Mật Mã

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Edit: Thu Beta: Tiểu Ngạn Một đêm dài đã qua.

Đường phía chân trời dần sáng lên.

Đám mây ở trên biển biến hóa muôn vàn, từ màu lam chuyển thành màu tím lại chuyển thành màu cam nhạt của vỏ quýt.

Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cảnh Dã, đã rơi vào trong trạng thái đờ đẫn lại ngỡ ngàng, vừa rồi gã vừa nói ra, khiến cho cô nghe xong cả người đều choáng váng, một lúc lâu hồi phục lại tinh thần được.

Mắt thấy hiện trường một mảnh yên lặng như tờ, Tiểu Ảnh ở một bên xem cuộc vui, nhịn không được mở miệng thúc giục nói: “Này, anh ta tỏ tình với cô đấy, cô không nói đồng ý sao?”

“Câm miệng!” Cảnh Dã trừng cậu ta một cái, nâng tay lại đem họng súng kia nhắm ngay vào cái tên chướng mắt kia.

Tiểu Ảnh đối mặt với họng súng, lập tức thức thời nhấc tay, ở bên miệng kéo lên một cái động tác kéo khóa.

Cảnh Dã thấy thế, lúc này mới đem tầm mắt kéo trở về trên người người phụ nữ ở trước mặt.

“Anh….Anh yêu em?” Hiểu Dạ có chút lắp bắp, chỉ ngây ngốc nhìn gã.

Vừa rồi nhất thời xúc động gào lên, bây giờ muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi, Cảnh Dã đành phải thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô,“Không được sao?”

“Á….” Cô há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, sau đó lại thử mở miệng, “Em….”

Thấy cô lại là cái bộ dạng này, mắt gã hơi nhíu lại, không đợi cô nói từ thứ hai đã mở miệng đe dọa, “Em thử dám nói ‘cám ơn’ một chút xem!”

Tiểu Ảnh nghe vậy, nhịn không được lại bắt đầu chen lời vào: “Này, anh như vậy cũng quá ép buộc người ta rồi đi? Tỏ tình thì tỏ tình, chẳng lẽ còn có hạn định trả lời nữa à? Còn cầm súng uy hiếp nữa.”

“Con mẹ nó, xú tiểu tử, mày cút đi ra ngoài cho ông!” Cảnh Dã vừa mắng, vừa hướng về phía tên tiểu tử kia bắn một phát súng cảnh cáo, dọa đối phương lập tức nhấc tay đầu hàng, ba bước thành hai đã lui ra khỏi cửa.

Thấy cậu ta rời khỏi cửa rồi, Cảnh Dã mới hài lòng buông tay xuống, trừng mắt nhìn Hiểu Dạ vẫn ngây ngốc như cũ hỏi: “Sao?”

“Anh…… Anh xác định?”

“Nói nhảm.”

Cô bối rối nói: “Nhưng mà em từng có một khoảng thời gian dài bị nhốt lại để làm thí nghiệm, thời gian ba năm này không ngừng chạy trốn, em thậm chí còn không biết là mình có bình thường hay không, sau này có còn để lại di chứng gì hay không–”

“Vậy thì có quan hệ gì?” Gã không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, trợn mắt để trả lời.

Hiểu Dạ cũng không nhúc nhích nhìn gã, giây tiếp theo, nước mắt lại đột nhiên như suối, nước mắt từng dòng tuôn ào ào xuống má hồng của cô, hoàn toàn không có bất kỳ thông báo trước nào.

“Trời ạ, em khóc cái gì?” Cảnh Dã mắng liên tục ,tức giận không ngừng ném súng quát: “Cái này có gì đâu mà khóc? Anh lại không bắt buộc em đồng ý, em không thoải mái thì có thể nói ra!”

Cô lắc đầu, mở miệng muốn nói chuyện, lại chỉ bật ra một tiếng nấc khẽ, đành phải tiếp tục lắc đầu.

“Chết tiệt, đừng khóc.” Gã thấy vậy sắc mặt tái mét, không có cách nào khác, thô lỗ đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Anh cũng không phải là nói muốn làm thịt em!”

Cô gắt gao bám chặt vào cổ gã, nước mắt rơi như mưa, khẽ nấc.

Cô vốn không dám hy vọng xa vời đâu…… Nhưng người đàn ông này lại nói yêu cô……

Gã đã biết toàn bộ về cô, nhưng vẫn như cũ nói với cô “anh yêu em”…..

“Đừng khóc…” Cảnh Dã thầm than một tiếng, thấy cô vẫn khóc không ngừng, chỉ có thể mặt mũi tràn đầy khó chịu mà ôm lấy cô, buồn bã lẩm bẩm, “Đáng giận, thật không biết kiếp trước anh thiếu em cái gì….”

Tiếng gào thét ở trong cửa không có nữa, Tiểu Ảnh ngồi xổm ở ngoài cửa hơn nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì, nhịn không được muốn thò đầu xem xét, vai lại bị ai đó vỗ một cái.

“Này, anh là ai?”

Cậu ta hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái trẻ lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu.

Cậu lộ ra nụ cười mỉm, trả lời: “Người qua đường Giáp.”

