Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 28


Chương trước Chương tiếp

Sang ngày hôm sau, Nghê Thiên Ngữ đưa Giang Dịch Hiên ra sân bay, dọc đường Giang Dịch Hiên dặn dò bảo cô sống tốt, đừng đi suy nghĩ về những thứ không thiết thực kia, đối với chính mình tốt, chỉ có cuộc sống tốt thì nó mới cho bạn những gì bạn muốn. Nghê Thiên Ngữ không ngừng gật đầu, tựa đầu vào trong ngực Giang Dịch Hiên, “Khi nào sinh con thì báo cho tớ biết, tớ muốn thấy bé ra đời, không biết là con gái hay con trai nữa.”

Giang Dịch Hiên vuốt đầu Nghê Thiên Ngữ, đây là lo lắng đời này của cô, không khỏi thở dài, “Không cho kiếm cớ không đến, nếu không sẽ thu hồi tư cách làm mẹ nuôi của cậu.”

Nghê Thiên Ngữ lập tức ngẩng đầu lên, “Cái này trừng phạt quá nặng.”

“Cậu biết là được rồi.”

………..

Đến sân bay, Nghê Thiên Ngữ vẫn cùng với cô, cho đến khi không thấy bóng dáng của Giang Dịch Hiên nữa. Sân bay là nơi có ly biệt cùng gặp lại, cô thở dài, sau đó cười một tiếng, cô có người quan tâm, cho nên không thể tuyệt vọng. Cô đi ra sân bay, còn đang do dự có nên thuê xe hay đi xe buýt về, xe Mục Phong liền xuất hiện bên cạnh cô. Mục Phong hạ cửa sổ xe, sau đó bỏ kính xuống, “Chậc chậc, em xem duyên phận của chúng ta nên lấy từ gì để hình dung đây?”

Nghê Thiên Ngữ nhẹ nhàng cười một tiếng, khom người, chạm mắt Mục Phong, “Tôi tin rằng đây là do anh làm.”

Khóe miệng Mục phong cong lên, thật sự anh ta có tìm hiểu ra chuyến bay của Giang Dịch Hiên, đoán chắc cô sẽ ở sân bay, nhưng cô thông minh hơn anh tưởng, “Vì thế mà không cảm động sao?”

Cô vươn tay ra, ngón trỏ cùng ngón cái chừa một khe hở, “Có tí tẹo thế này thôi!”

Mục Phong cười to, “Tôi đã thủ sủng nhược kinh(được cưng mà lo sợ), vậy có thể mời Nghê Thiên Ngữ lên xe được không?”

“Tôi cung kính không bằng tuân lệnh.” Lúc cô mở cửa xe còn nghĩ, bên trong xe chắc chắc tốt hơn là đứng ở ngoài phơi nắng.

Bên kia Mạnh Diên Châu mời từ sân bay đi ra, đứng tại chỗ cũng không đi, Hướng Phong đứng ở bên cạnh anh không khỏi sững sờ, sau đó nhìn sang hướng Mạnh Diên Châu đang nhìn, lập tức mím môi một cái. Trong công ty thật ra thì không ít người cũng biết quan hệ mờ ám của Mạnh Diên Châu với Nghê Thiên Ngữ, xem ra như vậy, hành động bây giờ của Nghê Thiên Ngữ được coi là gì? Thật sự không nhìn ra,nhìn Nghê Thiên Ngữ bình thường cũng không giống người như vậy…..

Con ngươi Mạnh Diên Châu cụp xuống, nhìn khuôn mặt Nghê Thiên Ngữ cười quyến rũ, tay siết chặt, gân xanh phía trên hiện lên, thì ra anh gọi điện tới lúc đầu thì kết nối xong về sau thì không có gì nữa. Đôi môi anh mím chặt, sắc mặt càng âm trầm.

Mục Phong đưa Nghê Thiên Ngữ đi ăn một bữa, trong lúc đó anh âm thầm quan sát nét mặt của cô, phát hiện cô rất hưởng thụ. Anh đã mang không ít phụ nữ tới qua nơi này, vẻ mặt hưởng thụ bình thường của họ cũng sẽ khiến anh chán ghét, nhưng Nghê Thiên Ngữ lại không khiến anh như vậy, vì thế anh thấy kinh ngạc, sau đó suy nghĩ rốt cuộc cô có gì đặc biệt, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân.

