Mật Mã Tây Tạng

Chương 222: Nghìn sói cùng tru


Chương trước Chương tiếp


Mấy phút sau, cơn gió lồng lộng trên không trung mang tiếng hú của Trác Mộc Cường Ba đi đến một nơi rất xa. Trên đỉnh một tòa kiến trúc tương tự như Kim tự tháp, cái bóng đen nằm ở vị trí cao nhất trên bình đài khẽ vẫy vẫy tai, mở cặp mắt ngạo nghễ nhìn đời đó ra, tung mình đứng bật dậy, khe khẽ đung đưa cái đầu. Bên dưới Kim tự tháp, lập tức có vô số cái bóng lố nhố đứng dậy... Xung quanh tòa Kim tự tháp ấy, không ngờ lại là cả ngàn con sói và chó ngao, dường như vị trí của mỗi con trên Kim tự tháp cũng tượng trưng cho thân phận và địa vị của chúng. Bọn chúng đều hơi ngạc nhiên ngước nhìn vị vương giả ở ngôi chí cao vô thượng kia, chỉ thấy đức vua của chúng chăm chú nhìn về phía Nam, khe khẽ cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa.

Sống chung với sói (3)

"Con bà nó chứ, chó chết thật!" Merkin không ngờ đã mất đi cả phong độ thường ngày, tức tối chửi bới om sòm, suýt chút nữa thì đã cầm cả máy tính xách tay lên ném ra ngoài. Y hằn học chỉ vào bản đồ lập thể trên màn hình máy tính nói: "Chỗ này chúng ta đã đi qua rồi! Không chỉ một lần!"

Soares cũng dở khóc dở cười nhìn màn hình máy tính, trùng khớp đến 99%, nếu nói không phải là cùng một nơi thì thực sự khiến người ta khó mà tin nổi. Y ngẩng đầu lên nhìn sương mù mờ mịt phủ kín cả trời đất, không khỏi cảm khái thở dài, từ khi hai con sói dẫn đường kia vô duyên vô cớ mất tích, bọn y gần như không tiến thêm được bước nào nữa. Tuy nói là trời thi thoảng lại có một trận tuyết, vả lại thức ăn hàm lượng dinh dưỡng cao trong ba lô đủ dùng trong ba năm, cả nước và thức ăn đều không thiếu thốn gì, nhưng nếu cứ đi vòng vòng mãi trong sương mù không tìm được lối ra, mà bọn y lại đông người thế này, khó mà tránh khỏi bị ức chế cảm xúc, cuối cùng sẽ dẫn đến sụp đổ tinh thần. Toàn bộ đội ngũ này đều là lính đánh thuê, bất cứ tên nào nổi điên lên cũng sẽ ảnh hưởng tới những người khác. Có điều cũng còn may, đám lính đánh thuê không hề biết bọn chúng đang đi vòng quanh, vả lại, Merkin đã nói, chỗ này còn cách Bạc Ba La thần miếu một quãng khá xa, ít nhất cũng phải ba tháng mới đến được. Xem ra, Merkin sớm đã dự đoán được tình hình này sẽ xảy ra, mà để lại cho mình một khoảng lùi.

Merkin bừng bừng tức giận bước ra khỏi lều, ngước nhìn bầu trời u ám, hít sâu mấy hơi liền. May mà mấy ngày nay, dọc đường còn tìm được thêm mấy tên lính đánh thuê bị lạc lúc nhảy dù, những tên mới còn lại không nghi ngờ gì, nhưng chuyện bị chúng phát hiện ra cả bọn đang đi vòng vòng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Max đi phía sau, vừa đoán tâm tư Merkin, vừa nói: "Ông chủ, tôi thấy chính là thằng lỏi Nhạc Dương kia đang cố ý giở trò đấy. Nó đang dùng cái kỹ thuật dựng bản đồ lập thể quỷ quái gì đó để dẫn chúng ta đi vòng vòng."