“Bên trong xảy ra chuyện gì?” Tiểu Lam chỉ chỉ vào trong phòng, chất vấn cậu ta: “Vì sao chị Hiểu Dạ lại khóc vậy?”

“Chuyện này sao…Nói ra rất dài dòng.” Cậunở nụ cười khoái trá.

Tiểu Lam nheo mắt,“Vậy nói ngắn gọn.”

Sau khi trải qua một hồi giải thích “Bởi vì như thế này cho nên là như vậy, sau đó lại thế này thế nọ” của soái ca xa lạ, Tiểu Lam mới hiểu rõ được tiền căn hậu quả.

Bởi vì sự tình quá mức ly kỳ đặc sắc, hại cô bé trên đường không nhịn được ngồi xổm xuống cạnh cậu ta.

“Cho nên, sự việc chính là như thế này.” Tiểu Ảnh đối với cô em gái nhỏ xinh đẹp này nói đến mức nước miếng tung bay, vừa mới muốn cho miệng nghỉ ngơi, lại phát hiện trong phòng một lần nữa lại không có tiếng động, “Quái lạ, sao bên trong lại không có tiếng động?”

“Em nhìn xem.” Tiểu Lam thò đầu muốn nhìn, lại bị cậu bắt quay lại.

“Chờ một chút, để cho anh xem trước một chút.”

“Vì sao?” Cô bé bất mãn trừng mắt.

“Để tránh có hình ảnh 18+ xuất hiện.” Cậu tacười khoái trá hai tiếng, sau khi đem cô bé ngăn lại, tự mình quay người thò đầu vào, lại chỉ thấy một cái chân to hướng về phía mặt cậu mà đạp tới, thiếu chút nữa là đạp vào giữa mặt cậu.

Cậu ta vội vàng nhảy dựng lên, mở miệng liền mắng,“Này, anh –”

Lời còn chưa nói xong, bàn tay to của Cảnh Dã đã như chớp mà bịt kín cái miệng của cậu, người đàn ông giống như dã thú này chẳng biết từ lúc nào đã mặc chiếc quần jean lên người, chỉ dùng một tay đã đem cậu bịch một tiếng đè ở trên tường, Tiểu Ảnh mở to mắt, chợt nghe thấy người này lạnh giọng mở miệng cảnh cáo.

“Câm miệng, cô ấy đang ngủ. Tôi có việc muốn hỏi cậu, đừng có giở trò bịp bợm với tôi, hiểu không?”

Người đàn ông ở trước mắt này thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc, cùng với bộ dạng trước đó lúc ở trong phòng với Hiểu Dạ quả thực giống như là hai người khác nhau, khóe mắt, đuôi lông mày của gã, không có một tí tẹo ý cười cùng tình cảm nào tồn tại, một đôi mắt lạnh lùng giống như băng.

Cậu từng gặp qua người như thế, bọn họ đều mang theo cái loại sát khí chỉ có sống qua ở trong địa ngục Tu La mới có.

Nghe gã lạnh như băng cảnh cáo Tiểu Ảnh không khỏi rùng mình một cái, lập tức gật gật đầu.

Cảnh Dã thấy thế, lúc này mới buông tay ra, nhìn Tiểu Lam nói: “Đi vào trong phòng đem cửa đóng lại, giúp chú nhìn cô ấy, có chuyện gì thì lập tức nói với chú.”

“Cậu đi theo tôi.” Gã bỏ lại một câu này, rồi dẫn đầu đi về phía phòng khách.

Dưới áp lực vô hình mà gã phát ra, hai người lập tức nghe theo, không ai dám nhiều lời kháng nghị một câu.

Cửa đóng lại rồi, trong phòng khách, hai người đàn ông cách nhau một cái bàn, mặt đối mặt ngồi xuống.

“Ông chủ đứng phía sau màn của các cậu là ai?” Vừa ngồi xuống, Cảnh Dã đã mở miệng hỏi thẳng.

Tiểu Ảnh xoa xoa cái cằm đau đớn, liếc mắt nhìn gã, hậm hực nói: “Không có.”

“Đừng nói nhảm, tôi muốn chính là đáp án.”

Giọng nói của gã lạnh đến mức giống như có thể cắt ngang không khí, Tiểu Ảnh hơi kinh hãi, biết chỉ cần có một cái đáp án sai, mạng nhỏ của mình cũng có khả năng khó giữ được, lập tức đem tất cả mọi chuyện nói ra toàn bộ, “Thật sự là không có, lúc trước là bọn tôi có tiếp nhận vụ án điều tra tìm kiếm ‘thần hành giả’, vật đó thế nhưng lại là vật báu vô giá, ai nhận được đều có khả năng kiếm được một món lớn, cho nên Quỷ Ca mới một đường lần theo dấu vết đến sở nghiên cứu của Midro, Quỷ Ca cùng cô ấy tiếp cận ở trên mạng, đáp ứng điều kiện của cô ấy rồi , mới tới tìm tôi giúp cô ấy đào vong. Lúc ấy tôi vừa nhìn thấy cái bộ dáng đó của cô ấy là đã biết sự tình không đúng, một nhân viên làm việc ở sở nghiên cứu sao có thể yếu ớt được như vậy, khi đó cô ấy ngay cả đứng cũng đứng không vững, đầu tóc đều bị cạo trọc, gầy đến mức có thể so với dân chạy nạn ở Châu Phi, da trắng đến mức giống như quỷ, giống như đã vài năm rồi chưa từng thấy mặt trời, hơn nữa toàn thân cao thấp chỉ mặc một cái áo dài màu trắng không hề có kiểu dáng–”

Ặc, sắc mặt của thằng cha này sao lại càng ngày càng trở nên khủng bố, vẫn là nhanh chóng nhảy qua một đoạn này là tốt rồi.

