Hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, Merkin bỗng nhiên thây rùng mình ớn lạnh, tức thì cảmgiác đến từng sợi lông tơ khắp toàn thân cũng dựng ngược cả lên. Đó chắc chắn là một con sói, lông bon g mươt , thoạt trông thể hình dường như còn lớn hơn sói xám Bắc Mỹ một chút, chỉ có điều, con sói đó con chưa lại gần, đã khiến Merkin và Soares cùng cảm thấy căng thẳng, cả hai đều cực kỳ kinh ngạc trươc phản ứng này của cơ thể mình. Trong măt Merkin, thể hình của con sói đang tiến lại gân đó có thể coi như hạng cao lớn khỏe đẹp trong đan , nhưng ánh mắt nó lại không hề có sự hung tàn, ngược lại toát lên một vẻ khinh thường, tựa hồ như ánh mắt của sát thủ vậy; còn điều Soares suy nghĩ nhiều hơn, lại là chủng loại của con sói này, y luc tung trong trí nhớ mình, thậm chí đã liên tươn g tới cả loài ma sói trong các truyền thuyết châu u thời xưa.
Sứ giả của sói
Bọn Trác Mộc Cường Ba đều không biết đã xảy ra biến cố gì, Tước Mẫu dường như rơi vào trạng thái hỗn loạn, binh lính đi lùng sục khắp nơi, nhưng hình như không phải tìm kiếm bọn họ. Nhân lúc rối ren ấy, bọn họ đi suốt một ngày một đêm, rồi chặt cây kết một tấm bè gỗ nhỏ ở Thác Nhật, vượt qua biển Sinh Mệnh, đặt chân lên địa giới Yaca.
Lữ Cánh Nam tính toán, ba người bọn Merkin hành trang gọn nhẹ, lại đi trước họ khoảng một tuần, nhưng vì Merkin chưa thông thuộc địa hình ở đây, cũng không có bản đồ, tốc độ tiến lên mỗi ngày áng chừng chỉ bằng hai phần ba so với bọn họ, vì vậy, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sau khoảng hai tuần nữa là họ sẽ đuổi kịp bọn y. Có điều, tuy trên bản đồ của pháp sư Tháp Tây không có chú thích, nhưng dựa vào những gì ông kể lúc còn sống, thì muốn đi hết địa giới của Yaca cũng mất khoảng hai tuần. Có nghĩa là, sau khi đuổi kịp bọn Merkin, đoạn đường phía sau, chính là tầng bình đài thứ ba mà cả hai bên đều chưa từng đặt chân lên, vậy nên phe nào tìm thấy Bạc Ba La thần miếu trước đều do bản lĩnh quyết định.
Họ trở lại chỗ doanh trại bí mật của Khước Ba Ca Nhiệt và Ngưu Nhị Oa, lấy vũ khí giấu ở đó ra. Vì số người giảm đi đáng kể, nên còn thừa khá nhiều vũ khí, nhìn các cạm bẫy được bố trí mới ở xung quanh, cả bọn bất giác lại nhớ đến Trương Lập.
Sau đó là một hành trình dài đằng đẵng và gian khổ vô cùng, theo lời dặn dò của pháp sư Tháp Tây, họ không đi về những nơi tập trung nhiều lều bạt, cũng không tiếp xúc quá nhiều với dân chúng ở Yaca, mỗi ngày đều giữ nguyên tốc độ tiến lên phía trước. Chỉ là, cả quãng đường ấy, ai cũng có cảm giác thiêu thiếu gì đó, khi màn đêm buông xuống, gió lạnh phất qua, lòng người thảy trào lên một nỗi ưu sầu không thể nói được thành lời. Đúng rồi, họ thiếu mất tiếng cười, từ khi Trương Lập chết, Nhạc Dương cũng không cười nữa. Trước đây, dẫu có xảy ra chuyện gì đau buồn đến mấy, Trương Lập và Nhạc Dương vẫn có thể khiến mọi người tạm thời quên đi cảm giác khổ sở buồn đau. Trác Mộc Cường Ba thầm thở dài, thì ra một hành trình gian khổ nếu mất đi tiếng cười mới thực sự là một hành trình gian khổ.
