Ngồi lên xe taxi, ngay cả tài xế cũng nhìn sang, ánh mắt cũng khác thường, quả nhiên là quấy phá trong lòng.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Xuống xe, lập tức đi về hướng chung cư. Tắm cũng không muốn, nhanh chóng chạy tới giường, nơi đó mới là chỗ ấm áp nhất.
Cô rất muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng lại ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu lại mơ màng thoáng qua nhiều đoạn ngắn. Cô cảm thấy như hồn phách rời khỏi thân thể mình, cô đi tới một chung cư tốt, trong căn hộ thiết bị đầy đủ, có thể nhìn ra có cả thiết bị được lắp đặt rất hao tốn sức lực. Cô ở trong phòng đi tới đi lui, không biết ở đây tìm ai.
Sau đó cô nhìn thấy, đứng trên ban công có một người, vì vậy cô từ từ đi tới.
Là Nghê Tử Nhứ.
Bà vẫn đẹp như thế, cho dù đã có tuổi, trên mặt bà vẫn có vẻ thùy mị, so với những người cùng tuổi thì xinh đẹp hơn, tự tin hơn.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, thậm chí không dám đi tới, sợ đây chỉ là cảnh tượng trong mộng. Cô từng ảo tưởng vô số lần, mẹ của mình sẽ làm cho mình bữa ăn thật lớn, chờ mình ngủ dậy rồi cùng nhau ăn, mẹ sẽ đánh để cô cố gắng học tập, thậm chí mỗi ngày sẽ kiểm tra bài tập của mình, mẹ sẽ đi họp phu huynh, tâm sự tình cảm với bà….. một ít đó đều là ảo tưởng, cô biết rõ, vẫn khong cách nào kiềm chế suy nghĩ như vậy, khiến lòng cô ấm lên. Màn này trước mắt, để cho cô vừa mừng vừa sợ, không dám động đậy, sợ động chút, Nghê Tử Nhứ sẽ là ảo ảnh như trong tưởng tượng, trong nháy mắt tiêu tan.
Từ từ, cô thấy Nghê Tử Nhứ quay đầu lại, dùng ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng dành cho cô, “Thiên Ngữ.”
Cô cảm thấy toàn thân mình run rẩy,giờ phút này cô biết rõ mình đang nằm mơ, Nghê Tử Nhứ tuyệt đối không nói lời như vậy, cũng không bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn mình,còn có nụ cười yêu thương, vẻ mặt chưa bao giờ xuất hiện….. Ở trong mộng cũng biết mình đang nằm mơ, cô cũng hi vọng mình không tỉnh lại.
Tiếp đó, cô nhìn thấy vẻ mặt Nghê Tử Nhứ bóp méo, như đã gặp phải nỗi thống khổ lớn vậy.
Cô chợt chạy tới, thân thể Nghê Tử Nhứ phù lên, không ngừng phù lên, giống như muốn nói gì với cô. Nghê Thiên Ngữ không kiềm được liền khóc, sau đó ngồi trên lan can, cô thấy mẹ mình động lên khóe miệng, gian nan mở miệng, “Chớ vì mẹ báo thù, không đáng.”
Nước mắt của cô rốt cuộc rơi xuống, bóng dáng mẹ cũng biến mất vào hư không. Cô ngồi ở chỗ này, gào khóc. Cảnh tưởng chuyển tới một nơi khác, cô và Nghê Tử Nhứ cùng đi trên đường, đi dạo phố bình thường, cô lại rất vui mừng, nhếch miệng lên, thể hiện tính tốt bụng của mình. Cho dù nhiều lần nói với mình, căn bản không quan tâm thái độ của mẹ đối với mình, căn bản không quan tâm bà đối xử thế nào với mình, nhưng chỉ cần Nghê Tử Nhứ cười dịu dàng với mình, cô sẽ bị coi thường, vẫn do bà đánh chửi với mình.
Chiếc xe kia tới rất nhanh, cô sững sờ đứng tại chỗ, căn bản không kịp hiện bất kì phản ứng nào.
Cô quay đầu lại thì mình đã bị đẩy ra, mà trước mắt cô đã có một người bị đụng văng ra ngoài, chiếc xe kia nhanh chóng chạy….. Người bị đụng đó chính là mẹ cô. Cô nhanh chóng chạy tới, mẹ của cô, người phụ nữ coi cái đẹp như sinh mạng, giờ phút này toàn thân đều là máu, cô liều mạng kêu to, ai tới cứu mẹ cô, ai tới giúp cô nói cho cô xem nên làm như thế nào……
Cô tự nói với mình, nếu như có thể khiến Nghê Tử Nhứ ở trong vũng máu tỉnh lại, cô nguyện ý trả bất kì giá nào.
Ngày đó lạnh, thật là lạnh, nước mắt che đi tầm nhìn của cô, cô nhìn thấy mẹ của mình cuối cùng cũng cười với mình, dù cô đã từng hy vọng nụ cười xa vời kia… Cười. Nghê Tử Nhứ vươn tay ra, cầm chặt tay cô, “Mẹ thực xin lỗi con….. Đối với con mà khống chế không nổi……”
Nghê Tử Nhứ khóc, vẻ mặt cứng ngắc cùng nước mắt. Nghê Thiên Ngữ ôm lấy thân thể vẫn còn độ ấm, cúi đầu, hôn khóe mắt của Nghê Tử Nhứ.