Tiếp đó, Mục Phong đưa Nghê Thiên Ngữ đi dạo quanh mấy cửa hàng, trước kia anh đều trực tiếp đưa một tấm thẻ cho những người phụ nữ kia, rất ít khi bỏ thời gian tự mình ra mặt, qua đi vẫn thấy nhàm chán, bây giờ đi theo sau lưng Nghê Thiên Ngữ, phát hiện người phụ nữ không thích thử quần áo như lời đồn đại, một cái không hợp liền thử cái khác, Nghê Thiên Ngữ cũng hay nhìn, nhưng ít khi đi vào cửa hàng xem.

“Nhìn không thích?”. Ngược lại Mục Phong lại tò mò, anh cho là phụ nữ đều sẽ thích những thứ hàng hiệu này mới phải, ít nhất đó là điều anh nhận thức được trong mấy năm qua, mặc kệ thích hợp hay không thích hợp, anh nhìn thấy mấy người phụ nữ kia đều sẽ xách túi hàng hiệu, y phục đắt tiền nhất, giống như họ cho rằng mặc hàng hiệu chính lá giá trị con người họ.

Nghê Thiên Ngữ cười một tiếng, “Đúng vậy, tất cả đều tầm thường khó mặc nổi.”

Mục Phong không khỏi cười, “Mấy nhà thiết kế nghe được điều này chắc khóc thảm.”

“Vậy thì tốt quá, tôi thích nhìn người khác khóc.” Như vậy là có thể đối lập với cái tốt của bản thân, biến thái trong lòng.

Mục Phong không để bụng, cho là cô đùa, “Thật sự không thích?”

“Tôi thích trang sức, hơn nữa, nhìn cũng chướng mắt.” Cô nâng cằm, cau mày với anh.

Khóe miệng Mục Phong cong lên, đưa cô đi xem trang sức. Nơi sáng chói trong suốt, như đi vào thành thủy tinh vậy. Nhân viên bán hàng như có thể biết tài sản của Mục Phong, ân cần tới chào hỏi, Nghê Thiên Ngữ cau mày,không hài lòng, Mục Phong liền để những người đó đi ra ngoài.

Mục Phong híp mắt nhìn cô chọn mua, đúng là cô nói được là làm được, chỉ nhìn đắt tiền, đẹp hay không cũng không thèm ngó một cái. Để cho anh không khỏi nhớ lại trước kia anh cũng qua lại với một người phụ nữ, cô ta rất thông minh, có thể nói ra dựa vào điểm nhỏ tí tẹo mà nói liên hồi, làm cho người ta cho là cô ta hiểu biết nhiều. Hơn nữa lúc mua đồ, cô ta cũng hao phí hết tâm tư, trăm phương ngàn kế để cho anh theo cô đi dạo phố, mua trang sức thì cô chỉ lựa chọn đồ tốt nhất, nói tấm lòng là quan trọng nhất. Sau mới biết, cô ta cũng vì muốn sau này anh mua cho cô ta thứ gì đắt hơn đó mà thôi.

Cũng không biết là có giống như người phụ nữ đó hồi xưa không, anh như bị quỷ ám, thấy Nghê Thiên Ngữ như vậy, thích đắt tiền cũng muốn mua đắt vì cô, cảm giác có cái gì bị hỏng rồi. Suy nghĩ như vậy cũng khiến anh thấy mình điên rồ rồi.

“Thích thì mua.” Anh không sao cả.

Nghê Thiên Ngữ chỉ dây chuyền và lắc tay trong tủ kính, “Tôi đều thích.”

“Không tệ.” Mục Phong mở miệng, những người bán hàng kia lập tức lấy ra, hơn nữa còn ca ngợi ánh mắt của Nghê Thiên Ngữ, cái đó là do nhà thiết kế nổi tiếng nào làm ra, trên đời chỉ có một cái như vậy………

Nghê Thiên Ngữ toét miệng nói, “Tôi nói là tất cả tôi đều muốn.” Không chỉ có sợi dây chuyền.

