làm qua, cậu đột nhiên phản ứng lại, chỗ phía dưới kia của cậu có thể dung nạp được loại cự vật đó sao?

Cậu sợ, trong nháy mắt có một loại cảm giác muốn chạy trốn.

“Tiểu Lăng. . .” Sở Chích Thiên khẽ cắn ngực Tiêu Tử Lăng, lưu lại từng ấn ký, trong miệng tràn ra xưng hô này, đập tan sự hối hận vừa mới dâng lên của Tiêu Tử Lăng.

“Sở Chích Thiên, kiếp trước tôi nhất định đã thiếu nợ anh.” Tiêu Tử Lăng bất đắc dĩ che mặt cười khổ, kết quả là, vẫn là tự mình đưa lên cửa, cậu chỉ có thể thả lỏng thân thể bản thân, tùy ý Sở Chích Thiên hưởng dụng.

Thân thể không hề chống cự dưới thân để cho Sở Chích Thiên rất dễ xé sạch bách quần của Tiêu Tử Lăng ném xuống, vì vậy, cả người Tiêu Tử Lăng không còn một mảnh vải, thân thể như bạch ngọc bị Sở Chích Thiên gắt gao cuốn lấy, vật cứng rắn đứng thẳng nóng rực muốn công thành chiếm đất phía dưới bức thiết muốn thân cận thân thể khiến cho anh mê muội kia.

“Sở Chích Thiên, đau. . . !” Tiêu Tử Lăng mở mạnh mắt, hung hăng cắn bờ vai Sở Chích Thiên, con dã thú mất đi lý trí này thế mà trực tiếp lên, mật đạo không hề trải qua thấm ướt mở rộng đương nhiên không tiếp nhận được loại thước tấc quá mức đó, mới vừa vào một chút đã trực tiếp bị kẹt, máu tươi chảy ròng.

Có lẽ sự đau đớn trên vai để cho Sở Chích Thiên khôi phục một chút thần trí, anh lui ra, Tiêu Tử Lăng vừa mới muốn thở một hơi, Sở Chích Thiên xuất một chiêu hồi mã thương khiến cho Tiêu Tử Lăng kéo căng cả thân thể, đau đớn khiến cho cậu phản ứng đầu tiên chính là chống cự giãy dụa tránh né.

Tôi sẽ giết anh ta! Đầu Tiêu Tử Lăng chỉ có ý nghĩ này, Sở Chích Thiên cường ngạnh lên ngựa khiến cho Tiêu Tử Lăng ăn đủ vị đắng, cậu cảm thấy cả người như bị xé rách.

Thế nhưng sự chống cự giãy dụa của Tiêu Tử Lăng lại chọc giận Sở Chích Thiên đã dục hỏa đốt người bên trên, hai tay anh hữu lực nắm bắp đùi Tiêu Tử Lăng, tách chúng nó đặt ở bên cạnh Tiêu Tử Lăng, mà vì tư thế này, khiến cho mông của Tiêu Tử Lăng trần trụi hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên, miệng cúc hoa kia đã bị máu tươi lấp đầy, máu màu đỏ, thân thể như bạch ngọc, hai loại màu sắc tương phản cực đại khiến cho ánh mắt Sở Chích Thiên đã bốc lửa càng thêm thâm thúy âm trầm, anh không chút nào lưu tình dùng sức đẩy cự vật dữ tợn dưới thân vào, có lẽ có máu làm bôi trơn, lúc này đây tuy rằng không hoàn toàn tiến vào, nhưng cũng bị anh cố chen vào được hơn phân nửa, sự mềm mại trong cơ thể ấm áp căng chặt khít khao của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên cảm thấy như đã tới thiên đường, tình dục vẫn luôn bị giam cầm rốt cục đã có cửa phát tiết, vì vậy, anh điên cuồng.

Cự vật bắt đầu va đụng lực mạnh, mỗi một lần đều là một lần tới mãnh liệt, xâm nhập, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể theo động tác kịch liệt của Sở Chích Thiên mà vô lực đong đưa. Cảm giác duy nhất của cậu chính là đau, sự đau đớn này không phải vết thương da thịt, mà là một loại đau xuyên thẳng tâm linh, không cách nào dựa vào nhẫn nại chịu đựng được, cậu cảm thấy mình đau sắp chết, sắp chết dưới cự vật khủng bố kia của Sở Chích Thiên.

Lúc này, trong lòng Tiêu Tử Lăng có một luồng tâm tình bạo ngược lặng lẽ đánh thẳng vào tim: Vì sao cậu phải chịu giày vò này, Sở Chích Thiên có chết hay không liên quan gì đến cậu? Hơn nữa anh ta chết không phải tốt hơn sao, không còn ai có thể nô dịch được cậu nữa không phải sao?

Bộ dáng Tiêu Tử Lăng vốn vẫn là tinh thuần ngây thơ chất phác lúc này đã trở thành một nam nhân thành thục yêu diễm, khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười lãnh khốc, chậm rãi mở mắt, vươn ngón tay chậm rãi tiếp cận Sở Chích Thiên đang nhắm mắt rơi vào trong khoái cảm luật động phía trên, sát ý trong mắt không chút nào che giấu. . .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...