Merkin lừ mắt lườm Max một cái không nói gì. Max lại nói: "Còn nữa, ông Khafu mang đến bao nhiêu đồ tốt, sao Nhạc Dương lại không chịu mặc, mà vẫn khoác cái áo cũ rích của nó? Tôi nghi ngờ, trong bộ đồ cũ ấy có giấu máy theo dõi, để cho..."

"Đủ rồi!" Merkin hừ lạnh một tiếng, làm Max giật thót mình, run lập cập: "Chỉ biết nói cái này không được, cái kia không xong, mày thì giỏi lắm đấy? Bảo mày theo Nhạc Dương học cách thao tác phần mềm ấy, mày học đến đâu rồi?"

Merkin bảo Max đi học cách thao tác máy tính của giáo sư Phương Tân cũng là chuyện bất đắc dĩ. Tuy Khafu có mang đến máy tính của y, nhưng hệ thống đó chủ yếu để sử dụng trong lúc tác chiến, không giống như của giáo sư Phương Tân, thiên văn khí tượng, địa lý vật lý, y học hóa học, canh nông kinh tế, phong thổ nhân tình, thứ gì cũng có hết, huống hồ trong đó lại còn bao gồm toàn bộ tư liệu điện tử của bảo tàng Anh quốc. Khổ nỗi, những phần mềm hữu dụng trong máy tính của giáo sư Phương Tân lại toàn thao tác bằng tiếng Trung, trong cả đội ngũ này, chỉ có y với Max là biết lõm bõm vài chữ. Còn đám lính đánh thuê kia thì khỏi phải trông mong gì, nói theo cách của lính đánh thuê, thì nếu đến cả thứ tiếng khó như tiếng Trung chúng còn biết, thì cần quái gì phải đi làm lính đánh thuê nữa. Bản thân y cũng không tiện hạ thấp thân phận đi hỏi Nhạc Dương xem phần mềm ấy sử dụng như thế nào, nên đành phải bảo Max theo học, bình thường cái máy tính ấy cũng do Max đích thân đeo trên lưng, ai ngờ hắn ta học gần một tháng rồi mà vẫn chẳng biết gì cả.

Max im thin thít không dám ho he gì, Merkin lại gằn giọng rít lên: "Mày xem Nhạc Dương đấy, trinh sát thực địa, quan trắc thiên tượng, vẽ bản đồ lập thể, phân tích địa hình, đánh dấu tọa độ, trong tất cả những thứ ấy, mày học được cái gì rồi? Ngoài hớt lẻo ra, mày còn biết cái gì nữa không? Thà tao có thuộc hạ tài cán mà tâm địa khó lường còn hơn là một lũ phế vật trung thành như mày!"

Dứt lời, Merkin phất tay bỏ đi. Max bần thần nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên toét miệng hớn hở, thầm nhủ: "Hì hì, ông chủ bảo mình là đồ phế vật trung thành, chứng tỏ rằng, địa vị của mình trong lòng ông ấy còn cao hơn mấy tên khác." Nghĩ tới đây, hắn lại dương dương tự đắc chui vào trong lều, thấy Nhạc Dương vẫn đang ngồi đần ra trước bản đồ và một đống số liệu, liền đổi giọng an ủi: "Đừng quá cưỡng ép bản thân làm gì, tôi và ông chủ đều rất tin tưởng cậu, chúng ta nhất định có thể ra khỏi vùng sương mù này, đúng không?"

Nhạc Dương liếc nhìn Max, hồi lâu sau mới thở dài nói: "Ừm... địa hình nơi này, những chỗ địa mạo hình số "8" rất nhiều, mức độ giống nhau của núi non cũng rất cao, chỉ cần hơi không lưu ý một chút là sẽ thành đi vòng vèo ngay. Tôi đã cố hết sức để tránh không lặp lại những tuyến đường cũ, chỉ là trời không chiều ý người mà thôi."

Max nghĩ ngợi giây lát, liền hỏi: "Trang bị của chúng ta như thế này mà vẫn phải đi vòng vòng ở đây, vậy thì đám người kia, chắc chắn cũng không thể ra khỏi vùng sương mù này, phải chứ?"