Người bán hàng kia lập tức nhìn về phía Mục Phong, Mục Phong ra vẻ không sao gật đầu, khiến nhân viên bán hàng không khỏi chặc lưỡi, sau đó bất bình, xem đi, phụ nữ thích người giàu có không phải không có lý, một người đàn ông bình thường có thể tùy tiện mua những thứ đồ này sao?

Mục Phong lập tức bảo người ta bọc lại.

Nghê Thiên Ngữ nhìn dáng vẻ của anh lại cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại tiếp tục chọn mấy thứ khác, thấy Mục Phong đi quẹt thẻ, cũng không có phản ứng gì.

Mục Phong đi lướt qua về phía cô, “Bộ dạng của em nhìn qua sao chẳng vui vẻ gì vậy?”

“Tôi có gì mà phải vui vẻ đây?”. Cô nghiêng đầu hỏi lại anh.

Lông mày Mục Phong gập lại, “Vậy không phải tôi thua thiệt lớn rồi sao? Dùng trang sức mua một nụ cười, kết quả mỹ nhân vẫn không chịu cười.”

Nghê Thiên Ngữ nhìn anh giả bộ than thở, lúc này mới nặn ra nụ cười.

Mục Phong đưa Nghê Thiên Ngữ trở về, cô mới vừa xuống đi, liền thấy có người tới đấy. Mục Phong không khỏi cảm thấy thú vị, nhìn Nghê Thiên Ngữ, anh cũng muốn nhìn Nghê Thiên Ngữ nói với Mạnh Diên Châu thế nào.

Mạnh Diên Châu đi tới trước mặt Nghê Thiên Ngữ, “Đi đâu vậy?”

Lúc này tâm tình Nghê Thiên Ngữ cũng không tốt, ở trước mặt Mạnh Diên Châu thì không nể mặt chút nào, nhưng ở trước mặt người khác, cô không muốn Mạnh Diên Châu mất thể diện, vì vậy cười, “Anh đang đợi em? Làm gì mà không gọi điện, nếu không em không ra khỏi cửa rồi.”

Mạnh Diên Châu trong lòng tức giận, biết rõ cô giả bộ, thấy nét mặt tươi cười như hoa của cô, vẻ mặt tức này cũng không biểu lộ ra được, chỉ có thể khạc ra một câu khô quắt, “Anh vừa tới.”

Anh xoay người nhìn Mục Phong trong xe, “Thật là khéo, có thể ở nơi này thấy Mục thiếu.”

Mục Phong sờ sờ mũi mình, “Không khéo, tôi mới vừa đưa Nghê Thiên Ngữ trở lại.” Khẽ cười, không tiếng động khiêu khích.

Nghê Thiên Ngữ nhìn Mục Phong một chút, rồi lại nhìn Mạnh Diên Châu, sau đó cười, “Hôm nay đụng phải Mục thiếu, anh ấy muốn chọn quà tặng cho bạn gái của anh ấy, rồi không biết mua cái gì, cho nên mời em đi xem. Mục thiếu đối với bạn gái thật sự không tệ.”

Mục Phong cười như không cười, cố tính không nói lời nào.

Mạnh Diên Châu càng đến gần Nghê Thiên Ngữ, kéo kéo tóc của cô, làm ra tư thái thân mật, “Em đang oán giận với anh chưa đủ tốt với em sao?”

Mục Phong thu lại nụ cười, “Tôi còn có chuyện, đi trước đây, dù sao tôi còn phải đem đồ đi tặng người.”

Vẻ mặt Nghê Thiên Ngữ không thay đổi, “Mục thiếu đi mạnh khỏe.”

Mạnh Diên Châu cũng không thèm nhìn Mục Phong một cái, chỉ nhìn chằm chằm Nghê Thiên Ngữ, nắm tóc cô trong tay, vẻ mặt tức giận khó lường, “Cô coi tôi là kẻ ngu sao?”

Nghê Thiên Ngữ đau, nhưng cắn môi không nói lời nào.

“Hả?”. Anh thổi hơi vào tai cô, “Nói chuyện.”

