Mạnh Bà Truyền
Chương 48
Nguyên thần Mạnh Bà bị con sóng đánh vào, xuất hiện vết nứt. Đau đớn cuộn trào trong lồng ngực làm nàng gần như không gượng dậy nổi. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một thân ảnh đã đứng trước mặt nàng, là Giao Nhân. Chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà nàng đã quên đi sự tồn tại của hắn.
Đóa tuyết liên nàng bảo vệ không biết đã bị thổi bay đi đâu. Có lẽ cả hoa, cả thân cây đều bị hủy rồi. Mạnh Bà cười khổ, vừa cười mà nước mắt vừa rơi, vô cùng bi thương.
Nàng ngẩng đầu nhìn Giao Nhân, đột ngột hỏi một câu: “Ở Côn Luân, có hay không có Hồng Liên?”
Thật là kẻ xâm nhập kỳ lạ, Giao Nhân nghĩ. Thế nhưng hắn vẫn trả lời nàng: “Không có.”
Mạnh Bà nhìn hắn, xong lại ngước lên nhìn trời, hỏi: “Ngươi muốn giết ta phải không?”
Giao Nhân giơ trường thương lên, nhắm thẳng vào đầu nàng: “Phải.”
“Vậy phiền ngươi hãy đâm ngay chỗ này. Đây là vị trí nguyên thần của ta.” Mạnh Bà chỉ vào tim mình, “Nơi này rất đau, thật sự rất đau… Ta không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Mấy ngàn năm qua, đã đủ lắm rồi…” Nếu không bao giờ có thể gặp chàng, thì giữ ý niệm muốn sống khiến người ta không thể chịu nổi này để làm gì?
“Đừng để ta có cơ hội sống sót, làm phiền ngươi…” Mạnh Bà nói xong, mệt mỏi cúi người xuống. Kiên trì và tín niệm giờ phút này toàn bộ đều tiêu tán, đôi mắt trống rỗng.
Thật là một kẻ địch kỳ quái, Giao Nhân lại thầm nghĩ.
Cho dù như thế, Giao Nhân vẫn không muốn khinh địch. Lúc trước chỉ một lần chủ quan đã khiến hắn nếm đủ. Hắn đã thề vĩnh viễn sẽ không khinh địch lần nữa.
Giao Nhân nhìn cái người khăng khăng tìm lấy cái chết. Hắn ném ra dải lụa đỏ tươi, trói chặt thân thể Mạnh Bà trong nháy mắt, khiến nàng không cách nào nhúc nhích. Giao Nhân lao xuống dưới mặt băng, dải lụa chắc chắn kia cũng kéo nàng xuống nước.
Vừa vào trong nước, hai chân Giao Nhân lập tức biến thành đuôi cá linh hoạt, bơi thoăn thoắt xuống đáy hồ.
Dòng nước băng giá, lạnh thấu xương bao trùm lấy Mạnh Bà trong tích tắc. Cảm giác nghẹt thở ùn ùn kéo đến, cả người lại không thể động đậy. Thế nhưng, nàng không muốn phản kháng.
Giao Nhân nhanh nhẹn bơi về phía Mạnh Bà. Một tay giơ lên bóp chặt lấy cổ nàng, tay còn lại dùng trường thương xương cá cắm phập vào ngực Mạnh Bà, xuyên qua thân thể hư nhược.
Trường thương vừa rút ra, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ băng đá xung quanh. Giao Nhân cũng thu lại dải lụa đỏ. Chắc chắn sau đợt tấn công này, nàng không thể sống nổi. Vậy thì hắn cần gì phải trói.
Nguyên thần bị đâm vỡ vô cùng đau đớn, thân thể Mạnh Bà không ngừng giãy dụa kịch liệt. Máu trào ra nhanh hơn, thống khổ không nói nên lời. Cái đau này sẽ kéo dài đến khi nào máu trong người nàng cạn hết mới thôi. Kim quang trong lồng ngực Mạnh Bà tản ra, lấp lánh như ánh sao. Đó là nguyên thần của nàng. Giọt máu cuối cùng chảy hết, chính là lúc nguyên thần tiêu tan.
Mạnh Bà không ngờ trong người mình còn nhiều máu đến vậy, như thể sẽ chảy mãi không ngừng. Nàng chịu đựng cơn đau giày xéo, nhìn ngực mình đẫm máu. Thân thể ngày càng lả đi, chìm xuống đáy hồ. Tất cả đã chấm dứt. Không ai biết được, thì ra kết cục chính là thế này.