Mọi người ít nói hơn hẳn, ăn cơm, ngủ, sáng sớm hôm sau lại đeo những chiếc ba lô trĩu nặng vội vã lên đường, tất cả trầm mặc lặng lẽ, thi thoảng có gặp phải những kỳ tích tự nhiên khiến người ta phải trầm trồ cảm thán, cũng chẳng ai buồn phát ra một tiếng kêu bày tỏ sự kinh ngạc.
Ở Yaca, những ngọn núi hình dáng kỳ dị do dung nham dồn tích lại dần dần ít đi, thay vào đó là thảo nguyên bát ngát vô tận. Tình hình ở Yaca còn thảm hại hơn Tước Mẫu nhiều, tuy rằng chiến tranh đã kết thúc từ lâu, nhưng mười thôn làng thì đến chín bỏ không, khắp nơi ngổn ngang những đống đổ nát tan hoang.
Vượt qua thảo nguyên rộng lớn của Yaca, càng tiến về phía trước, lại càng lạnh lẽo. Gió lạnh bạo ngược hoành hành, cỏ vàng vọt gầy trơ cúi rạp ngọn, để lộ ra những mạch đá trơ trọi, bốn bề càng hoang lương khôn tả.
Theo tấm bản đồ của pháp sư Tháp Tây để lại, và bản đồ trong tay họ có, tầng bình đài thứ hai này khác tầng bình đài thứ nhất, ở phần rìa bình đài có một dốc thoải hình chữ "chi"[xiv]_ tiếp nối với tầng bình đài thứ ba; đương nhiên, họ cũng có thể chọn đi đường tắt giống pháp sư Tháp Tây, leo thẳng lên vách đá hình dạng sóng thần bên ngoài, nhưng ngay cả thân thủ như pháp sư Tháp Tây cũng buộc phải nhảy xuống, thì họ cũng không cần phải thử lại lần nữa làm gì cả.
Lạ một điều là, dọc đường đi, họ không hề phát hiện ra tung tích của bọn Merkin. Thi thoảng gặp những chỗ giao lộ phải đi qua, phát hiện những căn lều của dân du mục lưu lạc, họ cũng đến thăm dò thử, nhưng đều không có tin tức gì của Merkin, ba kẻ ấy tựa như đã tan biến vào thinh không.
Hôm đó, bọn Trác Mộc Cường Ba đã đến gần mép bình đài, hoàng hôn buông xuống một vùng hoang dã, lại thêm một ngày nữa sắp trôi qua. Bọn Trác Mộc Cường Ba tìm được một ngôi làng không người, bỏ hoang đã rất lâu, lều bạt vải thô, giá gỗ, đồ sắt đều đã gỉ sét cũ nát tàn tạ. Lữ Cánh Nam quan sát xung quanh, rồi cho rằng, ngôi làng này ít nhất cũng hoang phế đã mười năm trở lên. Sau một ngày bôn ba mệt mỏi, cả bọn quyết định qua đêm ở đây.
Gió lạnh buốt xương làm những ngọn cỏ trên triền đá run lên nhè nhẹ, Ba Tang vẫn như mọi ngày, đứng trên một tảng đá trần trụi, hờ hững nhìn đăm đắm về một hướng xa xăm. Trác Mộc Cường Ba bước lên trước, điềm đạm nói: "Ba Tang, anh có phát hiện..."
Ba Tang nói: "Hả?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Có thứ gì đó đang bám theo chúng ta. Càng đi về phía Bắc, cảm giác này càng rõ rệt."
Giọng Ba Tang cất lên nghe khàn khàn: "Anh sợ à?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không phải tôi sợ, mà là cần phải làm rõ, chúng ta không thể hy sinh vô vị thêm nữa. Anh đã phát hiện ra từ sớm rồi, phải không?"
Ba Tang liếm môi trên, vẫn chăm chú nhìn về phía xa xa: "Còn nhớ tôi từng nói với anh một câu không? Đêm hôm ấy ở thôn Công Bố, tôi đã có một cảm giác rất quen thuộc, không phải là quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, mà là nỗi sợ khi cái chết gần kề."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Sau này cảm giác ấy lại xuất hiện à?"
