Mackenzie's Magic
Chương 8
Ít nhất đó là cách mà Mac hình dung ra. Nếu chỉ có Yu theo sau họ, đó sẽ là cách hắn tiến hành. Yu là một tên chuyên nghiệp, có thể giữ bình tĩnh được. Còn nếu có kẻ nào khác nữa đi với hắn, đó sẽ là thứ không đoán trước được, sẽ có thể bắn lung tung lắm chứ.
Trời rất lạnh ở phía sau xe tải. Anh đã quên mang theo tấm chăn để đắp, mà tuyết thì cứ rơi mãi. Mac co người sâu hơn trong áo khoác và cố gắng vui vẻ là còn có thể tránh được gió. Thiệt là chán.
Nhiều phút trôi qua, càng làm sự kiên nhẫn chờ đợi của anh khó nhọc hơn. Bình minh cuối cùng cũng rạng lên qua những đám mây, và đêm tối mờ đi trong không gian lúc này ngả sang màu xám, trong khi ánh sáng ban ngày phải hơn một tiếng nữa mới ló dạng. Giao thông bắt đầu đông đúc, làm Dean khó khăn hơn khi theo dấu họ. Mọi người bắt đầu rời khách sạn, làm giao thông càng đông đúc hơn. Và nếu ánh sáng càng tỏ sẽ làm Maris khó khăn hơn khi lẩn vào rừng.
"Mau lên. Mau lên nào. " Anh lẩm bẩm. Bộ dấu vết anh để lại khó theo dấu lắm sao??
Ngay lúc đó, cái đài radio của anh vang lên. Mac nhấn nó một lần để trả lời, rồi gõ một cú nhẹ vào vách buồng lái để cảnh báo cho Maris, lúc này đang ngồi sau tay lái, điều khiển xe.
Cái đài lại kêu nữa, lần này hai tiếng. Nhanh chóng, anh gõ hai lần vào cabin. Maris sang số xe rồi từ từ lái khỏi chỗ đỗ xe. Cô đánh vòng vào một góc của khách sạn khi những ánh đèn quét qua buồng lái ngay khi một chiếc xe tiến vào bãi, và Mac biết mồi nhử đã được quăng ra. Trong vài phút nữa, anh sẽ biết con mồi có cắn câu hay không.
Maris giữ xe chạy ở tốc độ vừa phải. Bản năng báo cô biết cô phải nhanh chóng lên, nhưng cô không muốn những kẻ theo cô biết là chúng đã bị cho vào tròng. Chiếc xe không quẹo theo cô khi cô tiến vào con đường phụ, nên đó phải là chúng, đang chờ đợi phía sau và không muốn cô chú ý.
Cô dừng lại ở biển hiệu báo dừng, rồi rẽ phải vào đường quốc lộ chính. Ngó vào kính chiếu hậu khi cô quẹo xe, cô thấy chiếc xe đã từ từ rời khỏi sân khách sạn. Đèn chiếc xe đó vẫn tắt, và màu xám của chiếc xe làm cô khó mà nhìn thấy được trong ánh sáng nhập nhoạng này, cô sẽ không thấy được nó nếu không để tâm tìm kiếm.
Chúng lái chiếc xe Cadillac xám của Ronald. Maris chỉ thấy nó một hay hai lần, vì cô chỉ hay làm việc với Joan, hay lái chiếc BMW màu trắng. Con đường nơi xe chạy rất khó nhìn thấy từ khu chuồng trại, và cô cũng hiếm khi để ý đến người đến kẻ đi từ con đường này. Tất cả cô quan tâm chỉ là khu chuồng trại mà thôi.
Cô vẫn chú ý thấy họ chạy chiếc xe tư nhân của chính họ, cho đến khi cô nhận ra chuyện đó chẳng quan trọng. Sole Pleasure là ngựa của họ, và chẳng có tội ác nào xảy ra cả. Nếu cô gọi cảnh sát, họ sẽ phản đối rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, và sẽ chẳng ai trên thế giới này tin rằng nhà Stonicher sẽ giết con ngựa trị giá hơn 20 triệu đô.
Chiếc Oldsmobile của Dean đã mất hút. Maris hy vọng cô đã cho anh đủ thời gian cần thiết để lái chiếc xe vào sâu trong rừng, không ai thấy được và anh sẽ đi bộ trở lại để vào vị trí của anh.
Xem xét kính chiếu hậu lần nữa, cô thấy chiếc Cadillac đã lên đến đường chính và theo sau cô. Không có đèn xe, và với tuyết phủ che khuất tầm nhìn, cô chỉ có thể thấy lờ mờ một vệt xám. Chúng sẽ quan sát cô dễ hơn là cô có thể thấy họ, vì đèn xe của cô sáng, và đó cũng là lý do họ giữ khoảng cách ở phía xa, vì chúng không biết là có bị nhìn thấy hay không nếu đến quá gần.