Cô muốn khóc, dùng cách điên rồ nhất trên đời mà khóc.
Ở trong mơ không ngừng khóc, tỉnh lại cũng phát hiện mình đang khóc.
Nghê Thiên Ngữ mở mắt, bởi vì bị nước mắt ướt nhẹp, như bị dính nhựa cao su, mở mắt ra cũng phí sức lực. Cô vuốt mắt vì lệ lắng đọng, lúc này mới bò dậy, đi ra phòng toilet rửa mặt. Giấc ngủ này, cô ngủ rất ít, cộng thêm thời gian cô lăn lộn khó ngủ, cũng chẳng tới một tiếng, nhưng cô cảm thấy mình già nua rồi, nếu như người khác nói vậy cô sẽ cảm thấy người ta già mồm, nhưng xảy ra với mình, lại thấy thật tốt.
Giang Dịch Hiên gọi điện thoại tới, hỏi tình hình của cô trong thời gian này, cô cười cười, che giấu cảm xúc không bình thường của mình. Sau đó lại chủ động hỏi tình hình của anh trai Giang Dịch Hiên.
Anh trai Giang Dịch Hiên là một người đàn ông ưu tú, từ lúc học trung học đã bắt đầu đi làm thêm kiếm học phí cho mình, thành tích hàng năm toàn đứng đầu, không nghi ngờ chút nào liền thi trường đại học tốt nhất, một năm sau thì đi du học, lúc sắp trở về, lại bị tai nạn xe nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Giang Dịch Hiên đối với vấn đề lại bình thường trở lại, “Anh trai à, vẫn như cũ, tớ cũng rất hài lòng, bác sĩ nói thân thể anh ấy không tiếp tục héo rút đi, như vậy tớ cùng bố mệ luôn cảm thấy có hi vọng, có lẽ một ngày nào đó anh ấy sẽ tỉnh lại.”
“Ừ, nghĩ thoáng một chút. Thượng đế đều chăm sóc cho cô gái tốt như cậu, có lẽ ngày nào đó cậu đi gặp anh ấy thì anh ấy sẽ tỉnh lại, gặp lại cậu thật tốt, bố mẹ cậu thật tốt, anh ấy mới không khó chịu.”
Giang Dịch Hiên cảm thán, “Trên đời, chỉ có một mình cậu là cảm thấy tớ là cô gái tốt.”
“Chớ đừng quên chồng cậu, cẩn thận trong lòng anh ấy lại không cân bằng…..”
Giang Dịch Hiên cười.
Nói chuyện điện thoại xong với Giang Dịch Hiên, Nghê Thiên Ngữ thở dài sâu một hơi, thay quần áo ra cửa. Cô phát hiện mình càng ngày càng bệnh hoạn, cô không muốn đi nói cho người khác biết, thật ra thì mẹ cô không kém như vậy, cô muốn sự ấm áp bí ẩn này làm thành hạnh phúc thuộc về mình, ai cũng không nói, ấm áp như vậy thì vĩnh viễn sẽ không chạy đi.
Một mình cô đi tới trước mộ Nghê Tử Nhứ, phần mộ này nhìn qua rất hoang vu, nhưng cô không muốn thay đổi,không muốn để phần mộ này sạch sẽ chỉnh tề, muốn tùy ý như vậy, ai cũng đừng tới quầy rầy an bình của Nghê Tử Nhứ.
Cô từ từ ngồi chổm trên mặt đất, nhìn Mộ bia đen nhánh kia, chữ phía trên rất lớn, bởi vì viết tên tuổi ít, người khắc bia này nói nhìn qua khá là đẹp đẽ.
“Khi còn bé, mỗi lần gặp lại mẹ cũng thấy sợ hãi, sợ mẹ sẽ mắng con, sợ mẹ sẽ đánh con, ánh mắt mẹ nhìn qua cũng thấy sợ, nhưng cho dù sợ như vậy, cũng không kiềm được muốn tới gần mẹ……”
“Con cố gắng học tập, thật sự rất cố gắng, bọn họ đều nói con thông minh, chỉ có mình con biết, thành tích con phải đổi lấy như thế nào. Con hi vọng mẹ giống như các phụ huynh khác, đi hỏi con mình thi được bao nhiêu điểm, như vậy con có thể đưa bài thi cho mẹ xem, để cho mẹ biết con gái mình rất giỏi, điểm thi rất cao…. Nhưng cho tới bây giờ mẹ không hỏi, ngay cả một lần muốn được mẹ cho cơ hội khích lệ với con cũng không có.”
“Khi đó mẹ , tính khí thật xấu, động một chút là mắng con, mà con cũng mặc kệ, chỉ cần mẹ mặc con, con sẽ nói ngày đó đã qua rồi…. sẽ không đánh con nữa, sẽ không ánh mắt căm thù đó nhìn con nữa.”