Marriage: To Claim His Twins

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

‘Tóc của cô rất dày và đẹp, nhưng vì nó quá xoăn nên tôi nghĩ nó sẽ trông đẹp hơn nếu chúng ta sửa lại một chút về độ dài của nó.’ Đó là những lời nhận xét đầu tiên của nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp khi anh ta xem xét mái tóc của cô. Cô chỉ đơn giản là gật đầu, không thực sự bận tâm xem anh ta cắt tóc cô như thế nào. Cô vẫn đang cảm thấy không khỏe, đầu cô vẫn đang đau, và cô đã biết từ những lần trước đây rằng những cơn đau đầu này sẽ kéo dài từ hai thậm chí là ba ngày một khi chúng đã bắt đầu đeo bám, trước khi chúng cuối cùng cùng giải thoát cho cô.

Mặc dù vậy, giờ, khi nhà tạo mẫu lùi về phía sau từ tấm gương và hỏi, ‘Cô thấy sao?’ Ruby buộc phải thừa nhận rằng cô hầu như đánh rơi mọi từ ngữ trước sự thay đổi mà tay nghề của anh ta đã tạo cho mái tóc cô, biến nó từ tình trạng lộn xộn của những lọn xoăn thành một kiểu tóc sang trọng một cách lộng lẫy được sinh ra là để cho khuôn mặt cô, và nhún nhảy một cách mềm mại trên vai cô – kiểu dáng mà cô đã thấy ở những quý cô uống trà tại khách sạn chiều hôm trước, kiểu dáng thực ra rất đơn giản nhưng lại toát ra sự sang trọng và thanh lịch.

‘Tôi… Tôi thích nó,’ cô thừa nhận một cách thểu não.

‘Nó sẽ rất đơn giản để giữ nguyên như vậy và sẽ trở lại hình dáng cũ sau khi cô gội đầu. Cô thật may mắn vì có một mái tóc vàng tự nhiên.’

Cảm ơn anh ta, Ruby tự cho phép bản thân mình được thư giãn. Ít nhất thì cô cũng xoay sở để ăn một chút bánh mì nướng sáng nay, và giữ lại trong dạ dày hai viên thuốc giảm đau, thứ đã xoa dịu cái đầu của cô một chút, may mắn thay.

Cuộc hẹn tiếp theo của cô là ở một thẩm mỹ viện, và khi cô bắt gặp những người phụ nữ khác quay lại nhìn cô trên đường cô đến đó, cô đoán là họ đang thắc mắc về vẻ thanh lịch mà kiểu tóc mới của cô đối nghịch với vẻ xoàng xĩnh của quần áo cô và gương mặt mộc của cô.

Cô ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng nó đã đúng rằng những ấn tượng đầu tiên luôn được tính đến, và người ta – đặc biệt là phái đẹp – đánh giá những người thuộc phái họ bằng hình thức của những người đó. Điều cuối cùng cô muốn cho các con cô là phải xấu hổ về một người mẹ bị những người phụ nữ khác coi thường. Ngay cả trẻ con cũng rất nhạy cảm với những thứ như vậy.

Thẩm mỹ viện ở ngay trước mắt cô. Hít thật sâu, Ruby ngẩng cao đầu khi cô bước vào trong.

Hai giờ sau, khi cô lại đi ra với một nhân viên tư vấn mua sắm – người đã đến đón cô và giúp cô chọn một tủ quần áo mới, Ruby không thể ngừng liếc nhanh một cách lén lút vào những chiếc gương mà cô đi qua, vẫn không thể tin được quý cô trẻ đang nhìn lại cô chính là cô. Móng tay cô được cắt sửa và sơn bóng rất thời trang, lông mày cô được tỉa lại, và đồ trang điểm được sử dụng một cách tinh tế và khéo léo đến nỗi nhìn qua như thể là cô không trang điểm chút nào cả. Cùng lúc đó, đôi mắt cô trông lớn hơn và huyền bí hơn, môi cô đầy đặn hơn và mềm mại hơn, và nước da cô hoàn hảo một cách tinh tế đến nỗi Ruby không thể rời mắt khỏi khuôn mặt sinh động đang nhìn lại cô. Mặc dù cô sẽ không bao giờ thú nhận điều đó với Sander, buổi làm đẹp của cô đã rất vui khi cô vượt qua được nỗi lo lắng ban đầu với việc bị làm phiền và chiều chuộng. Giờ cô cảm thấy mình như một quý cô chứ không phải một bà mẹ phiền não.