Sự cẩn trọng của chúng giúp đỡ cô nhiều hơn. Khoảng cách đủ xa để cô có thêm thời gian ra khỏi xe và tránh đi, thêm một vài giây để Dean có thể vào cuộc, và thêm vài giây để Mac thêm an toàn. Cô cố không nghĩ đến việc anh nằm trên sàn xe lạnh lẽo, không được bảo vệ khỏi bất cứ viên đạn nào ngoại trừ một miếng kim loại mỏng có thể bị thổi bay ngay cú bắn đầu.
Chỉ còn vài dặm nữa là đến nơi cô có thể rời khỏi con đường và lái vào rừng. Càng ngày tuyết càng rơi nặng hạt thêm đến nỗi cô không thể thấy chiếc xe Cadillac đằng sau. Những bông tuyết phủ đầy lên mặt đất, nhưng lại quá khô và nhẹ bẫng, có thể bay bổng lên bất cứ lúc nào khi có cơn gió thổi qua, và vết bánh xe của xe tải cô thổi chúng lên khỏi mặt đường.
Cô vẫn giữ tốc độ, cho rằng chúng vẫn thấy được cô,ngay cả cô không thể thấy chiếc Cadillac. Cô không thể làm gì để chúng nghi ngờ được. Cuối cùng, cô băng qua những cột mốc đánh dấu đường cuối cùng, cho cô biết cô đã đến gần, rồi cô bắt đầu thắng lại, tìm kiếm vết lún của xe họ đã lái qua trước đó. Kia rồi. Cô lái chiếc xe khỏi đường quốc lộ chính, băng qua cái rãnh nhanh hơn cô tưởng, so với cơn đau của cô, nhưng cô muốn thế, do cô không muốn đi chậm hơn như lúc trước nữa. Bởi vì bây giờ chúng đã thấy cô rời con đường chính nên cô phải nhanh hết sức để tranh thủ vài giây quý giá.
Cơn đau đầu của cô, lúc trước đã giảm đi và không thấy xuất hiện nữa, giờ lại nhói lên đau đớn trong mỗi cú nảy lên nảy xuống. Cô phớt lờ nó, nghiến chặt răng trong cơn đau, tập trung cho chiếc xe vào lối đi hẹp, uốn lượn quanh co mà MacNeil đã đánh dấu xuyên qua đám cây. Cô không thể tưởng tượng nổi việc này khó như thế nào với một cái toa xe gắn phía sau nữa, vậy mà nó chỉ là chút xíu của sự cứng đầu và kĩ năng của anh thôi đó.
Chiếc Cadillac không thể vượt qua những hố lồi lõm nhanh như chiếc xe tải, nó quá gần với mặt đường. Có thêm vài giây nữa.
Một phiến lá to đập vào kính chắn gió rồi ánh đèn xe cô bắt được hình thù to lớn đen sẫm của toa xe, hầu như được giấu kỹ trong đám lá. Ngay bây giờ. Cô đỗ chiếc xe ngay vị trí MacNeil đã đánh dấu, tắt đèn để ánh sáng không làm lộ chiếc máy quay giấu dưới toa xe, rồi trượt cánh cửa ra, bước ngược lên phía trên. cô nhanh chóng ngoặt về bên trái, vào chỗ tuyết không rơi xuống được. Cô rời đi mà không gây tiếng động để anh có thể an tâm làm việc mà không phải lo lắng cho cô.
Cô nhìn thấy một chuyển động trong tầm nhìn ngay khi rời khỏi, một bóng dán cao lớn tối sẫm xoay ngang qua phía sau xe, nấp vào một trong những chiếc lốp xe. Ít nhất thì anh cũng được bảo vệ, cô nghĩ, ráng thuyết phục bản thân. Trí óc anh chắc là rất minh mẫn và bình tĩnh, nhưng của cô thì không. Anh có thể cần chiếc áo mà cô đang mặc,cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu anh bị giết bởi vì cô đồng ý mặc áo của anh. Sẽ rất dễ dàng khi cô lộ diện ngay cả khi không thể có được bất cứ bằng chứng nào chống lại nhà Stonicher. FBI có thể bắt một vụ khác thực hiện bởi Randy Yu, nhưng cô, sẽ không tìm đâu được một MacNeil thứ hai cả.
