Nhạc Dương cũng kinh ngạc thốt lên: "Vừa nãy làm gì có mà, chuyện gì thế nhỉ? Có phải ráng mây bay qua không?"
Đường Mẫn reo vang: "Đẹp quá! Mỹ lệ quá, màu sắc này, màu sắc này thật là…"
Giáo sư Phương Tân nói: "Không phải ráng mây, mây và tuyết có gần nhau đến mấy cũng không thể thế được. Lẽ nào! Lẽ nào là…"
Đội trưởng Hồ Dương giờ mới cất tiếng: "Huyết tuyết (tuyết đỏ như máu), đó là huyết tuyết đấy! Lần này xuất hành thật đúng là hỏng bét rồi."
Vừa nghe thấy "huyết tuyết", mọi người đều sực tỉnh. Huyết tuyết và kỳ vân (mây như lá cờ) cũng là những cảnh sắc kỳ lạ hiếm thấy ở vùng núi tuyết cao nguyên, nhưng ý nghĩa khác hẳn nhau, kỳ vân trắng muốn như chiếc khăn Hada là tượng trưng của may mắn cát tường; huyết tuyết lại ngầm ám chỉ tại nạn, bị dân Tạng coi là điềm chẳng lành. Có lúc ở lưng chừng núi, giữa màn tuyết trắng ngần bỗng dưng xuất hiện một quầng đỏ như máu, người ta gọi là huyết tuyết, nhưng lại gần thì không thấy gì nữa, chuyện như thế bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ mới nghe nói thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến bao giờ. Giải thích theo quan đểm khoa học, huyết tuyết này có lẽ cũng giống như cầu vồng hoặc ảo ảnh, thuộc loại hiện tượng chiết xạ quang học, còn tại sao hiện tượng này lại xuất hiện ở giữa tầng tuyết, đồng thời mỗi khi xuất hiện thường kèm theo các hiện tượng tự nhiên mang tính chất phá hoại như tuyết lở, cuồng phong thì tạm thời đến nay vẫn chưa có cách giải thích nào xác đáng.
Đội trưởng Hồ Dương kiến nghị: "Huyết tuyết xuất hiện, thời tiết sẽ biến đổi. Tôi cảm thấy, chúng ta nên trở về thôn làng dưới chân núi, chọn một thời cơ khác để lên đỉnh thì đảm bảo hơn." Anh hướng về phía Lữ Cánh Nam đang xây lưng lại với mình hỏi, "Thế nào?"