Mạnh Bà vô lực nhìn ra xa, trong tầm mắt mông lung chỉ có làn nước xanh xanh. Mặt nước bao phủ bởi một tầng băng trong suốt. Nàng nhìn thấy rễ tuyết liên cắm sâu vào mặt băng, dài gấp ngàn lần chiều cao thân hoa. Chỉ có xuyên qua mặt băng, cắm rễ vào trong nước mới mong hấp thụ được chút dinh dưỡng hiếm hoi. Mạnh Bà còn thấy máu và nguyên thần của mình như có sinh mệnh, trôi bồng bềnh về phía trước, bị rễ tuyết liên hút hết. Máu nhuộm đỏ rễ tuyết liên, từ từ lan lên trên. Qua tầng băng trong suốt như một sợi tơ máu, cuối cùng nhuộm đỏ một đóa tuyết liên.
Đóa hoa như lửa không ngừng lay động, rực rỡ sáng chói trong gió tuyết.
Nước mắt lại chảy ra, lẫn vào băng đá xung quanh.
Hồng Liên như hỏa, thì ra chính là hấp thụ nguyên thần tiên nhân mà thành.
Thân thể Mạnh Bà từ từ chìm xuống đáy nước. Nàng đau đớn vươn tay về phía đóa Hồng Liên càng lúc càng xa xôi kia, nhưng không bắt được gì cả. Mệt mỏi mạnh hơn cả sóng trào, nhanh chóng bao phủ ý thức Mạnh Bà, chỉ một khắc nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Mạnh Bà mấp máy môi, nhưng dòng nước băng giá xung quanh khiến nàng không phát ra được âm thanh nào. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ dễ dàng nhận ra chính là hai chữ: “Bạch Hoa…”
Lúc ý thức nàng sắp sụp đổ, đột nhiên trên đỉnh Côn Luân phật quang tỏa sáng muôn trượng, xuyên qua tầng băng ngàn thước, như hàng vạn sợi tơ vàng óng ánh bao lấy Mạnh Bà. Bên tai như có thanh âm phạn xướng (*), băng đá xung quanh trở nên ấm áp như mùa xuân.
*Thanh âm phạn xướng: bài ca Phật hát bằng tiếng Phạn.
Phật quang càng lúc càng sáng ngời, Mạnh Bà nhắm mắt theo bản năng, lúc mở mắt ra, mới nhận ra mình đã ở Tây phương cực lạc.
Tây phương cực lạc, còn gọi là Sa Bà thế giới, là vùng đất của hơn mười triệu đức Phật . Ngay cả tiên nhân muốn đến nơi này cũng phải được Tây phương Tam thánh dẫn đường, sao mình có thể ở đây? Chỉ thấy vạn dặm mây trôi lững lờ, hồng quang khắp trời, nghìn phật nhắm mắt, bất luận dáng vẻ. Tu cho tâm tĩnh, về với bản chất, hướng thiện thành chính quả. Không sinh không tử, không tăng không giảm. Sông dài mờ mịt, đến đi tùy thời. Linh xà tiên lộc, lui tới không dứt. Nóng lạnh bất xâm, không có ngày tháng.
Như Lai Phật Tổ ngồi trên đài sen, hào quang tỏa sáng vạn trượng.
Mạnh Bà đứng dậy, quỳ xuống mới phát hiện ra thương thế trên người đã khỏi hẳn, nguyên thần cũng bình yên vô sự.
Phật Tổ mở mắt, hỏi nàng: “Chắc ngươi vẫn còn nhớ, ngươi là ai?” Thanh âm xa xăm vang vọng, như truyền đến từ nơi chân trời.
Mạnh Bà không biết vì sao Phật Tổ lại hỏi vậy. Trên đời này còn có chuyện gì mà Như Lai Phật Tổ không biết sao? Nhưng Mạnh Bà vẫn cúi đầu đáp: “Hồi Phật Tổ, tiểu thần vốn là Thanh Nữ trên thiên đình, sau bị phạt hạ phàm. Cha mẹ ở trần gian đặt tên cho thần là ‘Mạnh Hoa Khai’. Nay thần là một người hầm canh bên cầu Nại Hà.”
Phật Tổ lại hỏi: “Vậy trước khi thành tiên, ngươi còn nhớ không?”
Mạnh Bà cố nhớ lại, mới phát hiện nàng không còn chút ấn tượng nào về quãng thời gian trước khi mình thành tiên, liền lắc đầu: “Lúc tiểu thần là Thanh Nữ, đã ở thiên đình ngàn vạn năm. Sự tình lúc còn ở thế gian thật sự thần đã quên, chỉ còn nhớ khi đó mình một lòng thành tiên.”
Phật Tổ lại hỏi: “Thành tiên rồi thì sao?”
Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn Như Lai Phật Tổ, đáp: “Thành tiên rồi, thần được thăng làm Giáng sương thần nữ. Vì nhân gian, vì thiên giới giáng xuống sương tuyết. Nhưng ngàn ngàn vạn vạn năm qua đi, tâm lại trống rỗng. Thần không biết vì sao mình phải thành tiên, thành tiên xong lại không biết nên làm gì. Cho đến ngày thần nhìn thấy Bạch Trạch, lại cảm thấy chàng có thể giải đáp khúc mắc trong lòng, bỗng nhiên tiên niệm tiêu tán, lòng phàm rung động. Không nhẫn tâm để chàng chịu tra tấn như thế, mới tự ý thả chàng đi.”