“Tôi không có nhìn lầm đi, anh đang tức giận sao? Ngàn vạn lần đừng, cái này tổn hại đến phong độ của anh.” Nghê Thiên Ngữ không nhìn anh, mắt nhìn sang nơi khác.

Hình như có người đi tới, Mạnh Diên Châu mới buông tóc cô ra. Người phụ nữ không tim không phổi này, liên tục mấy ngày không đi làm, anh còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, còn định chủ động tới xem cô. Cô vẫn tốt, cùng người khác chơi đùa vui vẻ, quả thật để anh cảm thấy mình đúng là một thằng ngu số một. Hơn nữa bị anh bắt được tại chỗ, mặt cô cũng chẳng đổi sắc gì, anh thật sự muốn đào lòng của cô xem một chút, bên trong rốt cuộc có chứa cái khỉ gì không.

Mạnh Diên Châu nén sự tức giận trong lòng, cùng Nghê Thiên Ngữ đi vào trong căn hộ. Vừa mới mở cửa ra, anh đã bắt đầu điên cuồng xé rách y phục của cô, nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cười anh đói khát tới mức không nhịn được……… Nhưng bây giờ, lúc anh đang tức giận, cô không dám đi trêu chọc.

Động tác của anh hung ác vô cùng, vài cái đã xé hết y phục của cô, không cho cô thời gian phản ứng nào, trực tiếp tiến vào trong cô. Không có vuốt ve, cô vô cùng cứng ngắc, đồng thời đau đớn vô cùng, để cho cô đổ mồ hôi. Điều này làm cho cô nhớ lại đêm đầu tiên của mình, khi đó cũng đau như này, cô còn tưởng rằng mình sẽ không trải qua đau đớn như thế nữa….

Mạnh Diên Châu căn bản không để ý tới cô đau hay không, nếu như đã qua rồi, anh còn có thể để cho cô chút thời gian để chuẩn bị kỹ càng, khiến cả hai sung sướng. Nhưng hôm nay, trận ân ái này, rõ ràng mang theo cảm giác trừng phạt mãnh liệt. Cô chỉ cảm thấy đau, không có vui vẻ.

Anh vẫn không ngừng đâm vào, mỗi cái phát ra lửa giận nồng đậm. Anh dùng sức quá mức, lưng cô dán tường phía sau không ngừng ma sát, đã thấy máu……

Mồ hôi chạm vào vết thương này, cảm thấy đau hơn, giống như trên vết thương rót thêm cồn……

Vào lúc này, cô lại đang nhớ lại, xưa anh đối xử dịu dàng với mình. Có một lần, anh đi công tác mấy ngày, không có đưa cô đi. Sau khi anh trở lại, cũng điên cuồng như vậy, nhưng cũng vội vàng lấy tay chạm vào chỗ đâm vào đó, đẻ cho cô nhanh chóng chuẩn bị xong. Nhưng cho dù như vậy, anh thô bạo làm cho cô không chịu nổi. Anh rất thích cái loại đứng thẳng này, để cho lưng cô được hành hạ, một lần kia lưng cũng bị đau…. Nhưng sau đó, anh để cho cô nằm trên giường, bôi thuốc cho cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể tưởng tượng ra, đó là vẻ mặt dịu dàng.

Lần này, Mạnh Diên Châu căn bản nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái. Anh chỉ kéo khóa lên, y phục đầy đủ, chỉ có cô là chật vật khong chịu nổi, vừa nhìn đã biết đã bị giày xéo thế nào……

Nghe được tiếng cửa đóng lại, Nghê Thiên Ngữ không thể nín cười, nước mắt cũng đang chảy ra, hay là đang cười nữa.

Cô khó khăn mà bò lên, sau đó tìm quần áo mà đi tắm. Đứng ở trước gương, cô nhìn dấu vết trên người mình, nào đỏ nào xanh, để cho cô không đành lòng nhìn thẳng.

Cô nhìn mình trong gương, lấy tay chạm vào mắt, “Khóc cái gì mà khóc, có gì phải khóc……” Cô chỉ người trong gương, như mắc bệnh điên vậy.

Sau đó nở nụ cười, đi tắm. Nhếch nhác, lại đau, không phải là tự mình bò dậy sao, có gì phải khóc.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...