‘Tôi cho là bà muốn những bộ đồ phù hợp với cuộc sống lâu dài trên một hòn đảo Hy Lạp, hơn là chỉ để đi nghỉ vài ngày ở đó, và cuộc sống của bà sẽ bao gồm rất nhiều những sự kiện xã hội cũng như kinh doanh?’ Không đợi câu trả lời của Ruby, cô nhân viên đã nói tiếp. ‘Thật may mắn là chúng rôi vừa nhập về một số hàng mới và cả những bộ sưu tập của một số nhà thiết kế nữa, vì thế tôi chắc là chúng ta có thể tìm mọi thứ mà bà cần. Còn về váy cưới của bà…’

Tim Ruby nảy lên trong lồng ngực. Làm thế nào mà cô lại quên mất Sander đã chỉ định là cô cần một chiếc váy cưới.

‘Đó chỉ là một buổi kỉ niệm đơn giản ở phòng đăng ký thôi,’ cô nói với người nhân viên.

‘Nhưng ngày cưới của bà và thứ mà bà mặc khi kết hôn với người đàn ông bà yêu sẽ là thứ gì đó mà một người phụ nữ luôn nhớ về,’ một người phụ nữ khác khăng khăng.

Cô nhân viên chỉ nghĩ về lợi nhuận của cửa hàng thôi, Ruby tự nhắc nhở mình. Chẳng có lý do gì khiến cô phải suy nghĩ lại về những lời lẽ đó. Sau cùng thì, cô không yêu Sander và anh ta chắc chắn cũng không yêu cô. Cô mặc cái gì kh?ông quan trọng, vì trong những năm tới sẽ không ai trong số họ muốn nhìn lại để nhớ về cái ngày họ lấy nhau. Những suy nghĩ của cô đã gây ra một cục nghẹn đau đớn trong cổ họng và một cơn đau không mong muốn trong lồng ngực. Tại sao chứ? Cô đã 23 tuổi và là mẹ của hai đứa trẻ năm tuổi. Đã từ lâu cô không còn tơ tưởng đến những gì lãng mạn hay tình yêu và tất cả những gì gắn liền với những thứ đó, gạt bỏ chúng cũng như những cảm xúc tương tự với sô cô la – dịu ngọt trên đầu lưỡi trong một thời gian rất ngắn, rất dễ gây nghiện và hình thành thói quen đáng báo động. Tuyệt đối tránh những gì nhạy cảm và duy trì loại cảm xúc vĩnh cửu. Giống như tình yêu cô dành cho các con và sự gắn bó với các chị cô. Đó là những thứ tình cảm và sự sẻ chia sẽ tồn tại cả đời, trong khi từ những gì cô được thấy và được nghe tình yêu chỉ là một ảo tưởng.

Hai cậu bé cô cùng thích thú với những mẫu vật trong Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên. Chúng được dắt bởi bàn tay đầy trìu mến của Sander và hài lòng giữ rịt lấy anh để được bảo vệ, gọi anh là cha và trưng ra mọi biểu hiện hạnh phúc với anh, vậy tại sao anh lại quá để ý đến sự vắng mặt của Ruby, như thể có gì đó còn thiếu? Đó là vì lợi ích của bọn trẻ, Sander quả quyết với bản thân mình, bởi anh lo rằng chúng sẽ thấy nhớ mẹ, chỉ thế thôi.