"Tôi không biết." Nhạc Dương thành thực trả lời: "Trước đây tôi chỉ đi theo cả đội, tuy không biết bọn họ dùng phương pháp gì để phân biệt phương hướng trong màn sương mù mịt, lại gây nhiễu tín hiệu điện tử này. Nhưng tôi có cảm giác, bọn họ không hề đi đường vòng. Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, các anh có lũ sói dẫn đường, có thể từ phía sau chúng tôi vượt lên phía trước, chứng tỏ rằng, lũ sói mới thực sự quen thuộc hoàn cảnh nơi này, nếu như ông Soares..."

Nhạc Dương cố ý chỉ nói một nửa, Max quả nhiên tiếp lời theo ngay: "Hừ, cái tên Soares chết dịch, tôi thấy hắn ta đúng là cái đồ ăn không ngồi rồi, tự mình không biết đã ra lệnh sai sót kiểu gì, làm mất hai con sói dẫn đường, rồi lại đổ hết tội lên đầu tôi, tôi có phải là Thao thú sư đâu chứ. Cậu thấy đấy, dạo này ngày nào hắn cũng đốt hương gọi sói gì đấy, mà có gọi được con chó chết nào đâu! Mình chẳng giỏi giang gì, chỉ biết trách móc người khác."

Nhạc Dương cười cười: "Có điều, tôi cảm thấy Soares cũng rất giỏi. Phải chăng là có nguyên nhân gì khác, nên ông ấy mới không gọi được lũ sói đến?"

"Hả?" Max cảm thấy trong lời của Nhạc Dương dường như còn có ý gì khác, liền chỉ ra hộ anh luôn: "Ý cậu là... thằng cha đó cố ý? Ừm... làm như vậy thì có lợi gì cho hắn nhỉ?" Nhạc Dương đang định bảo mình không có ý đó, thì Max đã vỗ đùi đánh "đét" một tiếng, như thể vừa sực tỉnh khỏi cơn mê: "Đúng rồi! Chắc chắn là hắn thấy Khafu dẫn theo đông người như vậy, tác dụng của hắn không còn nhiều nữa, trong lòng khó chịu nên mới cố ý giả bộ không tìm được lũ sói, hòng khiến chúng ta cứ đi vòng quanh trong sương mù thế này. Sau đó, khi tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rã rời, vô kế khả thi, hắn mới gọi bọn sói đến, khi ấy mới thể hiện ra khả năng của mình!"

Nhạc Dương không thể ngờ, chỉ một câu nói tùy tiện của mình lại khiến Max liên tưởng ra nhiều thứ như vậy, không khỏi thầm nhủ: "Tên Max này cũng đâu phải ngu!" Chỉ thấy Max lại hưng phấn chạy ra ngoài, không cần đoán cũng biết hắn lại đi ton hót mách lẻo rồi. Chuyện này, đối với Max mà nói, nhất định là một phát hiện trọng đại. Nhạc Dương thầm nhủ: "Đây là tự mày nghĩ ra đấy nhé, không liên can gì đến tao." Liền sau đó, anh lại nghĩ: "Có lẽ, để tin tức này lan truyền trong đám lính đánh thuê sẽ có hiệu quả bất ngờ cũng nên."

Thấy Max đã đi xa, Nhạc Dương lại tập trung tinh thần vào bộ máy tính, trong đầu thầm tính toán: "Mấy người pháp sư Á La và Cường Ba thiếu gia chắc giờ này đã không còn xa Bạc Ba La thần miếu mấy nữa? Có lẽ, cũng đến lúc để bọn lính đánh thuê này đi thêm mấy bước rồi, đổi nơi khác lại cho chúng đi lòng vòng tiếp vậy." Xung quanh không ai giám thị, ngón tay Nhạc Dương liên tiếp gõ xuống bàn phím, chỉ thấy trong chớp mắt, bản đồ lập thể trên màn hình đã hoàn toàn thay đổi, xuất hiện một địa hình mới...