Tiểu Ảnh nuốt nước miếng xuống, không dám lại miêu tả tiếp nữa, vội hắng giọng nói: “Khụ, ừ, tóm lại là tôi bị cái bộ dạng của cô ấy dọa sợ, không có thời gian hỏi nhiều, đành phải mang cô ấy rời khỏi nơi đó trước, về sau tới khách sạn Khí Xa, mới có thời gian hỏi cô ấy chuyện của ‘thần hành giả’. Lúc đó tôi cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì trên người cô ấy căn bản không có chỗ giấu đồ, chỉ là Quỷ Ca muốn tôi hỏi, tôi đành phải hỏi thôi, ai ngờ được cô ấy không nói hai lời, đứng dậy tới bên cạnh cái bàn, cầm cái bút của khách sạn, ngay ở trên ga giường bắt đầu vẽ, cô vừa viết lại vừa vẽ, mất cả một buổi tối, đem bản thiết kế của ‘thần hành giả’ vẽ ra toàn bộ.”

Miệng cậu rất khát, cậu tự rót một chén nước để uống, thở dốc một hơi, mới lại tiếp tục nói: “Tôi an bài giúp cô ấy một cái thân phận mới, cho cô ấy một khoản tiền, nói cho cô ấy biết làm như thế nào để tránh thoát khỏi người truy lùng dấu vết, rồi mang theo ga giường trở về giao hàng, ai ngờ được tôi rời đi còn chưa tới nửa ngày, đã nhận được cuộc điện thoại cầu cứu côấy gọi tới, những tên vương bát đản kia không biết làm sao lại tìm được cô ấy, tôi chỉ đành phải quay trở lại tìm cô ấy, vừa vặn ở một giây cuối cùng thì vượt qua.”

Cậu nói đến nước miếng tung bay, nhíu mày nói: “Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy quái, anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi làm việc ở trong ngành này thế mà được cho là cao thủ số một số hai đấy, mấy cái giấy tờ chứng nhận cùng với tư cách, địa vị tôi đều có thể làm giả, khách của tôi chỉ cần làm y như tôi bảo, cho tới giờ không có ai bị phát hiện, đối phương sao có thể nhanh như vậy đã tìm thấy cô ấy, hơn nữa về sau sự tình càng quái lạ hơn, mặc kệ là tôi giúp cô ấy an bài thân phận mới, thay đổi ngoại hình của cô ấy, bọn họ đều có thể ở trong thời gian rất nhanh tìm tới cửa.”

Nói tới đây, cậu ta đã nhịn không được mà oán giận vài câu, “Tôi nói cho anh biết, những tên vương bát đản đó rất giống như ruồi bọ nhìn thấy mật đường, dường như người cô ấy ở đâu cũng có thể ngửi thấy, hại tôi ngay cả thời gian để thở cũng không có, ròng rã ba tháng, bọn tôi cũng giống như con thỏ bị người đuổi bắt, mỗi ngày đều là đang lẩn trốn. Tôi mới cảm thấy kỳ quái, sao lại luôn bị người tìm được, này, kết quả, anh đoán thì ra là như thế nào?”

Cảnh Dã trầm mặc không nói, chỉ là mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.

Oa, thằng cha này thật sự là một chút cũng không phối hợp.

Tiểu Ảnh lẩm bẩm mấy câu ở trong lòng, đành phải hậm hực tiếp tục màn độc thoại, “Kết quả à, thì ra căn bản không phải là kỹ thuật của tôi quá kém, mà là thằng cha không có nhân tính kia cài thiết bị theo dõi ở trên người cô ấy.”

“Thiết bị theo dõi?” Cảnh Dã sửng sốt, “Không phải là cậu đã nói trên người cô ấy không mang bất kỳ vật gì.”

Ố ồ, rốt cục cũng có phản ứng.

Mắt Tiểu Ánh sáng ngời, hưng phấn chỉ vào vai phải của mình, mở miệng liền nói: “Đúng vậy, nhưng những người này đem thiết bị theo dõi trực tiếp giấu ở trên bả vai phải của cô ấy, và ở trên lưng, chính cô ấy cũng không biết, nếu như không phải là tôi nhìn thấy cô ấy tắm rửa – này này này, dừng lại, dừng lại, là không cẩn thận đấy, tôi cũng không phải là cố ý nhìn lén!”