Ba Tang cười gằn: "Không phải lại xuất hiện, mà là chưa hề biến mất." Ngưng lại giây lát, Ba Tang tiếp tục cất tiếng: "Sau khi bọn Nhạc Dương trở lại thôn Công Nhật Lạp, có một đêm cảm giác này của tôi cực kỳ mạnh mẽ, tựa hồ như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể xông vào trong thôn làng, về sau không hiểu tại sao, lại từ từ rút đi."
Trác Mộc Cường Ba lấy làm kinh ngạc, chỉ gần đây gã mới cảm thấy như có gì đó đi theo mình, nhưng nghe Ba Tang nói, thì dường như cái thứ ấy vẫn luôn bám theo bọn gã ngay từ lúc ban đầu, liền buột miệng truy hỏi: "Đó là gì? Sói? Hay người Lỗ Mặc? Hay là thứ gì khác?"
Ngón tay Ba Tang bất giác khẽ run lên, trầm giọng nói: "Là bọn chúng. Sau khi trở về từ núi tuyết, lúc nằm trong bệnh viện, tôi đã nhớ lại một số sự việc, những đốm sáng màu da cam ấy, là sói! Trên núi tuyết, chúng tôi đã gặp phải sói, rất giống lũ sói tôi từng gặp trước đó, có điều, vẫn còn một số thứ quan trọng nhất, tôi lại không tài nào nhớ ra nổi."
Trác Mộc Cường Ba thở dài nói: "Đừng tự ép mình quá, Ba Tang, nếu tầng bình đài thứ ba là nơi anh đã quen thuộc, biết đâu lại có thể nhớ lại gì đó."
Ngón tay Ba Tang lại khẽ run lên, anh không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: "Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, Cường Ba thiếu gia, tuy chưa từng thấy cảnh vật ở đây, nhưng cảm giác kinh hoảng quen thuộc ấy đã cảnh báo thân thể tôi, bọn chúng đang lùa chúng ta rời xa khỏi nơi này, nhất định là có thứ gì đó, nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không muốn nhớ lại... càng đi về phía trước, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn!"
Lúc này, Nhạc Dương bước lại gần, lớn tiếng nói: "Cường Ba thiếu gia, tôi tìm được cái này." Tay anh giơ cao một thứ gì đấy, chớp chớp sáng.
Đợi Nhạc Dương bước đến gần, Trác Mộc Cường Ba mới nhìn rõ, trên tay anh là một tấm thẻ tên gắn với dây xích nhỏ bằng sắt, rất giống thẻ tên họ phát hiện trên người kẻ nhảy dù lúc vừa lên tầng bình đài thứ hai, chỉ là kích cỡ khác nhau mà thôi.
Trác Mộc Cường Ba vẫn chưa nói gì, Ba Tang đã giật lấy tấm thẻ ấy, đặt lên lòng bàn tay mình. Nhạc Dương nói: "Bên trên có ký hiệu."
"Chữ..." Ba Tang lạnh lùng nói.
"Gì cơ?"
"Chữ Krishna, là chữ của nền văn minh Krishna cổ đại." Nói đoạn, Ba Tang lấy trong người ra một tấm thẻ bài gắn với dây xà tích có kích cỡ, nhìn giống hệt như thế: "Đây là của tôi, Mã Long Kỳ, những tấm thẻ tên này để phân biệt những con Nhện khác nhau trong đội."
"Hả?" Nhạc Dương cầm lấy hai tấm thẻ tên, giơ lên đối chiếu, quả nhiên, ngoài ký hiệu và con số phía sau ra, chất liệu, hình dáng, phương pháp chế tác của cả hai tấm thẻ này giống hệt nhau. Anh nói: "Vậy là, thứ này thuộc về đồng đội cũ của anh? Cũng là người của đội Nhện Xanh à? Ký hiệu này nghĩa là gì vậy?"
"Ngao Đỏ." Ba Tang nhận lại miếng thẻ kim loại.
"Có nhầm lẫn không?" Trác Mộc Cường Ba hỏi.
Ba Tang lắc đầu: "Đối với người lính, tên tuổi và thân phận đều là những thứ bị yêu cầu phải quên đi, chỉ có biệt danh và số hiệu trên tấm thẻ sắt này mới là thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của họ. Đặc biệt là với những binh sĩ thuộc đơn vị tác chiến đặc biệt như chúng tôi, mỗi tấm thẻ tên này đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể trùng lặp hay nhầm lẫn được."