Không biết điều đó xảy ra như thế nào, Ruby đã có được một tủ quần áo lớn và đắt tiền hơn rất nhiều so với những gì cô muốn. Mỗi lần cô phản đối hay kháng cự cô nhân viên lại gạt bỏ cô – một cách hoàn toàn lịch sự và dễ chịu, nhưng không kém phần kiên quyết – khăng khăng rằng những gì cô ta được chỉ định là Ruby phải có một tủ quần áo đầy đủ cho mọi hoàn cảnh. Và tất nhiên những bộ quần áo đẹp một cách tội lỗi – những chiếc quần dài được cắt khéo léo và những chiếc quần sooc bằng vải lanh mịn, với một chiếc áo chẽn vừa khít được may lót từ cùng một loại lụa như chiếc áo không được tạo kiểu đi kèm với chúng, những chiếc váy lụa suông mềm, những chiếc áo lụa và cotton, những chiếc đầm cocktail[2] sang trọng may vừa vặn, cùng với những ‘bộ đồ đi biển và đi dạo’ đơn giản hơn nhưng vẫn đắt khủng khiếp, khi cô nhân viên mô tả chúng. Cũng có những đôi giày cho mọi dịp và những phụ kiện, và đồ lót – những mảnh lụa và đăng ten mà Ruby rất muốn từ chối vì một điều gì đó rất tế nhị, những thứ mà không biết bằng cách nào vẫn được thêm vào dãy quần áo đang ngày càng dài thêm được cô nhân viên mô tả là ‘buộc phải có’.

Đến lúc này tất cả những gì còn phải lo là chiếc váy cưới, và cô nhân viên đang mang ra một chiếc váy màu kem và một chiếc áo khoác vừa khít, nói với Ruby một cách hãnh diện, ‘Vera Wang, từ bộ sưu tập mới nhất của cô ấy. Vì chiếc váy này khá ngắn và được cắt cực kỳ khéo, nó rất lý tưởng cho buổi đăng ký kết hôn ở văn phòng, và tất nhiên cô có thể mặc nó sau này như một chiếc đầm cocktail. Thực ra nó được đặt may cho một khách hàng khác, nhưng thật không may khi nó được nhập về, nó quá nhỏ cho cô ấy. Tôi chắc rằng nó sẽ vừa với bà, và cách dựng kiểu sẽ phù hợp với thân hình của bà.’

Có phải ý cô ấy là những nếp vải được xếp theo kiểu thác nước[3] – một đặc điểm của chiếc váy lụa kem sẽ giấu đi việc cô gầy như thế nào, Ruby nghi hoặc.

Chiếc váy thật đẹp, trang nhã và yểu điệu, và chính xác là kiểu váy mà một người phụ nữ sẽ nhớ khi mặc trong ngày cưới của cô ấy – cũng chính là lý do vì sao cô không muốn mặc nó. Nhưng người giữ trang phục đang chờ đợi đầy hy vọng.

Chiếc váy vừa với cô một cách hoàn hảo. Được cắt bởi một bàn tay tài hoa, nó vừa vặn vào cơ thể cô theo cái cách khiến cho eo cô hiện ra nhỏ hơn nhiều so với thực tế, trong khi bằng cách nào đó lại thêm vào vẻ đầy đặn nữ tính cho cơ thể cô – khiến Ruby tưởng là cô đang nhìn vào một người khác trong gương chứ không phải chính cô nữa: một ai đó cô có thể là nếu mọi chuyện đã khác đi. Nếu như Sander đã yêu cô?

Ruby lắc đầu một cách run rẩy và bắt đầu cởi chiếc váy ra, tuyệt vọng muốn thoát khỏi cái thực tế tàn nhẫn của những hình ảnh trong gương đang phản chiếu lại cô. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành người phụ nữ cô nhìn thấy trong gương – một người phụ nữ được yêu bởi người đàn ông của cô ấy quá nhiều đến nỗi cô ấy có quyền tự hào về mọi thứ chiếc váy đem lại cho cô và hứa hẹn với anh.

‘Không, tôi không muốn nó,’ cô nói với cô nhân viên đang ngơ ngác. ‘Làm ơn cất nó đi. Tôi sẽ mặc thứ gì đó khác.’

‘Nhưng nó trông hoàn hảo với bà…’

Ruby vẫn lắc đầu.

Cô đang ở trong phòng thay đồ khi người nhân viên quay lại, mang theo một chiếc áo parca[4] trắng nhạt trông khá ấm áp, kiểu cách đơn giản.

‘Tôi suýt quên,’ cô ấy nói với cô, ‘chồng bà đã bảo là bà để quên áo khoác ở nhà và bà cần có thứ gì đó ấm để mặc khi bà vẫn ở London.’

Không nói nên lời, Ruby nhận lấy chiếc áo từ tay cô gái. Nó được may lót một lớp vải len caro mịn, và cao cấp cũng như bắt mắt.

‘Nó là của một nhà thiết kế mới,’ người bán hàng bảo cô. ‘Và thuộc dòng chúng tôi mới chỉ đang thử nghiệm thôi. Cô ấy là người Ý, được đào tạo bởi Prada.’

Ruby cúi đầu để cô nhân viên không thấy được những cảm xúc đang ánh lên trong mắt cô. Sander hẳn đã bảo vệ cô trước mặt mọi người bằng cách giả vờ tin rằng cô đã để quên áo khoác, nhưng trong lòng anh đã khiến cô cảm thấy bị bẽ mặt – bởi Ruby biết rằng anh đã đoán ra cô không thực sự có một cái áo khoác mùa đông, và ngày hôm qua cô đã run rẩy vì lạnh khi họ đi dạo trong công viên.

Đi bộ về khách sạn trong và được bọc trong chiếc áo parca mới của cô, Ruby tự dằn vặt một cách khổ sở rằng bên dưới kiểu tóc mới và lớp trang điểm hoàn hảo cô vẫn đúng là cô trước đó – họ không thể thay đổi cô, không thể cất đi gánh nặng của tội lỗi mà cô vẫn đang mang vì những gì cô đã từng là. Quần áo đắt tiền chỉ là một sự ngụy trang – chỉ giống như cuộc hôn nhân với Sander sẽ là mà thôi.

Cho cô. Phải, chứ không phải cho bọn trẻ. Chúng sẽ không bao giờ biết cô cảm thấy như thế nào. Điều cuối cùng cô muốn cho các con mình là lớn lên và biết rằng cô đã hy sinh bản thân mình cho chúng. Chúng phải tin rằng cô đang hạnh phúc.

Cô đã định đi thẳng về dãy phòng, nhưng cái nhìn đánh giá mà một người phụ nữ ở hành lang gửi tới cô, trước khi cười khẩy, như thể cô ta hài lòng vì Ruby sẽ không thể cạnh với cô ta, đã châm chích lòng kiêu hãnh của cô đủ để khiến cô đổi ý và đi thẳng tới phòng đợi của khách sạn thay vào đó.

Một cô phục vụ chuyên nghiệp đưa cô tới một chiếc bàn nhỏ ở ngay trước căn phòng. Ruby muốn được giấu mình trong một góc tối hơn, cơn tự ái thoáng qua của cô đã rúi lui, để lại cho cô cảm giác ngượng ngùng và rất cô đơn. Cô không quen với việc ở một mình. Thường thì mỗi khi ra ngoài cô đều có bọn trẻ bên mình, hoặc với một trong các chị cô.

Khi cô phục vụ đến để nhận yêu cầu, Ruby gọi một tách trà. Cô đã không ăn gì cả ngày hôm nay nhưng cô không hề thấy đói. Cô quá căng thẳng thay vào đó.

Căn phòng đợi nhanh chóng kín người. Một vài phụ nữ trông thanh lịch đang đi đến, theo sau bởi một nhóm những người đàn ông trong trang phục công sở, một trong số họ đã gửi đến cô một cái nhìn có chủ ý đi kèm một nụ cười ấm áp đến nỗi Ruby cảm thấy mặt cô đang nóng lên.

Cô suýt nữa tự đổ tách trà vào mình khi cô thấy hai cậu bé sinh đôi đang lao về phía cô và theo sau là Sander. Tóc của anh, cũng như của bọn trẻ, ẩm ướt như thể anh vừa bước ra khỏi phòng tắm vậy. Tim cô chao đảo trong lồng ngực. Tay cô run đến nỗi cô phải đặt ấm trà xuống. Hai cậu bé đang huyên náo kể với cô về ngày đi chơi của chúng, nhưng kể cả khi cô cố gắng một cách tuyệt vọng để tập trung vào chúng, cái nhìn chăm chú của cô vẫn đóng đinh lên Sander, người giờ đã đứng yên và đang nhìn cô.

Mặc dù vậy, không phải diện mạo mới của cô làm cho anh khựng lại.

Choán đầy trong mắt Sander là hình ảnh kiểu đầu mới và cách trang điểm duyên dáng – cách ăn mặc làm tôn lên những gì anh đã biết và những gì đã khắc sâu vào anh khi Ruby mở cánh cửa nhà cô cho anh chỉ vài ngày trước - đó là sự thanh tú của cô trong những đường nét thuộc về một vẻ đẹp hiếm thấy.

Không, thứ đã khiến anh đứng sững lại nửa đường là niềm kiêu hãnh đàn ông bởi cảnh tượng bộ ba trước mặt anh lúc này. Những cậu bé của anh và mẹ chúng. Không chỉ các con anh, mà cả ba người họ. Tất cả họ đều thuộc về anh – thuộc về anh? Sander lắc đầu, cố xua đi những phản ứng lạ lẫm của anh về Ruby, bị chọc giận bởi chúng và muốn phủ nhận chúng. Chúng đối nghịch một cách đáng kinh ngạc với những gì anh muốn cảm thấy. Cái quái gì đang diễn ra với anh thế này?

Sự thay đổi của cô lướt qua anh không bao gồm cái thực tế là anh đang chú ý đến cách tóc cô để lộ cần cổ thanh mảnh của cô và khuôn mặt cô đã tươi tắn hơn.

Ruby, hoàn toàn ý thức về những thay đổi trong ngoại hình của cô, nín thở, chờ Sander đưa ra những lời nhận xét. Sau khi cái nhìn của cô đã khiến anh chết lặng. Nhưng khi anh đến bên cái bàn anh chỉ đơn giản là cau màu và hỏi tại sao cô đã không gọi thứ gì đó để ăn.

‘Vì tất cả những gì tôi muốn là một tách trà,’ cô trả lời anh. Anh không thích kiểu tóc mới của cô ư? Có phải đó là lý do vì sao anh trông cau có đến như vậy không? Ồ, cô chắc chắn sẽ không hỏi anh ta liệu anh ta có hài lòng với sự thay đổi đó hay không. Cô quay sang hai cậu bé, và hỏi chúng, ‘Các con thích Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên chứ?’

‘Có ạ,’ Harry xác nhận. ‘Và bố còn đưa chúng con đi bơi nữa cơ.’

Bơi? Ruby bắn một cái nhìn lo âu sang Sander.

‘Có một bể bơi ở khách sạn,’ anh giải thích. ‘Vì bọn trẻ sẽ sống trên đảo sau này, tôi muốn chắc rằng chúng biết bơi.’

‘Bố còn mua cả quần bơi mới cho bọn con nữa,’ Freddie khoe.

‘Nên có hai người lớn ở cùng lũ trẻ khi chúng đến bể bơi,’ Ruby không thể ngừng nói. ‘Một đứa bé có thể bị chết đuối chỉ trong một vài giây và-’

‘Đã có một người cứu hộ lo việc đó.’ Sander cắt ngang cô. ‘Cả hai đều có năng khiếu bẩm sinh ở dưới nước, nếu không phải nó có trong gen của chúng. Em tôi từng bơi cho đội Hy Lạp khi còn là sinh viên.’

‘Tóc mẹ khác kìa,’ Harry đột nhiên thông báo.

Sự ngượng ngùng làm cô sởn gai ốc. Giờ chắc chắn Sander sẽ nói gì đó về sự thay đổi của cô, đưa ra ít nhất là vài lời bóng gió về sự tán thành vì anh là người đã sắp đặt đó, nhưng thay vào đó anh chỉ nói một cách lạnh nhạt, ‘Tôi hy vọng cô có mọi thứ mà cô sẽ cần đến, vì sẽ không có thời gian cho bất cứ cuộc mua sắm nào nữa. Như tôi đã nói, tôi đã bố trí để chúng ra bay về đảo ngay sau ngày cưới.’

Ruby gật đầu. Cô thật ngu ngốc khi cảm thấy thất vọng vì Sander đã không đoái hoài đến diện mạo mới của cô. Ngốc nghếch hay nguy hiểm? Có hay không có sự tán thành của anh ta cũng chẳng nên ảnh hưởng gì đến cô.

Hai cậu bé hẳn là đói, và cô thì mệt mỏi. Cô là mẹ chúng, tuy vậy, và điều quan trọng hơn cả là cô nên để tâm vào nghĩa vụ của người mẹ thay vì bận tâm đến sự tán thành của Sander hay việc thiếu nó.

‘Tôi sẽ đưa bọn trẻ lên phòng và gọi bữa ăn cho chúng,’ cô bảo Sander.

‘Được rồi. Tôi có một vài thứ phải giải quyết ở Đại sứ quán,’ anh nói cộc lốc, với một cái gật đầu nhanh.

‘Thế còn về bữa tối?’ Miệng Ruby khô khốc, và sự im lặng trải ra sau câu hỏi của cô khiến cô cảm thấy như mình đã phạm sai lầm ngớ ngẩn như thể cô buột miệng yêu cầu anh ngủ với cô vậy.

Bực mình vì đã vô ý làm Sander tưởng là cô muốn ăn tối cùng anh, cô cố nuốt khan trong miệng.

Thế quái nào mà câu hỏi đơn giản của Ruby lại đem lại cảm giác tương tự như anh đã cảm thấy khi nãy? Sander tự hỏi mình một cách cáu kỉnh. Chỉ trong giây lát anh đã để bản thân mình hình dung cảnh hai người họ ăn tối cùng nhau. Hai người họ? Chắc chắn ý anh là 4 người họ - bởi điều đó là vì bọn trẻ và chỉ vì bọn trẻ nên anh mới chấp nhận cô ta trong cuộc sống của mình. Sander đủ khôn ngoan để không bị đánh lừa bởi cảm xúc của phụ nữ, tình mẫu tử hay nhục dục. Vì anh có lý do hợp lý để tin, những cảm xúc đó có thể được khơi dậy một cách bất ngờ và rồi biến mất khỏi đó cũng nhanh như thế.

‘Tôi đã có hẹn ăn tối với một người bạn cũ,’ anh nói dối. ‘Tôi không biết sẽ quay về vào lúc nào.’

Một người bạn cũ, Sander vừa nói vậy. Có phải ý anh là anh sẽ ăn tối với một người phụ nữ không? Hay là một cô tình nhân? Ruby tự hỏi mình một lúc sau đó, sau khi bọn trẻ đã ăn bữa chính và cô tự ép mình phải ăn gì đó cùng với chúng. Cô biết quá ít về cuộc sống của Sander và những người xung quanh anh. Cảm giác hoang mang đang lớn dần trong cô.

‘Mẹ ơi, đến đây và nhìn hòn đảo của chúng ta này,’ Freddie nì nèo, đứng trước chiếc máy tính xách tay mà cậu bé đang cố mở ra.

‘Không được, Freddie, con không được chạm vào thứ đó,’ Ruby nạt lại.

‘Không sao đâu mà mẹ,’ Harry quả quyết với cô, bắt chước giống một cách nghẹt thở vẻ tự tin rất đàn ông. ‘Bố nói rằng chúng con có thể xem mà.’