Thấy dã nhân kia đột nhiên nhảy dựng lên áp sát cậu, một bộ dáng hung tính đại phát(*), Tiểu Ảnh sợ tới mức vội vàng nhấc tay kêu oan, “Đối phương đột nhiên xông tới, tôi đành phải xông vào nhà tắm cùng cô ấy cùng nhau nhảy qua cửa sổ chạy trốn, đó hoàn toàn là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! OK?”

*hung tính đại phát: tạm hiểu là tính hung dữ nổi lên, nếu thuần việt 100% thì cụm từ này nghe rất ngang và khó hiểu.

Cảnh Dã nghe vậy, vẻ mặt vẫn còn khó chịu, nghĩ đến tên tiểu bạch kiểm này nhìn thấy Hiểu Dạ không mặc gì, còn cùng với cô ở chung một thời gian lâu như vậy, gã liền cảm thấy nổi giận trong lòng, càng khiến gã bực mình chính là khi đó gãkhông có ở đấy, cô chỉ có thể dựa vào cái tên nhóc thối tha một-chút-cũng-không-đáng-tin này bảo vệ tính mạng.

Mẹ nó, càng nghĩ gã lại càng tức giận!

Gã đặt mông ngồi trở lại trên ghế sô pha, hung dữ ra lệnh, “Nói tiếp!”

Thấy tên dã nhân kia trở về trên ghế ngồi, Tiểu Ảnh nhẹ nhàng thở ra, “Lúc đấy tôi nhìn thấy vết sẹo ở trên bả vai cô ấy, liền cảm thấy kỳ quái, vết sẹo đó nhìn thế nào cũng thấy giống như là vết tích khâu lại sau khi phẫu thuật, nhưng nếu nói là được phẫu thuật, thì cái vết sẹo kia lại quá nhỏ, tôi không nhịn được hỏi cô ấy, cô ấy lại nói từ bé đến lớn cô ấy cũng chưa từng phẫu thuật qua, tôi vừa nghe vậy đã biết là không đúng, khi đó không có biện pháp đi đến bệnh viện bình thường, chỉ đành phải đến chỗ một bác sĩ bí mật mà tôi quen biết để kiểm tra, mới phát hiện trên lưng cô ấy có gắn thiết bị theo dõi, bọn tôi giúp cô ấy mổ lấy ra, còn không kịp khâu lại, những con ruồi kia đã đuổi tới, đành phải băng bó một chút rồi chạy.

“Sau khi lấy được thiết bị theo dõi xuống, tình huống mới ổn định trở lại, cuối cùng thì tôi cũng mới có thời gian để hỏi cô ấy những người đó sao lại muốn quấn quýt bám chặt cô ấy như vậy, cô ấy mới đem sự tình nói ra toàn bộ, tôi nghe xong liền choáng váng, Quỷ Ca vừa khéo lại nói cho tôi biết, bản thiết kế “thần hành giả” mà cô ấy vẽ ở trên ga giường căn bản không thể dùng, cô ấy mới nói đó là giả, cô căn bản không có khả năng đem bản thiết kế thật sự của “thần hành giả” giao cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì sử dụng nó sẽ có nhiều người bị hại hơn, lại hỏi tôi, bọn tôi muốn đem “thần hành giả” bán bao nhiêu tiền, cô ấy có thể cho bọn tôi toàn bộ.”

Gã liếc mắt xem thường, “Tôi bận rộn cả buổi, cái gì cũng không có, lúc đấy đã sắp hôn mê, tin cô ấy thế nào đây, cô ấy đã thảm như vậy rồi, cái thứ đồ quỷ quái lại là đồ chơi hại người, tôi cũng là còn có chút lương tâm, sao còn có thể bán đi hại người, nhưng lại cũng không thể ép cô ấy đi bán thân để trả tiền, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Ai ngờ được cô ấy lại kiên quyết kéo tôi đi Las Vegas chơi đánh xèng [1], không tới hai ba cái đã trúng giải thưởng online lớn, làm tôi há hốc mồm ngay tại trận.

[1] link ảnh minh họa :

http://www.appguru.com.tw/appguru/apps/files/2012/01/f_1454516_1.jpg

Cảnh Dã nghe được cũng ngây người, cô đã từng nói qua cô chơi đánh xèng trúng giải thưởng lớn, lúc ấy gã còn cho rằng là cô đang nói đùa, ai ngờ được vậy mà lại là thật.

Tiểu Ảnh nghiêng người về phía trước, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói: “Cho đến bây giờ tôi vẫn còn không rõ cô ấy làm như thế nào, theo lý thuyết cô ấy hẳn là phải cần có “thần hành giả” mới chó biện pháp thao túng máy tính, nhưng lúc đó trên tay cô ấy lại không có thứ gì, tình huống thật sự là quỷ dị đến cực điểm rồi. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ là đem tất cả tiền cho tôi, hỏi tôi chừng này có đủ không. Tôi thấy cô ấy không muốn nói, thì không có hỏi nhiều.”

