Giáo sư Phương Tân đáp: "Là hỏa thần đúng không, hỏa tần Tava, phò tá nữ thần Mặt trăng cai quản tầng địa ngục thứ sáu, đầu người mình chim, là cánh tay đắc lực của nữ thần."
Lạt ma Á La lại nói: "Nếu đã là cánh tay đắc lực, tay trái có rồi, vậy còn tay phải đâu?"
Giáo sư Phương Tân trầm ngâm: "Ý của đại sư là, thủy thần, không thấy thủy thần có phải không?"
Lạt ma Á La chỉ vào ngọn lửa đang cháy: "Đây là địa ngục của nước và lửa, lửa – chúng ta đều trông thấy rồi, vậy thì còn nước đâu?" Nói đoạn, ông ta lại liếc mắt nhìn tượng đá trên màn hình máy tính.
Giáo sư Phương Tân liền hiểu ra: "Bức tượng đá này, lẽ nào chính là thủy thần? À, phải rồi, tôi nhớ ra rồi, từng khai quật được một bức tượng thủy thần, tượng tạc thành hình một phụ nữ lấy tay gạt nước trong hồ."
Lạt ma Á La nói: "Không chỉ tượng nằm, cả hai bức tượng đàn ông đứng trong hai gian sảnh còn lại cũng là thủy thần, những thủy thần có giới tính khác nhau."
Giáo sư Phương Tân reo lên: "Vậy thì có thể hiểu được rồi, nếu là thủy thần, đáng lẽ trong tay họ phải không có vũ khí mới đúng, chính là những thứ vũ khí ấy làm chúng ta hiểu lầm, có người cố ý sắp xếp như vậy!"
Lạt ma Á La gật đầu: "Nếu mấy món vũ khí này không phải của thủy thần…" Ông ngước lên nhìn bốn bức tượng đá trước mặt, vừa hay cũng là bốn bức, chiều cao kích cỡ cũng ngang nhau. Giáo sư Phương Tân và lạt ma Á La liền lập tức kiểm tra lại một lượt cả bốn bức tượng ấy.
Chỉ thoáng sau đó, giáo sư Phương Tân đã phát hiện trên tay đặt sát người của mấy bức tượng trông như vệ sĩ đó có một lỗ nhỏ, bị bùn đất bít kín nên vừa nãy kiểm tra không nhận ra được. Cái lỗ này tròn vành vạnh. Lạt ma Á La thò ngón tay vào, bên trong như có bánh răng bằng kim loại. Ông cả mừng reo lên: "Không sai đâu, đây chính là chốt khởi động cơ quan rồi." Giáo sư Phương Tân liền nói ngay: "Chúng ta mang bốn món vũ khí kia lại đây cắm vào trong lỗ thử xem, nhanh lên."