Nhạc Dương lập tức nói: "Vậy người có biệt danh Ngao Đỏ này, anh ta có phải là..."
Ba Tang gật đầu: "Đúng thế, cũng là một thành viên trong nhóm săn trộm chúng tôi."
"A!" Nhạc Dương không kìm được khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Trác Mộc Cường Ba cũng nói: "Chẳng phải anh nói, những thành viên khác đều đã..."
Ba Tang nói: "Khi đó chúng tôi bị đàn sói truy đuổi, chia làm hai nhóm, một nhóm mười mấy người, nhóm kia chỉ có bốn năm người, nhóm chúng tôi chỉ còn một mình tôi sống sót, dựa theo tình hình lúc ấy, tôi nghĩ rằng nhóm kia có lẽ không thể có ai thoát chết được."
Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: "Tây Mễ thì sao?"
Ba Tang lắc đầu: "Tây Mễ... y đã không còn là thành viên của Nhện Xanh nữa rồi."
Trác Mộc Cường Ba trầm ngâm: "Vậy có nghĩa là, anh chỉ cho rằng những người khác đều đã chết cả rồi, còn trên thực tế, cũng có khả năng vẫn còn những người sống sót khác?"
Nhạc Dương nói: "Cường Ba thiếu gia, chuyện này không quan trọng, mấu chốt là chủ nhân của cái thẻ tên này từng cùng với anh Ba Tang đến nơi đó, và bị sói đuổi đến đây. Cũng có nghĩa là, phương hướng chúng ta đang đi, chính là nơi anh Ba Tang và nhóm săn trộm từng đi qua!"
Trác Mộc Cường Ba lờ mờ cảm thấy Nhạc Dương nói không ổn lắm, vấn đề khi nãy gã muốn hỏi rất quan trọng, nhưng tại sao quan trọng thì nhất thời gã lại không nghĩ ra nổi, dường như đột nhiên quên bẵng đi luôn vậy. "Vừa nãy mình muốn hỏi gì nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba vắt óc suy nghĩ.
Ba Tang gật đầu: "Ừm, gần như có thể khẳng định, phía trước chính là nơi chúng tôi từng đi qua."
"Tầng bình đài thứ ba, Bạc Ba La thần miếu..." Nhạc Dương nói: "Tôi đi báo với giáo quan!"
"Rốt cuộc là vừa nãy mình muốn hỏi gì vậy nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba vẫn đang suy nghĩ.
Cũng ở giữa chốn hoang vu vắng vẻ ấy, cách chỗ bọn Trác Mộc Cường Ba chừng nửa ngày đường, đang có người đốt một đống lửa. Merkin khều khều ngọn lửa, nói với Soares: "Anh khẳng định, chỉ có hai con sói thôi chứ?"
Soares nói: "Dựa theo dấu vết để lại, thì là hai con sói, nhưng tôi cũng không dám khẳng định."
Merkin lấy làm thắc mắc: "Tại sao?"
Soares đưa tay lên rờ rờ vết sẹo trên mặt, trầm giọng nói: "Anh có biết, gần như ngay từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy dường như có động vật gì bám theo phía sau chúng ta, thể hình còn không hề nhỏ. Tôi cũng dùng rất nhiều phương pháp khác nhau để dò la dấu vết của chúng, nhưng mãi đến gần đây, mới phát hiện ra một số dấu vết. Tuy nhiên, những dấu vết này hoàn toàn không phải do tôi phát hiện ra, mà giống như là bọn chúng cố ý để lại vậy. Những phương pháp của tôi dường như không có tác dụng gì cả. Anh có biết, bây giờ cảm giác của tôi như thế nào không?"
Merkin nhìn Soares chằm chằm, chỉ nghe y nói tiếp: "Tôi cảm thấy, hai con sói này hành sự hoàn toàn trái ngược với bản năng động vật, tôi chưa từng thấy con sói nào theo dấu vật săn lâu như vậy, hơn nữa vẫn tiếp tục theo dõi con mồi cho dù chúng gần như không có khả năng săn giết, bọn chúng... bọn chúng dường như bám theo chúng ta, hoàn toàn chỉ vì mục đích theo dõi thôi vậy."