Phật Tổ nói: “Trong cõi vô thường, không sinh không tử, không đục không trong, không tăng không giảm. Hết thảy đã có phật pháp, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng mây, nên nhìn nhận như vậy. Nhân ngày trước tất thành quả của hôm nay, tất cả đều có định số.”
Mạnh Bà ngây ngốc: “Không biết vì sao Phật Tổ lại nói với thần những phật thuyết này?”
Phật Tổ niệm một câu kinh, sau đó nói với Mạnh Bà: “Rồi ngươi sẽ rõ, nhưng không phải bây giờ. Trong lòng ngươi có chấp niệm, phật ngôn ngươi nghe tất sẽ không hiểu. Ngươi đã tìm ra Hồng Liên, vậy ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nói cho ngươi biết tung tích của Bạch Trạch kia.”
Mạnh Bà nghe xong, khóe mắt ươn ướt, vội vàng cung kính bái lạy: “Tạ Phật Tổ.”
Tuy nhiên Phật Tổ không nói chính xác Bạch Trạch đang bị giam giữ ở đâu, chỉ nói: “Nơi đó không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Cách ngươi gần, nhưng cũng cách ngươi xa. Bước một bước hay chia cách vạn dặm, chỉ trong một ý niệm của ngươi mà thôi.”
Phật Tổ nói xong, Mạnh Bà nghe như tiếng sấm vang bên tai. Nàng đột nhiên nhớ đến thanh âm đáng thương ở chốn địa ngục, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mạnh Bà run run hỏi Phật Tổ: “Bạch Hoa… cho tới bây giờ, có phải chưa từng rời xa thần?”
Phật Tổ lại niệm một câu kinh phật. “Xem ra lòng ngươi đã tỏ.”
Mạnh Bà đứng lên, hai mắt mông lung đẫm lệ. Ngay cả một câu xin phép lui ra cũng không thể nói, xoay người bước đi.
Đợi nàng đi rồi, Quan Âm Đại Sĩ tay cầm thủy bình, đứng cạnh hỏi Phật Tổ: “Như vậy có được không? Tình căn nàng còn chưa dứt, vẫn chấp mê bất ngộ.”
*Tình căn chưa dứt, chấp mê bất ngộ: rễ tình chưa đứt, u mê không tỉnh ngộ.
Phật Tổ trả lời: “Tất cả đều có duyên pháp.”
Hoa bên đường Hoàng Tuyền vẫn nở rực rỡ. Biển hoa lay động chập chờn theo gió, huyết sắc như lửa đỏ, mê hoặc lòng người. Dưới cầu Nại Hà vẫn là nước sông Vong Xuyên đen kịt. Trăm quỷ giữa sông than khóc không thể lên bờ. Lúc trước cuồng dại bao nhiêu, bây giờ cũng đã quên hết, đã quên phải đợi người kia. Qua phủ Phán Quan, qua Diêm Vương điện, Mạnh Bà đi đến đâu, quỷ soa đều đứng dậy tiếp đón đến đó. Nhưng nàng không hề nghe thấy, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng tất tả chạy đi, ngay cả Bạch Vô Thường cũng không ngăn được nàng.
Đến nơi sâu nhất trong địa phủ, trước mặt là bóng đen mù mịt như một bức màn. Bên trong phảng phất truyền ra âm thanh nỉ non, chỉ chực bị gió thổi tan, vô cùng đáng thương. Thanh âm chỉ có nàng mới có thể nghe thấy. Âm thanh này, nàng đã nghe mấy nghìn năm. Vì sao lúc ấy mình không nhớ ra? Vì sao lại không nhớ ra!?
Bao nhiêu năm trước, bản thân đã từng đưa một tay vào trong, muốn xem cuối cùng trong đó có gì, lại sợ hãi rụt tay về. Nếu lúc đó mình không sợ hãi, không do dự, có phải bây giờ mọi chuyện đã khác? Nhưng liệu lúc đó mình có thể nhớ ra chàng không?
Bạch Hoa, hóa ra chàng ở đây. Chàng luôn luôn ở đây, chưa bao giờ rời xa…
Mạnh Bà đưa tay về phía trước, cánh tay lập tức biến mất trong bóng tối. Bên trong là thứ gì đang đợi? Nàng không biết, chỉ là lần này, nàng sẽ không sợ hãi, không do dự, mặc kệ bên trong là núi đao biển lửa, hay A Tỳ luyện ngục.
Mạnh Bà nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gọi: “Bạch Hoa, ta tới tìm chàng.” Chân bước về phía trước, cả người liền bị bóng đêm nuốt chửng.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp