"Thế nào?" Mộc Tử Sóc đứng bên cạnh Kỷ Ninh.
Thần thức của Kỷ Ninh bao phủ xuống. Hắn có thể dễ dàng nhìn ra được con rắn nhỏ đang giãy dụa ở dưới vùng đất hoang vu kia. Cái ánh mắt phẫn nộ căm hận của con rắn nhỏ kia làm Kỷ Ninh lập tức nhận ra ngay. "Đúng là nó!"
Mỗi một con rắn đều sẽ có những điểm đặc biệt khác nhau, như vảy rắn, màu da, ánh mắt, thậm chí trong đôi mắt cũng có những điểm riêng biệt. Giống như hai mắt, một mũi, một cái miệng của loài người cũng có những điểm riêng biệt vậy. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị không giống bất kỳ ai.
"Nhưng đám trận kỳ này..." Thần thức của Kỷ Ninh đảo qua liền phát hiện ra trong phạm vi trăm dặm có từng cây trận kỳ đã được cắm xuống. Kỷ Ninnh cũng coi như là có chút nghiên cứu trận pháp. "Đây là trận kỳ phong cấm. Hắn lá có khả năng khóa hư không."
"Đám đại yêu Vạn Tượng này đúng là cẩn thận. Cho dù Không Thanh Xà có chạy thoát khỏi tầm với của bọn chúng. Thì đại trận phong cấm hình thành từ những trận kỳ này cũng làm cho Không Thanh Xà không thể lao qua nổi."
Ý nghĩ xuất hiện liên tục trong đầu Kỷ Ninh.
"Sư đệ." Kỷ Ninh truyền âm nói.
"Sư huynh." Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.
"Con Không Thanh Xà phía dưới chính là con ta đang tìm. Ta chuẩn bị đi cứu nó. Ngươi có muốn đi theo không?" Kỷ Ninh hỏi.
"Lại còn phải hỏi sao?" Mộc Tử Sóc nở nụ cười.