“Chẳng qua bởi vì phạm vi thế lực của Midro tương đối lớn, vì để phòng ngừa vạn nhất, cứ cách một thời gian tôi lại giúp cô ấy làm một cái thân phận mới, mãi cho đến mấy tháng trước, cô ấy mới nói cô ấy muốn trở về nơi sinh ra nhìn một chút.” Hai tay Tiểu Ảnh mở ra, vạn phần bất đắc dĩ nói: “Ừm, chuyện sau này có lẽ anh đều biết rồi, chuyện chính là cái dạng này, tôi và Quỷ Ca thật là làm người tốt đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây phương, ngay cả tiền cô chơi đánh xèng, hai người bọn tôi cũng chỉ lấy phí tổn nên lấy, toàn bộ số tiền khác đều tích trữ ở trong một cái tài khoản cố định, động cũng không động đến một đồng một hào nào nha!”

Cảnh Dã trừng gã, thật lâu sau cũng không có nói một câu nào, hại Tiểu Ảnh bị nhìn đến mức phát sợ trong lòng, lại thấy gã đột nhiên trầm giọng mở miệng hỏi một câu.

“Cô ấy bị giam giữ bao lâu?”

“Có lẽ khoảng năm năm đi.”

Cô ấy bị giam cầm năm năm, chạy thoát ba năm!

Khó trách cô ấy luôn gặp ác mộng, khó trách cô ấy luôn ngủ không an ổn, khó trách vào lúc vừa mới quen cô ấy, cô ấy luôn giống như chim sợ cành cong…..

Bây giờ gã mới biết được, vì sao cô ấy luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ở ngàn dặm, vì sao lại không muốn nhận công việc của đầu bếp, vì sao chưa bao giờ hỏi chuyện của gã, căn bản là bởi vì cô không dám hy vọng, bất cứ lúc nào cô cũng đang chuẩn bị chạy trốn!

Ngực Cảnh Dã đau xót, nhếch môi, quả thực là không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô chống đỡ sống qua ngày như thế nào.

Cô ấy là người yếu ớt nhỏ bé xinh đẹp như vậy, kiên cường dũng cảm như vậy, lại sợ hãi như vậy—-

Vừa nghĩ tới trước kia có nhiều lần như vậy, cô không ngừng ở bên bờ sinh tử đấu tranh, gã liền cảm thấy hoảng sợ một trận.

Chết tiệt, không có một ai bằng lòng sống cuộc sống giống như cô, gã cũng sẽ tuyệt đối không để cho cô lại tiếp tục chạy trốn như vậy nữa!

Gã nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào tên tiểu bạch kiểm ở trước mặt, mở miệng liền hỏi.

“Về thằng chaJonhan Midro kia, cậu có biết chút gì không?”

“Anh muốn biết cái gì?”

“Toàn bộ.”

Hai mắt Tiểu Ảnh sáng ngời, cười he he nói, “Không thành vấn đề, chẳng qua, tình báo của tôi là mất phí nhé, vừa rồi những thứ kia là dâng tặng miễn phí, kế tiếp sẽ phải thu phí đấy.”

“Tiền không là vấn đề.”

“Thật vậy à? He he, vị lão bản này, chỉ cần có tiền, cho dù anh muốn biết buổi sáng Midro ăn gì cũng được!”

======================

Vừa mới tỉnh lại, đã thấy một cái đầu tròn nhỏ nhỏ rúc ở bên cạnh mình.

Hiểu Dạ có chút mờ mịt, cô nhìn thấy Tiểu Lam đang ngủ say ở bên cạnh mình, chớp chớp mắt, trong nháy mắt, cho rằng những chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng lại nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của đàn ông.

Cô vén chăn lên, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vừa mới đi tới cạnh cửa, chợt nghe thấy ở bên ngoài truyền đến một tiếng kêu to.

“Cảnh Dã? Đồ Hải Dương?” Nghe thấy tên của hai người đàn ông ở trước mặt, Tiểu Ảnh hoảng sợ, kinh hãi không ngừng kêu lên: “Anh nói anh chính là vị lãng tử nóng tính trong truyền thuyết ‘Cảnh Dã liệt diễm’, anh ta chính là ‘Hải Dương đồ tể’?”

*liệt diễm: ngọn lửa mạnh mẽ, theo convert: ngọn lửa cháy mạnh

Hai người kia thế nhưng là cao thủ đứng đầu trong giới lính đánh thuê.

Cảnh Dã am hiểu súng pháo thuốc nổ, bất luận là loại súng nào đến trên tay gã, gã đều có thể phá thành sắt vụn, cũng có thể ở trong nháy mắt đem nó tổ hợp nguyên vẹn, gã không phải là một tay súng thiện xạ, ở phương diện kỹ thuật bạo phá (phá hoại bằng thuốc nổ), lại càng là lợi hại. Nghe nói năm đó gã một mình lẻn vào trong doanh trại địch, phá nổ kho đạn dược của phần tử khủng bố, lại không làm làm bị thương đến dân thường sinh sống ở gần đó. Kỹ thuật khống chế hỏa dược của gã thật sự là quá thần thánh rồi, cho nên mới bị người ta gọi là “liệt diễm”.

Đồ Hải Dương thì là cao thủ máy tính, hơn nữa chỉ cần là phương tiện giao thông có thể chuyển động, bất kể là xe máy hay xe lửa, máy bay hay xe tăng, tất cả đều không làm khó được gã. Chẳng qua cũng không phải là những thứ này là thứ lợi hại nhất của gã, mà là dao găm, có lời đồn là khi còn trẻ, gã đã từng một đao vào rừng, chỉ dựa vào một con dao găm đã tiêu diệt được toàn bộ một tiểu đội, cho nên những người khác mới cho gã một cái biệt hiệu, gọi gã là “đồ tể”.

