Hàn Tiệp đứng ở trước mặt anh, “Tâm tình không tệ, còn có một mình đứng ở đây ngắm cảnh.”
Bầu trời là một mảng màu xanh đậm, vì sao đã xuất hiện, thỉnh thoảng có ánh đèn máy bay lướt qua, bập bùng, không khỏi thấy ghen tị với người ngồi trên máy bay. Khi còn bé luôn cho rằng bầu trời là đen tối, nếu không làm sao nói trời tối đen, nhưng bây giờ lại cảm thấy bầu trời chưa bao giờ tối như vậy, chỉ là xanh thẳm tới cực đại, tựa như hồng không bao giờ biến thành đen, tất cả sự vật đến cực điểm đại khái cũng sẽ tới điểm tối, bao gồm cảm xúc cùng tâm tình, bất mãn tới cực điểm, vì vậy lòng cũng tối đi, mình cũng khó chịu. Hàn Tiệp không muốn để trái tim mình biến thành như vậy, không hy vọng người khác ảnh hưởng tới tâm tình mình quá mức, nhưng bây giờ, cô mới cảm nhận được, cô nên rời khỏi người đàn ông này rồi, nếu không cô sẽ rất khó chịu, biến thành một người xấu xa.
Ban công rất lớn, thiết kế cũng rất khác biệt, trồng ít cây, có mùi hoa quanh đây. Trước kia lúc đọc sách, cùng bạn học đi dạo phố, thấy trời mưa, đều nói đùa, khung cảnh như vậy lãng mạn thế nào để cùng người ở đây cùng nhau. Cảnh tượng lãng mạn, suy nghĩ đầu tiên là cùng với người mình yêu.
Giờ phút này cũng rất lãng mạn, nhưng người đứng ở chỗ này, lại biết…… người ấy không muốn mình ở bên cạnh.
Mấy năm, lại kém hơn một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh được mấy tháng ngắn ngủi, thực tế không liên quan tới ai, nhưng mình muốn để bản thân học cách tiếp nhận nó.
Mạnh Diên Châu nhìn Hàn Tiệp một chút, trầm mặc hồi lâu, anh lấy ra một điếu thuốc hút, “Muốn một điếu sao?”
Xưa cô sẽ không cho phép anh hút thuốc, nhưng mặt ngoài anh đồng ý, xoay lưng thì lén lút hút một điếu, bị cô phát hiện thì sau đó lại cố gắng kiếm cớ. Một lần cô tức giận nóng nảy, liền đi tìm những bức hình hậu quả xấu nếu hút thuốc, lấy để hù dọa anh dừng, kết quả anh vẫn vậy nhưng lại liên tiếp khen ngợi cô đáng yêu, giận nếu cô không bao giờ quan tâm anh nữa.
Nhưng cô bây giờ nhận được, nghĩ thử một lần đây là cảm giác gì, cô kiềm chế cảm giác ho khan, kiên trì hút vài hơi. Đối với người hút thuốc, nó là điều tốt, đối với cô…..
Hiện tại, anh đang vì một người phụ nữ khác mà đau lòng.
“Anh yêu cô ấy?”. Cô đặt tàn thuốc trên khóm hoa, dùng sức đè xuống, cho đến khi không thấy chút ánh lửa nào nữa.
Mạnh Diên Châu cười mỉa hai tiếng, “Không biết.”
Hàn Tiệp ngẩng đầu lên nhìn anh, may mắn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, “Anh cũng có lúc không biết rõ.”
Mạnh Diên Châu nở nụ cười, sau đó bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên bồn hoa, “Em cho rằng anh là người hiểu biết hết sao?”
Hàn Tiệp ngồi bên cạnh anh, để anh có tâm tư nói giỡn mà cười một tiếng, “Chúng ta thử chơi trò hỏi đáp đi! Lúc chúng ta tách ra, anh khổ sở sao?”
“Khổ sở, tức giận nữa, nếu không sẽ không chạy đi uống rượu.” Anh khẽ thở dài, nếu như không phải chạy đi uống rượu, cũng sẽ không say tới mức bị tai nạn xe, sau đó gặp được Nghê Thiên Ngữ, giữa người và người, như có một sợi dây vô hình, chờ mình tới lúc nghĩ lại mới phát hiện ra, nói là tình cờ, không bằng nói đã được định trước.
“Nhưng anh chưa bao giờ muốn cùng em quay lại.” Hàn Tiệp giúp anh nói xong, bất đắc dĩ cười, “Cô ấy đi rồi, anh tức giận nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn?”
Mạnh Diên Châu nhìn cô, “Phụ nữ có phải am hiểu việc tự làm khổ không?”
“Đúng vậy, người phụ nữ trở thành ác độc hoặc sẽ học cách tự làm khổ mình, để mình đau tới cực hạn, mới để cho mình buông tay.”
Mạnh Diên Châu trầm mặc hồi lâu, “Nếu như anh nói là anh đau lòng nhiều hơn….” Anh vuốt lồng ngực của mình, “Anh cảm thấy rõ tình cảm của anh với cô ấy không sâu như vậy, nhưng nhìn thấy cô ấy, nơi này như bị cái gì đó không ngừng đánh vào, đau đến mức không thể không chú ý……”
Hàn Tiệp muốn mở miệng nói gì, lại phát hiện mình nói không ra, đau lòng….. cô cười, cho nên tình cảm thật không liên quan trước sau, không liên quan tới thời gian, chỉ có cùng người kia có liên quan hay không……
Mục Phong giận đến mức cả người cũng tản ra sự tức giận, Nghê Thiên Ngữ không dám mở miệng, nhìn tình trạng của Mục Phong bây giờ, cô cảm thấy coi như anh đánh cô một quyền, cô có thể hiểu được. Cũng may, Mục Phong thay vì đổ lỗi tất cả lên đầu của cô, lại đang nguyền rủa Mạnh Diên Châu trong lòng, nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải làm Mạnh Diên Châu biết được lỗi của mình, tay của anh bóp lại, sau đó nhìn Nghê Thiên Ngữ một chút. Chính anh không phải là một người tốt, vì vậy đối với việc quá khứ của phụ nữ cũng không để ý, nhưng người làm được thì lại thuộc dạng không tim không phổi.
Mục Phong đưa Nghê Thiên Ngữ rời đi, trước khi tâm tình bị ảnh hưởng, mặc dù không có yêu cầu gì với phụ nữ, nhưng Mạnh Diên Châu nói ra, khiến anh để ý chút, vì vậy đem dự định đêm tối hoàn mỹ loại bỏ.
Mục Phong đưa Nghê Thiên Ngữ đi tới chỗ bạn anh, Nghê Thiên Ngữ biết những người trong đó, trước gặp qua một lần, nhưng cũng không quen, khuôn mặt lại tăng thêm, mà giữa bạn gái thì không có gương mặt quen thuộc nào.
Bọn họ vừa tới, lập tức có người tiến lên chào hỏi. Mục Phong để Nghê Thiên Ngữ ở một bên, liền đi cùng bọn họ đánh mạt chược, không để ý chút nào tới Nghê Thiên Ngữ. Nghê Thiên Ngữ cũng không để ý, ngoan ngoãn ngồi ở đó, nghe những người đó bàn về mỹ phẩm, hàng hiệu, và làm thế nào chăm sóc khuôn mặt của bạn. Bởi vì cảm thấy thân phận mọi người đồng đều, cũng không có gì cao quý để phân chia, vì vậy nói chuyện cũng dễ dàng.
Nghê Thiên Ngữ cũng không thăm dò thái độ của Mục Phong, bởi vì sau khi anh chơi mạt chược xong, cũng không ngồi bên cạnh mình, mà đi tới một người phụ nữ khác, hình như có hứng thú với cô ta, ở trước mặt cô mà tán tỉnh. Mọi người đối với việc này cũng không trách gì, cũng không ngăn cản, chỉ là có ý nhìn sang phía Nghê Thiên Ngữ. Cô cũng làm như không nhìn thấy.
Hình ảnh quái dị này kéo dài mười mấy phút sau, một người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng, “Mục thiếu nếu như coi trọng Điềm Điềm, chúng ta có thể trao đổi bạn gái, như trước kia vậy.”
Mục Phong nhìn người đàn ông kia một cái, chỉ vào Nghê Thiên Ngữ, “Cậu có hứng thú với cô ta?”
Người đàn ông hô khan một tiếng, “Nếu như Mục thiếu không bỏ được, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa, cũng không phải là chưa từng chơi…..”
Mục Phong hừ một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Người phụ nữ của tôi mà cậu có thể ham muốn sao? Lá gan không nhỏ……”
Người đàn ông trước uống qua một chút rượu, hiện tại giờ thấy mông lung không tỉnh táo lắm, cảm thấy lần này Mục Phong đem người phụ nữ mà cả người lộ ra vẻ lẳng lơ, làm cho người ta mê muội, giống như được uống rượu vang lâu năm ngọt ngào vậy. “Người phụ nữ kia, trước kia để chơi đùa không phải cũng rất vui vẻ sao? Hơn nữa, chính cậu cũng nói phụ nữ chính là một con gà….. trừ khi không có công dụng gì khác mà?”
Mục Phong một cước đá, “Con mẹ nó, mày lặp lại lần nữa xem? Muốn chết cũng không cho bản thiếu gia chào hỏi trước một tiếng.”
Mọi người thấy Mục Phong nổi giận, lập tức tiến lên lôi kéo, nhưng Mục Phong vẫn không bỏ qua, “Nói xin lỗi, ngay lập tức.”
Người đàn ông tỉnh táo thêm một chút, “Mục thiếu, xin lỗi…. vừa rồi tôi uống say, nói mê sảng.”
“Con mẹ nó, mày định nói xin lỗi với ai?”
Người đàn ông lập tức đi sang phía Nghê Thiên Ngữ, nói xin lỗi.
Mấy người đàn ông ở đây nhìn nhau mọt cái, cùng biết Mục Phong một thời gian dài rồi, cũng biết tính cách và tác phong của anh, nhưng nhìn thấy màn này, vẫn cảm thấy sợ hãi, nói dễ nghe thì gọi là anh em, khó nghe mội chút thì Mục Phong căn bản không coi bọn họ như người…. theo anh vui mừng thôi.
Nghê Thiên Ngữ nhìn một lát, mới đi tới, lôi kéo Mục Phong, để cho anh đừng nóng giận. Mục Phong xoay người ôm cô ngồi xuống, ngược lại cô gái bị Mục Phong lôi kéo nói chuyện thì giờ phút này không rõ chân tướng.
Hôm nay Mục Phong lấy cớ có chuyện, liền đưa Nghê Thiên Ngữ về, lập tức rời đi. Nghê Thiên Ngữ cũng không để ý, xoay người đi tới một chỗ tối chờ đợi, một lát sau, một người đàn ông nhanh chóng đi vào.
“Nghĩ xong chưa?”. Nghê Thiên Ngữ mở miệng trước, cũng không nhìn người đàn ông kia, đối với cô mà nói, không cần thiết.
Người đàn ông nhìn Nghê Thiên Ngữ một chút, “Tôi không biết cô với Mục gia có hận thù gì, cũng không rõ về thực lực của cô. Mặc dù tôi cũng ghét tác phong của Mục Phong, nhưng tôi cũng phải nói, Mục gia không phải dễ dàng phá hỏng được. Cô đừng cảm thấy tôi nhu nhược, không dám giúp một tay, mọi người đều ích kỉ cả, đầu tiên phải giữ mạng mình mới phải. Tôi cũng khuyên cô, cách Mục Phong xa một chút, anh ta đối với người phản bội mình thì sẽ giết bỏ….. không phải dễ dàng đưa đến cửa thế này đâu.”
“Anh cảm thấy tôi không thành công được?”
Người đàn ông lắc đầu một cái, “Cô phải lựa chọn, người khác cũng không có cách nào. Nhưng tôi bất lực, nhưng nếu như một ngày cô có thể đổ ngã được nhà họ Mục, tôi không ngại làm bức tưởng đẩy mọi người.”
“Ừ.” Nghê Thiên Ngữ gật đầu một cái, “Đến lúc đó, anh đừng thêm muối là được rồi.”
Khâu Vân Địch vốn chuẩn bị rời đi, anh căn bản không cảm thấy dựa hết vào một người phụ nữ như vậy là có thể đánh đổ được nhà họ Mục như thế nào, Mục gia có thể vững vàng mấy chục năm, là do thế lực sau lưng ông ta, có quan hệ với giới hắc đạo, không phải người bình thường có thể tóm được. Có thể thấy thái độ kiên định của Nghê Thiên Ngữ, không khỏi có chút ý thương tiếc, “Chúng ta có thể tìm một chỗ tốt để nói chuyện.”
Nghê Thiên Ngữ có chút kinh ngạc khi thái độ của Khâu Vân Địch thay đổi, nhưng vẫn hết sức vui mừng.
Nghê Thiên Ngữ cùng Khâu Vân Địch nói chuyện tới khuya, thật ra thì thái độ của Khâu Vân Địch vẫn không thay đổi chút nào, anh ta vẫn như cũ sẽ không trợ giúp Nghê Thiên Ngữ chút nào, cũng không tự nhiên chọn đồng mưu với cô. Nhưng nếu như cô thành công thật, anh ta có thể vì cô mà cung cấp chút chứng cứ. Nghê Thiên Ngữ cùng từ Khâu Vân Địch mà lấy được tin tức, không phải là không có chuyện cảnh sát hoài nghi chuyện giao dịch hợp pháp của Mục gia, bởi vì không cách nào xuống tay với Mục Sâm, liền lựa chọn mục tiêu sang con trai của Mục Sâm là Mục Phong. Kết quả là người nội ứng mất tích hoặc tử vong bí ẩn, hoặc nhanh chóng bị điều đi, tất cả hiện rõ rằng có thế lực giúp đỡ Mục gia, hơn nữa thế lực không nhỏ.
Cùng lúc đó, Khâu Vân Địch cũng đưa cho tin tức khác, trước cũng có một cô gái mà bị Mục Sâm hại tan cửa nát nhà, trở thành người tình của Mục Phong, tìm cơ hội báo thù, kết quả cũng rất thảm, còn bị bán sang Châu Phi làm gái điếm. Bởi vì Mục Phong có bà mẹ rất lợi hại,nếu một người phụ nữ ở bên cạnh con trai bà ta một thời gian dài, mẹ anh ta cũng sẽ tra tận gốc.
Cuối cùng Khâu Vân Địch định bảo Nghê Thiên Ngữ cẩn thận một chút, tốt nhất là cách xa Mục Phong một chút, thấy cô không cử động chút nào, không khuyên nữa. Nghê Thiên Ngữ cũng hiểu, mặc dù Khâu Vân Địch cho thêm tin tức, nhưng vẫn sợ rước họa vào thân, vì vậy cô cũng cam kết, mặc kệ thành công hay thất bại, cô sẽ không nói tới ba chữ Khâu Vân Địch này nửa phần.
Nói chuyện xong, lúc kết thúc cũng muộn rồi.
Nghê Thiên Ngữ ngồi xe taxi trở về, thời gian đã rất trễ, một người ở bên ngoài chung cư cũng không thấy. Đèn đường vắng vẻ, bóng dáng cô đơn, vầng sáng mờ mịt kéo dài, hai bóng cây cao thấp không đều, bầu trời đêm an tĩnh như có ma. Nghê Thiên Ngữ tăng nhanh bước chân, cũng đi ra khỏi cự ly 10m, đứng tại chỗ một hồi, sau đó yên lặng quay ngược trở về.
Cây đại bằng to lớn, bóng cây tạo thành một vòng, vừa lúc che lại xe đen nhánh, xe dài hơn xe bình thường một chút, sườn xe cao quý lại có phần khiêm nhường.
Cô đi tới, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Nghê Thiên Ngữ nhìn Mạnh Vĩ Đình không nói gì.
Mạnh Vĩ Đình ho khan mấy tiếng, mới chậm rãi mở miệng, “Cô một mực hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta, có ý gì đây?”
“Tôi đột nhiên hiểu rõ, thân thể của tôi giá không đắt tiền như vậy, người thương nhân xuất sắc thế này, làm sao có thể nguyện ý vì tôi mà đắc tội Mục gia.”
Mạnh Vĩ Đình mỉm cười, nhưng vẫn chưa phủ nhận sự giải thích của cô, “Thông minh đấy.”
“Ngã nhiều lần thì cũng phải học được rồi chứ sao.”
“Nếu đã học được, vậy thì ngu xuẩn thế nào lại có quan hệ với Mục Phong, vậy thì cô cảm thấy mẹ cô chết chưa đủ thảm sao, cho nên cũng muốn góp mình vào à?”