Merkin lấy làm khó hiểu, liền hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì vậy?"
Soares nói: "Hành vi này, chỉ có ở con người thôi."
Merkin đã hiểu, bèn gật đầu nói: "Ý anh là, có người huấn luyện bọn sói này, lệnh cho chúng theo dõi chúng ta?"
Nét mặt Soares hết sức phức tạp: "Nếu là như vậy thì tốt quá. Điều tôi lo lắng là, không ai huấn luyện cũng như ra lệnh, mà bọn chúng vẫn có thể có hành vi như thế."
Merkin sốt ruột ném cành cây cuối cùng vào đống lửa, vỗ vỗ tay đứng lên: "Chẳng hiểu nổi ngôn ngữ của mấy nhà sinh vật các anh nữa, tóm lại, chỉ cần bọn sói ấy không cản đường chúng ta... ừm..." Merkin thoáng nghĩ ngợi, rồi nói: "Anh thử nghĩ cách xem có thể khống chế bọn sói ấy không, sói chắc là loài động vật dễ thao túng thôi, phải không? Đối với Thao thú sư các anh ấy!"
Soares trầm ngâm: "Vậy thì còn phải xem là sói gì nữa."
Merkin đang định trả lời, bỗng thấy Max ôm một bó củi khô, hoảng hốt chạy trở về, chưa kịp lại gần đã nói: "Ông... ông chủ, hình như, hình như có thứ gì đó bám theo chúng ta..." Dứt lời, hắn ném bó củi xuống đất, hai tay chống gối thở hổn hển.
"Chẳng ra làm sao cả, có gì mà mày sợ cuống cả lên thế?" Merkin quát một tiếng, ngước mắt nhìn ra xa, trên đường chân trời nơi hai sắc đỏ và vàng hòa trộn với nhau ấy, từ từ xuất hiện một cái bóng, thon dài, khỏe khoắn, đuôi cụp, bước chạy nhanh nhẹn. Trên bầu không xám xịt sắp tối sập, đôi mắt nó ánh lên thứ sắc vàng yêu dị.
Hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, Merkin bỗng nhiên thấy rùng mình ớn lạnh, tức thì cảm giác đến từng sợi lông tơ khắp toàn thân cũng dựng ngược cả lên. Đó chắc chắn là một con sói, lông bóng mượt, thoạt trông thể hình dường như còn lớn hơn sói xám Bắc Mỹ một chút, chỉ có điều, con sói đó còn chưa lại gần, đã khiến Merkin cùng Soares đều cảm thấy căng thẳng, cả hai đều cực kỳ kinh ngạc trước phản ứng này của cơ thể mình. Trong mắt Merkin, thể hình của con sói đang tiến lại gần đó có thể coi như hạng cao lớn khỏe đẹp trong đàn, nhưng ánh mắt nó lại không hề có sự hung tàn, ngược lại toát lên một vẻ khinh thường, tựa hồ như ánh mắt của sát thủ vậy; còn điều Soares suy nghĩ nhiều hơn, lại là chủng loại của con sói này, y lục tung trong trí nhớ mình, thậm chí đã liên tưởng tới cả loài ma sói trong các truyền thuyết châu u thời xưa.
Con sói dừng lại cách ba người chừng năm mươi bước, rùng mình một cái như muốn rũ đi lũ rận bám trên lông, nó không tiến lên, cũng không đi vòng vòng xung quanh, mà chỉ nghiêng đầu quan sát bọn họ. Khi bị con sói nhìn chằm chằm, Merkin cảm thấy toàn thân khó chịu lạ kỳ, không kìm được cảm giác muốn vẩy tay rút súng ra, nhưng đã bị Soares ấn tay lại. Soares nói: "Để đấy tôi!" Nói đoạn, y bắt đầu lục lọi ba lô, tìm được một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một thứ gì đấy trông như dầu cao. Soares quẹt thứ ấy vào lòng bàn tay, xoa xoa một lúc, rồi nói: "Cơ quan phát triển nhất của loài sói là khứu giác, thế giới của chúng là thế giới của các loại mùi." Nói đoạn, y vừa tiếp tục xoa tay, vừa tiến về phía con sói.