“Liệt Diễm với Đồ Tể cái chó gì! Mẹ nó, tiểu tử thối, bọn tao đã về hưu rồi, giọng của mày nhỏ một chút đi!” Cảnh Dã đưa tay gõ đầu cậu một cái, thấp giọng đe dọa nói: “Nếu mày đánh thức cô ấy, tao sẽ đem mày đi ép dầu!”

Trời ạ, hai người bọn họ đều là nhân vật truyền kỳ nha!

Tiểu Ảnh xoa xoa cái đầu bị gõ, một chút cũng không tức giận, chỉ là dùng con mắt tỏa sáng lấp lánh, sùng bái nhìn bọn họ, chẳng qua là lần này đã nhớ rõ đem giọng nói đè thấp xuống, “Tôi từ nhỏ đã nghe chuyện trưởng thành của các anh đấy! Các anh thật sự là rất lợi hại!”

Từ nhỏ đã nghe chuyện trưởng thành của bọn họ?

Hải Dương cũng vừa mới bị Cảnh Dã gọi từ cửa hàng tới, ăn ý nhìn nhau một cái, đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác không ổn.

“Cậu nghe được từ đâu?” Cảnh Dã hung dữ nhìn cậu ta.

“Đó là bí mật buôn bán, bí mật buôn bán.” Nói đến đây, Tiểu Ảnh không nhịn được mà hếch cái mũi lên, “Dù nói thế nào tôi cũng là một chuyên gia chạy trốn, nếu như ngay cả đại danh của các anh tôi cũng không nghe qua, vạn nhất ngày nào đó gặp gỡ thì làm sao bây giờ? Nếu như ngay cả chút tình báo này cũng làm không rõ ràng, tôi còn giả mạo cái rắm gì được.”

Cũng đúng.

Chuyên môn của tiểu tử này là giúp người chạy trốn, quả thực là có lẽ phải nghe qua hai người bọn họ.

Cảnh Dã nhướng lông mày, đưa tay nắm chặt cổ áo cậu, hung dữ uy hiếp nói: “Mày cái tên tiểu bạch kiểm này, tao cảnh cáo mày, chuyện bọn tao ở đây nếu như mày dám truyền đi, bất kể là mày trốn ở đâu, tao cũng sẽ tìm được đem mày chặt cho cá ăn, nghe rõ chưa?”

Tiểu Ảnh vừa nghe, lập tức giơ tay lên, bắt đầu gật đầu, “Biết, biết, tôi cam đoan sẽ không nói ra ngoài, tôi thề!”

“Được rồi, bây giờ mau nói cho tôi biết tin tức của sở nghiên cứu.” Gã buông cổ áo của tiểu bạch kiểm ra, hai tay ôm ngực tra hỏi: “Bên trong có bao nhiêu người? Bảo vệ giao ban lúc nào? Tên vương bát đản gọi là Midro đang ở chỗ nào?”

“Anh muốn biết những thứ này làm gì?”

Nghe được giọng nói của cô, Cảnh Dã âm thầm chửi rủa một câu nữa.

Đáng giận, đều là tại tên tiểu bạch kiểm này! Nhất định là vừa rồi cậu ta gào to như vậy làm cho Hiểu Dạ bị đánh thức!

Gã trừng mắt nhìn tên tiểu tử thối kia một cái, quay người lại đã thấy mặt cô trắng bệch nghiêm mặt đứng ở cạnh cửa.

Hiểu Dạ đi xuống lầu, trực tiếp đi đến trước mặt gã, hỏi lại: “Anh muốn làm cái gì?”

“Đem cái địa phương quỷ quái kia làm cho nổ tung.” Gã trợn mắt nhìn cô chằm chằm.

“Nổ tung? Anh cho rằng em không nghĩ tới sao? Nếu như sự tình đơn giản như vậy, em vứt bỏ cái mạng này cũng sẽ đi làm, nhưng bên trong không chỉ có những nghiên cứu viên tán tận lương tâm, còn có nhiều người vô tội hơn nữa a! Huống chi nơi đó được bảo vệ sâm nghiêm, không cẩn thận một cái, các anh cũng sẽ bị bắt đấy.” Cô lạnh giọng nói, “Tin em đi, anh tuyệt đối sẽ không muốn bị bọn họ bắt đâu.”

“Bọn anh sẽ cứu bọn họ ra trước.” Gã bình tĩnh nói, “Bảo vệ nghiêm mật hơn nữa, đều có sơ hở đấy.”

“Anh điên rồi à? Trước đó em nói anh cũng nghe không hiểu sao?” Thấy gã cố ý muốn đi, cô tức giận đến mức nắm chặt hai đấm, càng nói càng kích động, “Midro nắm trong tay rất nhiều chính phủ cùng xí nghiệp, anh đi đối phó gã cũng giống như là bọ ngựa đá xe, nếu thất bại, anh sẽ bị đuổi giết cả đời đấy, đến đâu cũng không có cách nào sống yên ổn, anh không hiểu sao?”