Từ khi phát hiện ra cái túi chất dẻo ấy, Trác Mộc Cường Ba cứ u uất không vui, dường như gã cũng chẳng còn hứng thú gì với việc tuần tra lãnh địa, tìm kiếm con mồi như trước nữa, chỉ ở lì trong hang động mới tìm được, không chịu ra ngoài. Sói Út thấy gã trĩu nặng một bầu tâm sự, liền ở trong hang với gã, lúc thì làm nũng, lúc lại nhảy tớn lên đùa nghịch, sau khi giở hết tuyệt chiêu ra rồi mà vẫn thấy Trác Mộc Cường Ba không vui, nó đành bất lực nằm gối đầu lên đùi gã, phát ra những tiếng "khò khè" bất mãn. Đến lúc ấy, tâm tình đang cuồn cuộn sóng của Trác Mộc Cường Ba mới lắng xuống được phần nào.

Sói Cả và Sói Hai đi tuần tra lãnh địa trở về, ở bên ngoài cửa hang rì rầm gì đó. Sói Út dựng tai lên lắng nghe, đảo mắt một vòng, rồi từ người Trác Mộc Cường Ba trèo xuống, gia nhập cuộc thảo luận của hai con sói kia. Trác Mộc Cường Ba chỉ nghe loáng thoáng thấy mấy âm tiết có nghĩa "con mồi", "không xa"..., còn đâu thì chẳng hiểu gì cả.

Ba anh em sói xám thảo luận một hồi, chỉ thấy Sói Út tung tăng chạy tới, kéo kéo ống quần Trác Mộc Cường Ba, miệng gầm gừ kêu lên: "Đi săn, đi săn." Trác Mộc Cường Ba chầm chậm đứng lên, theo Sói Út ra ngoài, cho dù tâm trạng có tệ đến mấy thì cũng phải ăn thôi. Có điều, gã lại phát hiện ra, Sói Út miệng thì kêu "đi săn, đi săn", nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái áo da thật của mình đảo tròn, nhất thời cũng không hiểu là ý gì.

Họ men theo bờ sông vào khu vực sát chân núi của tầng bình đài thứ ba, được khoảng mười mấy cây số, phía trước liền xuất hiện một đầm nước. Có mấy con sông nhỏ cùng đổ về đây, bốn phía lưa thưa một vài loài thực vật chịu được lạnh giá, những đống nham thạch núi lửa cao gấp mấy thân người vươn lên tua tủa như gai nhọn, sương mù vấn vít, tầm nhìn hết sức hẹp.

Đi thêm chút nữa, cảnh vật trước mắt liền thay đổi, bên bờ đầm nước xuất hiện một đàn hươu khổng lồ đang nhàn nhã gặm lá non của một loài thực vật không biết tên. Đây hiển nhiên là một đàn rất lớn, khoảng mười bảy mười tám con cái, hai ba chục con đực, con hươu đầu đàn rất cao lớn, từ chân đến vai đã khoảng hơn hai mét rồi, còn cặp sừng vĩ đại trên đầu nó kia, riêng chiều ngang ít nhất cũng phải ba mét trở lên. Trác Mộc Cường Ba không khỏi thầm kinh hãi: "Ghê thật!" Đồng thời, gã cũng hiểu ra tại sao Sói Út cứ nhìn vào tấm áo da của mình, nếu có thể săn được một con hươu nữa, thì gã lại làm thêm được một bộ đồ da nữa rồi.

Thấy ba anh em sói xám xâm nhập, đàn hươu lập tức trở nên căng thẳng, những con hươu lớn nằm rải rác liền lần lượt đứng lên, mấy con đang dùng sừng húc nhau cũng dừng cuộc đấu, hươu mẹ từ từ dồn lại một chỗ, hươu đực chầm chậm tạo thành một nửa vòng tròn vây lũ hươu cái ở giữa. Duy chỉ có con hươu đầu đàn kia là vẫn đứng từ xa quan sát ba anh em sói xám, không hề lộ vẻ hoảng hốt.