Freddie mở chiếc máy tính lên – giống như tất cả trẻ con, hai cậu bé sinh đôi cũng rất thành thạo về những công nghệ hiện đại – và trước khi Ruby có thể nói lời nào, màn hình máy tính đã bị choán đầy bởi bức ảnh một hòn đảo hình tựa như trăng lưỡi liềm, và một cái gì đó trông giống như một rặng núi trải dài dọc theo toàn bộ chiều dài khung của nó.

Trong những ngày đầu tiên sau khi cô mới gặp anh, Ruby đã cố tìm hiểu mọi thứ cô có thể về Sander, vẫn bướng bỉnh không chấp nhận cái ý tưởng là đối với anh cô chỉ là người tình một đêm.

Cô đã biết rằng hòn đảo, là láng giềng với cộng hòa Síp[5], đã từng bị xâm chiếm và thống trị rất nhiều lần, và trong huyết mạch của Sander đang chảy dòng máu của những chiến binh thống trị Moor[6] từ thời kỳ Thập tự chinh[7]– kể cả bây giờ người dân trên đảo luôn thừa nhận họ là người Hy Lạp. Cô cũng biết rằng gia đình Sander đã cai trị hòn đảo trong nhiều thế kỷ, và ông nội anh, người đứng đầu đương thời, đã gây dựng tập đoàn vận tải thời kỳ hậu Chiến tranh Thế giới thứ hai, thứ đã đem lại cho ông sự giàu có và đem lại cho những người dân đảo công ăn việc làm. Thế nhưng khi cô buộc phải chấp nhận rằng mình không có ý nghĩa gì với Sander, cô đã ngừng tìm kiếm mọi thông tin về anh ta.

‘Đến giờ tắm rồi các con,’ cô thông báo một cách kiên quyết với hai cậu bé.

Quần áo mới của bọn trẻ và của cô đã được chuyển đến khi họ còn đang ở dưới lầu, cùng với một vài chiếc valy mới toanh và cực kỳ thanh lịch, và cô định khi nào bọn trẻ đã ngủ sẽ dành buổi tối của cô để đóng gói hành lý cho chuyến bay của họ về đảo.

Chỉ khi bọn trẻ đã tắm rửa và đi ngủ, Ruby mới bị cám dỗ quay trở lại với chiếc máy tính, với những hình ảnh trêu ngươi của hòn đảo.

Hầu như không ý thức được mình đang làm gì, cô click vào chấm nhỏ màu đỏ đại diện cho trung tâm của hòn đảo. Một vài hình ảnh thu nhỏ lập tức hiện ra. Ruby click vào tấm đầu tiên để phóng to nó, và khám phá ra một pháo đài trắng đẹp một cách kinh ngạc, tọa lạc trên một vách đá, bên dưới là mặt biển xanh thẫm đến khó tin, những ngọn tháp theo kiểu Moorish vươn cao lên bầu trời xanh thẳm. Một bức ảnh khác được phóng to cho thấy hình ảnh mà cô đoán là mặt tiền của cùng một tòa nhà, trông còn cổ kính hơn theo kiểu Hy Lạp trong thiết kế của nó, và bao gồm một quảng trường tráng lệ. Màu xanh hoàng gia trên những chiếc áo khoác truyền thống của những người vệ sĩ được mặc bên ngoài những chiếc áo sơ mi trắng trang nhã đã đem đến một hình ảnh vô cùng ấn tượng.

Những tấm ảnh khác cho thấy thiên nhiên đẹp đến ám ảnh với những vịnh cát (nguyên văn: sandy bays) phía sau các vách đá, những cảng đánh cá nhỏ, và những dãy núi phủ trắng đỉnh bởi hoa dại. Những thứ này tương phản với một khu liên hợp thương mại và bến tàu rất hiện đại, và những thị trấn nhỏ với những ngôi nhà sơn trắng rạng rỡ và và những con hẻm râm mát. Thật không thể không bị quyến rũ bởi những hình ảnh về hòn đảo, Ruby thừa nhận, nhưng đồng thời xem những bức ảnh đó càng làm cô nhận thức rõ hơn sự khác biệt và thậm trí xa lạ giữa hòn đảo và mọi thứ mà cô và bọn trẻ biết. Cô có đang làm đúng không? Cô chẳng biết gì về gia đình Sander, hay cách sống của anh, và một khi sống trên đảo cô sẽ hoàn toàn phó mặc cuộc đời mình cho anh. Nhưng nếu cô không đồng ý đi với bọn trẻ anh ta sẽ tìm mọi cách đem chúng đi khỏi cô, cô đảm bảo điều đó. Cách này ít nhất cô cũng sẽ được ở cùng bọn trẻ.