Tiểu Ảnh nhấc tay chen lời nói, “Hiểu Dạ, tôi tán thành chủ ý của anh ta, cô vẫn cứ tiếp tục chạy trốn như vậy cũng không phải là biện pháp. Huống chi, nếu như trên đời này có người có thể đối phó được với Midro, đó chính là hai người bọn họ.”

“Tôi không hỏi cậu!” Cô tức giận trừng mắt nhìn gã một cái, quay đầu lại phát hỏa với Cảnh Dã, “Rốt cuộc anh có biết anh đang làm cái gì không? Cho dù anh không vì mình mà nghĩ, cũng phải suy nghĩ một chút vì Tiểu Lam, nếu như anh chết rồi, anh bảo con bé phải làm sao bây giờ?”

“Anh sẽ không có chuyện gì, cho dù anh xảy ra chuyện, anh cũng đã sớm có an bài.” Gã nghiêm mặt nhìn cô, nâng mặt cô lên, khàn giọng ép hỏi: “Em đã chạy trốn ba năm rồi, em còn muốn chạy trốn bao lâu nữa? Năm năm, mười năm, hai mươi năm? Chẳng lẽ em muốn cứ chạy trốn như vậy cả đời?”

“Không muốn! Em đương nhiên là không muốn!” Cô thở hổn hển đưa tay đẩy gã, “Nhưng em lại càng không muốn nhìn anh đi chịu chết! Em tình nguyện trốn cả đời–”

Người phụ nữ này sao lại khó trị như vậy, gã nổi giận, buột miệng nói: “Nếu em mang thai thì sao? Em muốn mang con của chúng ta cùng chạy trốn sao?”

Mặt cô trắng bệch, vuốt cái bụng dưới rồi lui về sau từng bước, mới yếu ớt trả lời: “Em không có khả năng mang thai, anh có dùng bao cao su.”

“Không phải lần đều vậy.” Thật không dám tin tưởng người phụ nữ này lại vô tâm như vậy, gã liếc mắt xem thường nói: “Về sau anh lại quên mất.”

“Anh…Anh anh anh sao lại có thể quên!” Cô tức giận đưa tay đẩy gã một cái, vừa tức lại vừa hoảng, không khỏi bắt đầu lắp bắp.

“Anh không phải là cố ý đâu, mấy ngày trước bao cao su đã dùng hết rồi!” Thấy bộ dáng người phụ nữ này có vẻ không muốn mang thai, gã cũng phát hỏa, khó chịu trừng mắt nhìn cô quát: “Trước đó em là xử nữ, hai tháng trước anh mới làm kiểm tra toàn thân khỏe mạnh, hai người chúng ta không bệnh không đau, sao lại không thể trực tiếp tiến đến?”

“Sẽ mang thai đấy! Anh cái tên ngu ngốc này!” Cô tức giận đến mức gào thẳng vào mặt gã, rất muốn đá gã mấy cái.

“Mang thai thì sao? Trời cũng không sập xuống!” Gã nổi trận lôi đình gào lại.

“Sinh con cũng không phải là anh, anh đương nhiên cảm thấy trời sẽ không sập rồi!” Cô hổn hển chửi ầm lên: “Anh cái tên đại sắc lang chết tiệt, vương bát đản này! Anh cho rằng sinh con đơn giản như vậy sao? Sinh rồi phải nuôi, nuôi rồi còn phải dạy dỗ đấy!”

“Anh có nói là không nuôi, không dạy sao?”

“Nhìn cái đức hạnh dã nhân này của anh, sinh con gái ra cho anh dạy dỗ sẽ hỏng mất!”

“Con gái cái gì, nói không chừng là con trai a!”

“Khụ khụ, thật xin lỗi, quấy rầy một chút.” Thấy cặp đôi này tranh cãi nhiệt tình, Tiểu Ảnh đứng ở một bên nhịn không được một lần nữa nhấc tay chen vào nói, “Trước khi sinh ra, hai người kết hôn trước mới được đi? Hơn nữa rốt cuộc là mang thai không, cũng còn không biết được đi? Bây giờ là lúc để tranh luận giới tính của đứa bé sao?”

Cảnh Dã cùng Hiểu Dạ cứng đờ, nhất thời hiện trường lâm vào một mảnh trầm lặng.

Ba giây sau, mới có người mở miệng lên tiếng.

“Thế nào?” Cảnh Dã trừng mắt nhìn cô nói.

“Cái gì thế nào?” Hiểu Dạ đỏ mặt trừng mắt nhìn lại.

“Em có muốn gả hay không a?” Gã quắc mắt giọng nói ồm ồm chất vất.

Cô trừng mắt nhìn, cứng họng,“Anh…… bây giờ là anh đang cầu hôn sao?”

“Không được sao?” Gã trừng đôi mắt to như chuông đồng, vẻ mặt hung hãn.

“Anh…… Anh…… Muốn kết hôn với em?” Cô lắp bắp, trong đầu toàn bộ đều hồ đồ.

“Đúng!” Gã hướng về phía cô tới gần.