Ngược lại, ba anh em sói xám thì hết sức nhàn tản, bước chân không gấp gáp cũng không chậm quá, thong dong đi quanh đàn hươu, hoặc lao xuyên qua những kẽ hở giữa chúng, chốc chốc lại dừng lại nhìn một con hươu nào đó, chụm đầu khọt khẹt rì rầm một phen như thể đang bình phẩm, sau đó chúng lại tiếp tục đi một vòng, bộ dạng rất giống mấy bà mấy cô đi chợ chọn rau, cây nào mập quá cũng không ưng, mà gầy quá cũng không chịu, lựa đi lựa lại mãi cũng chẳng xong.

Trác Mộc Cường Ba biết, ba anh em sói xám đang lựa chọn con hươu yếu nhất, trong đàn có con nào răng lợi không tốt, con nào tiêu hóa không được ổn, con nào từng bị thương hoạt động không tiện, gã không thể phát hiện được, nhưng ba anh em sói xám thì biết. Con hươu nào răng lợi không tốt, trong miệng sẽ có mùi lạ, con nào tiêu hóa không tốt thì phân của chúng chính là dấu hiệu. Còn nếu trước đó từng bị thương, cái mũi tinh nhạy của lũ sói còn có thể ngửi ra sớm hơn nữa.

Chỉ tiếc một điều là, đàn hươu đông đảo này gần đây rõ ràng không sinh ra con hươu con nào, hoặc cũng có thể, lũ hươu con đã bị ăn thịt hết rồi. Trác Mộc Cường Ba thấy con hươu nhỏ nhất cũng phải tầm hai ba tuổi, chiều cao và thể hình đã gần bằng hươu mẹ. Vả lại, cả đàn hươu đều rất cường tráng khỏe mạnh, không phải đang trong thời kỳ sinh đẻ, hươu mẹ không có vẻ gì là yếu ớt, mà cũng không có con hươu nào bị thương.

Gã từng chứng kiến cảnh đàn sói vây bắt bò rừng, nếu có con con, hay con bị thương, chỉ cần truy đuổi một lát, khi bê con hoặc những con bò bị thương không đủ thể lực bị lọt lại phía sau đội ngũ, cả đàn sói sẽ tràn lên. Nhiều lúc, sẽ có lũ bò đực cường tráng quay lại cứu viện, lũ sói cũng không bám đuổi đến cùng mà chỉ cắn cho vật săn bị thương, rồi vòng chạy mất, sau đó tiếp tục truy đuổi. Những con bò vốn đã bị thương, dĩ nhiên không thể chịu đựng nổi cuộc chạy trốn gấp gáp, không bao lâu sau sẽ lại bị lạc bầy thêm lần nữa, rồi đón nhận kết cục bị đàn sói vật ngửa ra cắn đứt cổ họng. Đàn bò cũng biết con bò ấy không cứu được nữa rồi, đành nuốt lệ bỏ đi để mặc lũ sói thỏa sức cắn xé đồng loại của mình.

Giờ đây, đối mặt với một đàn hươu khổng lồ đang ở độ tuổi cường tráng nhất, ba anh em sói xám có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, chúng sẽ làm như thế nào đây? Trác Mộc Cường Ba đột nhiên nhớ ra, con hươu mà mình và ba anh em sói xám săn bắt lần đầu tiên, không biết liệu có phải bị bọn chúng lùa từ quần thể này ra hay không? Chỗ ấy cũng cách nơi này một quãng đường khá xa, chúng đã làm như thế nào?

Ba anh em sói xám thong dong đi xung quanh mấy vòng, cuối cùng chọn được một con hươu đực trông có vẻ rất cường tráng khỏe mạnh. Trác Mộc Cường Ba ngẩn người, nhớ lại lần đầu tiên, gã và ba anh em sói xám cũng săn được một con hươu đực. Chúng không trực tiếp tấn công, mà để Sói Cả bước lên trước, hướng về phía con hươu ấy nhe nanh nhe vuốt gầm gừ một hồi, Sói Hai và Sói Út đứng đằng xa quan sát. Cứ như vậy một lúc, rồi hai con sói kia không ngờ lại quay đầu bỏ đi, tựa hồ chúng không hề đói, mà chỉ lượn qua lượn lại, chọn trước món ăn thôi vậy.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...