Một cơn thủy triều dữ dỗi của tình mẫu tử tràn qua cô. Hai đứa trẻ là tất cả đối với cô. Là chỗ dựa về mặt tình cảm cho chúng cả bây giờ và trong tương lai sẽ là mang đến cho cô hạnh phúc, và còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác – đặc biết là nỗi khao khát vô ích đáng xấu hổ mà Sander bằng cách nào đó đã dấy lên trong cô.

Miệng cô lại khô khốc. Ở tuổi mười bảy cô có thể bào chữa cho bản thân mình cho việc bị kích động bởi sức hút nhục dục của Sander, nhưng cô không còn mười bảy nữa. Kể cả khi trí nhớ vỏn vẹn của cô về những khoái cảm nhục thể vẫn chỉ giới hạn trong những gì cô đã trải qua với Sander. Anh ta, tất nhiên, chắc hẳn đã chia sẻ cái giường của mình với cả một hàng dài vô tận phụ nữ kể từ khi anh ta tống khứ cô đi một cách tàn nhẫn ra khỏi cái hàng dài đó và cả ra khỏi cuộc đời anh ta nữa.

Cô nhìn vào chiếc máy tính, đột nhiên không thể cưỡng lại cám dỗ của việc tìm kiếm trên mạng với từ khóa là tên Sander. Đó không phải là tò mò, không hẳn thế. Sau cùng thì cô có bọn trẻ để nghĩ về.

Cô không chắc về những gì cô hy vọng sẽ tìm thấy, nhưng đôi mắt cô mở to trước khám phá rằng Sander hiện giờ đang là người thống trị trên đảo – một vai trò với tước vị như một ông Vua, mặc dù, theo như trang web, anh đã quyết định miễn tục lệ đó, ưu tiên việc áp dụng chế độ dân chủ để điều hành hòn đảo thay vì sử dụng giống như các bậc tổ tiên của anh.

Hình như cha mẹ anh đã qua đời khi Sander 18 tuổi, trong một tai nạn máy bay. Chiếc máy bay họ đã ở trên được lái bởi một người anh em họ của mẹ Sander. Một cú sốc như thể cô đã vô tình chạm phải một sợi dây điện bắn thẳng vào cô. Cả hai người họ đều mồ côi gần như cùng lúc. Giống như bố mẹ cô, bố mẹ của anh cũng đã chết trong một vụ tai nạn. Giá mà cô biết điều đó khi họ gặp nhau lần đầu tiên… Có gì khác nếu điều đó xảy ra? Không gì cả.

Sander đã 34 tuổi, còn cô chỉ 23; một người đàn ông đang ở đỉnh cao của quyền lực. Một cơn run rẩy nhẹ quét trên da cô, như thể sự có xát đầy nhục cảm bằng chiếc lưỡi của một người tình trên da thịt nhạy cảm của cô. Trong tâm trí cô, một hình ảnh chợt hiện ra: bàn tay rám nắng của Sander đang khum lấy bầu ngực trần của cô, lưỡi anh đang cuộn lại xung quanh chiếc nụ nhỏ sưng phồng của cô. Cơn run rẩy nhẹ bỗng trở thành một cái rùng mình dữ dội. Ruby cuống cuồng xua đuổi cảnh tượng ấy, đóng sập màn hình chiếc máy tính xuống. Cô lại thấy buồn nôn. Loạng choạng, cô lê về phía phòng tắm.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...