“Nhưng mà anh….anh…” Vẻ mặt cô tràn đầy kinh hoảng, không biết làm sao bị bức lui về phía sau.

“Anh thế nào? Anh nói anh thích em, kết quả em trả lời cho anh một câu gì?” Giọng điệu của gã tăng thêm hung ác nói: “Cám ơn!”

“Em không cố ý.” Cô bối rối vừa nói vừa lui.

“Không cố ý? Anh nói anh yêu em, kết quả em khóc loạn thất bát tao là ý gì?” Gã lại tiếp tục hướng về phía cô tới gần.

“Em không phải……”

“Không phải cố ý, anh biết.” Gã trực tiếp giúp cô trả lời, híp mắt chất vấn:“Vậy lần này thì sao? Câu trả lời của emlà gì?”

Cô bị gã bức lui đến bên cạnh tường, lắp ba lắp bắp nói: “Em…Em…”

“Em không thích anh?”

Cô cúi đầu lắc đầu.

“Em chán ghét anh?”

Cô lại lắc đầu.

“Vậy gả cho anh.”

“Em không thể!” Cô bị buộc nóng nảy, buột miệng nói:“Đó là không có khả năng!”

“Vì sao?” Hai tay gã đặt ở trên tường, đem cô vây ở trước người, hai mắt bốc lửa hỏi thẳng: “Nói đi, vì sao?”

“Chết tiệt!” Cô rủa một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, rưng rưng mắng: “Anh biết rõ là chỉ cần Midro còn tìm em một ngày, em sẽ không có khả năng yên ổn, không có khả năng kết hôn! Sao anh còn muốn bức em như vậy?”

“Vậy thì tốt, nếu như không có nhân tố khác, bỏ những việc vặt vãnh này sang một bên, em nguyện ý gả cho anh không?”

“Nhưng mà những thứ kia –”

“Đừng quan tâm đến chúng!”

“Anh không hiểu –”

“Anh không hiểu mới có quỷ! Hiện tại là anh cầu hôn!”

“Midro tên đó –”

“Anh muốn em đừng suy nghĩ những thứ này nữa! Anh chỉ hỏi em, nếu không có những chuyện này, em có nguyện ý gả cho anh hay không?” Gã nói xong câu cuối cùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

“Anh……”

“Như thế nào?”

“Em……”

“Nói đi!” Gã không kiên nhẫn một chưởng đập ở trên tường.

Cô nén nước mắt nhìn gã, vừa tức giận lại vừa buồn cười, lại vạn phần bất đắc dĩ, đau lòng, nhưng gã là kiên trì muốn nghe, không lay chuyển được gã. cô gật gật đầu gần như không thể nhận ra.

Tim Cảnh Dã đập mạnh một cú, nâng mặt cô lên, “Nói đi.”

“Vâng.”

Cổ họng gã thít chặt, khàn giọng chính thức hỏi lại một lần nữa, “Anh, Cảnh Dã nguyện cưới Ô Hiểu Dạ làm vợ, đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, không rời. Ô Hiểu Dạ, em nguyện ý gả cho anh không?”

Hiểu Dạ nhìn gã, chỉ thấy gã nhìn như trấn định, đáy mắt đáy mắt lại có một tia bất an.

Cô chưa từng nghĩ tới cô sẽ thấy cái loại hèn nhát này lộ ra ở trên mặt gã, gã luôn luôn không che giấu thô lỗ, ngạo mạn tự đại, một người đàn ông như vậy lại sẽ bất an bởi vì câu trả lời của cô?

“Em……” cô vui buồn lẫn lộn nhìn gã, nhẹ giọng nói:“Em nguyện ý.”

Gã phát ra một tiếng gào thét thắng lợi, ôm cổ cô, ôm chặt lấy cô.

“Anh yêu em.” Gã khàn giọng nói.

Cô nghe vào trong tai, buồn vui lẫn lộn, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi, “Nhưng đây là không có khả năng, anh hiểu không? Chúng ta không thể kết hôn, bọn họ sẽ truy lùng em cả đời.”

“Tiểu núi lửa, chúng ta đã kết hôn rồi.” Gã cười mở miệng, hôn cô một cái, “Có cái tờ giấy chứng nhận kia hay không cũng không quan trọng, anh hỏi em, em đã đáp ứng rồi, vậy là đủ rồi. Từ giờ trở đi, em chính là vợ của anh, anh sẽ không buông tha cho em.”

Hiểu Dạ vô cùng cảm động, một câu cũng không nói nên lời.

“Em là của anh, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em.” Gã chạm vào trán của cô, nhếch miệng cười nói: “Anh cũng sẽ không cho em làm quả phụ.”

“Anh thề?” Cô lấy ngón tay miêu tả khuôn mặt gã.

“Anh thề.” Gã còn thật sự nói.

Trời ạ, cô rất yêu rất yêu gã……

Nhìn người đàn ông ở trước mắt, cô biết mình không có gã, nhất định sẽ sống không nổi.

“Anh muốn đi đối phó với Midro, có thể.” Cô cười trong nước mắt mở miệng, “Nhưng mà em có một cái điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Em cũng muốn đi.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...