Mật Mã Tây Tạng

Chương 158: Trở lại ánh sáng


Chương trước Chương tiếp

Mặc dù phía trước vẫn là một vùng sương mờ mịt, mặc dù Shangri-la vẫn còn lẩn khuất trong mây, nhưng tiếng hét ấy, tựa hồ đã đánh thức cả lịch sử đang say ngủ. Cả bọn đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng mây vụ, ngước lên hứng gió biển, con thuyền đạp sóng tiến lên. Shangri-la, sau nghìn năm tịch mịch, sẽ lại một lần nữa đóng dấu chân con người!

Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trác Mộc Cường Ba, kế đó, bỗng nghe thấy gã lớn tiếng kêu lên: "Tôi cảm giác được rồi, chúng ta đã rất gần lối ra rồi." Giọng nói gấp gáp ấy truyền đi thông tin khiến người người đều hân hoan mừng rỡ.

Nhạc Dương ngờ vực hỏi: "Cường Ba thiếu gia... anh... anh và anh Ba Tang... không phải... không phải chỉ cảm ứng được... nguy hiểm thôi hay sao? Sao anh..."

Cường Ba thiếu gia nói: "Tôi thực sự cảm thấy thế mà, Nhạc Dương, tin tôi đi."

Pháp sư Á La ngồi ngay ngắn nơi cuối thuyền, cuối cùng cũng hé lộ một nụ cười, thầm nhủ: "Là gió, là gió đấy, Cường Ba thiếu gia. Không khí ô trọc đã được gột rửa làm sạch, thổi tới những ngọn gió thanh tân vô ngần, trong gió ẩn chứa thứ sức mạnh thuần khiết ấy, cậu đã cảm ứng được nó rồi, Cường Ba thiếu gia."

Nhạc Dương còn đang định hỏi gì đó, nhưng một âm thanh kỳ dị đã làm ngắt mạch suy nghĩ của anh. m thanh ấy ở ngay bên cạnh, nhưng trong bóng tối, Nhạc Dương không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, bèn lẩm bẩm hỏi: "Cái gì vậy? Cái gì đang... kêu vậy?"

Trương Lập đáp: "Làm gì... làm gì có? Cậu... không phải cậu... bị ảo giác đấy chứ?"

Nhạc Dương nói: "Suỵt... mọi người nghe đi." Anh vươn một cánh tay ra lần mò bên cạnh, cuối cùng, vừa trở mình, liền nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy. "Trương Lập!" Nhạc Dương không biết sức lực từ đâu đột nhiên trào lên chảy khắp thân thể, mừng rỡ reo lên: "Là máy đo khoảng cách bằng tia laser! Máy đo laser đấy!"

"Cái gì hả! Tôi xem nào... tôi xem với nào..."

"Ha ha! Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta vượt qua khu vực có từ trường rồi, có thể sử dụng lại các máy móc được rồi! Ha ha! Cảm giác của Cường Ba thiếu gia không hề sai, nhất định là chúng ta sắp đến cửa ra rồi! Nhất định là thế rồi!"

Trong bóng tối, họ lại nghe thấy giọng nói cuốn hút của Cường Ba thiếu gia vang lên: "Xem kìa, ánh sáng..." Nhưng lần này, giọng của Trác Mộc Cường Ba run lên rõ rệt, gã đang cố kiềm chế cảm giác kích động trong lòng. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời gã kích động đến vậy khi thấy ánh sáng. Chính gã cũng không thể ngờ mình lại rơi lệ khi thấy được ánh sáng. Ánh sáng, đó là ánh sáng!

Lúc mới đầu, chỉ thấy ở sâu thẳm trong bóng tối mịt mùng có một sợi tơ bạc chập chờn hiện lên, không rõ ràng cho lắm. Trác Mộc Cường Ba phải nheo chặt mắt lại mới miễn cưỡng nhận ra được, nhưng gã tin chắc đó chính là ánh sáng, đó nhất định là lối ra khỏi chốn tăm tối này! Từng luồng không khí mang tin tức từ phía xa đến, lỗ mũi gã bắt lấy, hai lá phổi gã giải đọc thông tin trong đó, cảm giác dễ chịu và sướng khoái chưa từng có ấy là từ nơi có ánh sáng truyền đến. Cảm giác ấm áp trong từng làn gió mơn man xua đi cái lạnh đang bám rễ trong cơ thể, đây chính là sức mạnh của ánh sáng, đây chính là sức mạnh sáng tạo ra sự sống. Mỗi lúc một gần hơn, sợi tơ mong manh kia cũng dần lớn lên, phiêu diêu linh động, sáng ngời ấm áp, tựa như một sợi dây lụa đang tung bay múa lượn. Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn trông thấy, những tia sáng tựa những mũi kim bạc bắn tóe ra trên sợi dây đó, ghim vào cơ thể mình, bắn vào con thuyền. Gã dang rộng hai cánh tay, dùng thân thể mình đón lấy. Mỗi tia sáng ấy đều mang đến sức mạnh mới mẻ, thân thể gã tham lam hút lấy chúng, khoảnh khắc ấy, ánh sáng đã hoàn toàn chiếm trọn tầm nhìn của gã. Cuối cùng, bọn gã đã vượt qua được vùng biển ngầm sâu dưới lòng đất chỉ có chết chóc và bóng đêm rồi!

Những người nằm trong thuyền, cũng dần dần cảm giác được sự thay đổi của ánh sáng. Không gian vốn đen tuyền như mực, giờ đã biến thành một quầng tối hỗn độn, đó là một cảm giác rất khó miêu tả thành lời, bóng tối vẫn là bóng tối, nhưng lại cảm nhận được một cách rõ ràng, bóng tối lúc này đã khác hẳn lúc trước, trong bóng tối, tựa hồ đã có thêm thứ gì đó, chỉ có điều, lúc ấy họ vẫn chưa thể nhận ra đó là gì mà thôi.

Ngay sau đó, họ liền cảm nhận được, bóng tối đang dần lùi đi, giống như mực tàu không ngừng bị nước trong đổ vào pha nhạt dần nhạt dần, mắt họ cũng dần dần hồi phục lại thị lực, thậm chí còn cảm giác được những đường nét mơ hồ của đỉnh vòm trong bóng tối..

Bóng tối lui đi, từ nơi hỗn độn ra đến thế giới của ánh sáng mất hai tiếng đồng hồ. Đúng vậy, đây là thời gian Nhạc Dương xem trên đồng hồ đeo tay, tuy đồng hồ đã không thể phản ánh thời gian chuẩn xác nữa, nhưng dù sao thì nó cũng đã bắt đầu hiển thị, giống như một trái tim đã chết bỗng nhiên phục sinh, đập mạnh mẽ trở lại. Khi Cường Ba thiếu gia lớn tiếng hô vang, tôi là Trác Mộc Cường Ba, lòng người, máy móc, con thuyền, thậm chí là cả vùng biển mênh mang này đều sống dậy, tựa hồ trong cõi u minh có một thứ sức mạnh đã thức tỉnh tất cả.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...