Cô đã đi xa vừa đủ. Dừng lại, cô tựa lưng vào một cây sồi lớn. Những bông tuyết vẫn lả tả trong rạng đông còn vương màu xám, phủ lên đầu cô như một chiếc mũ ren trắng. Cô tựa đầu, hiện giờ đang nhức nhối vào thân cây rồi khẽ nhắm mắt, nghe ngóng, chờ đợi, hơi thở gần như tạm dừng lại, trái tim cô đập ngắt quãng, khắc khoải đợi chờ.
Mac cũng đang chờ đợi, đôi mắt anh không ngừng theo dõi vết bánh xe. Họ có thể lái xe lên ngay chỗ xe tải, nhưng nếu Yu phụ trách, họ sẽ ra khỏi xe rồi đi bộ phần còn lại. Anh và Dean đã được chuẩn bị cho mọi trường hợp. Những bụi cỏ rất dày và nếu chúng muốn đi qua đó, sẽ gây ra âm thanh ồn ào. Cách tốt nhất là đi theo vết lún, bám sát dấu vết. Maris đã đậu xe sao cho chúng phải đi vòng qua ghế của tài xế, vì ghế hành khách nằm sát bên một bụi cây. Ai đi theo lối đó cũng sẽ rơi vào tầm của máy quay và sẽ bị thu hình.
Sau một khoảng thời gian dường như vô tận, anh nghe tiếng cây gãy. Và anh bất động. Vị trí của anh lúc này, được che bởi bánh xe trước, rất an toàn, không ai có thể thấy anh cho đến khi họ bước ra phía trước xe tải, nhưng lúc đó họ sẽ nhìn vào buồng lái xem có gì bên trong không, và sẽ không chú ý đến phần xe phía sau. Rồi họ sẽ nhìn vào toa xe, rồi thấy dấu chân Maris trên một lớp tuyết mỏng, dẫn lên phía trên.
Có một âm thanh khác nữa, sột soạt từ một bước chân không khéo léo, nhìu hơn một người, âm thanh của quần áo, sự cố gắng điều khiển hơi thở của ai đó. Chúng đã ở rất gần rồi.
Bước chân dừng lại. "Cô ta không có trong xe." Tiếng nói thì thầm, khó nghe, không phân biệt được là nam hay nữ.
"Nhìn kìa!Dấu chân cô ta đi lên phía trên toa xe." Một tiếng thì thầm khác, nghe hứng thú và to hơn tiếng thứ nhất.
"Im đi." Hai tiếng buột ra qua hai hàm răng nghiến chặt, như thể chúng được nói hơn một lần rồi.
"Đừng có bảo tôi phải im đi nghe chưa. Chúng ta sẽ lôi kéo sự chú ý của cô ta đó. Còn chờ cái gì vậy?"
Mặc dù vẫn còn thì thâm, giọng nói lúc này nghe mạnh đủ như thể hắn hoặc cô ta đang nói to vậy. Máy quay lúc này chắc đã thu được, anh nghĩ. Với kĩ thuật khuyếch đại âm thanh được cải tiến, mà Cục đã có, anh biết chắc từng lời sẽ được thu vào băng. Vấn đề duy nhât là, chúng chưa bị buộc tội được với những lời này.
"Cô thuê tôi làm việc này. Nên giờ tránh ra để tôi làm coi." Chắc chắn là bằng chứng rành rành rồi, trong cả lời nói và tông giọng.
"Anh làm hỏng ngay từ đầu, nên đừng tự cho mình là Ngài-Không-Bao-Giờ-Lầm-Lẫn. Nếu anh mà thông minh được một nửa như anh nghĩ, con ngựa giờ đã chết rồi và Maris Mackenzie chả là gì cả. Tôi nhớ đâu có mục mưu sát trong thỏa thuận khi tôi thuê anh đâu."
Đúng rồi, Mac nghĩ trong niềm thỏa mãn. Chúng bay tự đưa mình vào bẫy rồi nhé.
Anh co chân, quyết định bước ra với súng sẵn sàng trên tay. Một âm thanh ngắn, thình thịch làm anh đông cứng tại chỗ. Anh ngoái nhìn qua vai và tý nữa thì đã la lên rồi. Một con ngựa to lớn, tuyệt đẹp màu đen đang bước qua những lùm cây, tiến đến phía họ, kiêu hãnh lúc lắc đầu như muốn họ phải ngưỡng mộ sự thông minh của nó để bứt dây cương tìm được đường về tận đây.
"Nó kìa! Bắn nó đi." Có tiếng la lên. Sự xuất hiện đột ngột của Pleasure làm họ mất sự thận trọng. Hầu như lúc đó chỉ có tiếng lên đạn rồi một cú bắn, và một tiếng nổ vang lên xuyên qua đám cây, ngay sau con ngựa.
Chết tiệt cái lũ nghiệp dư này đi! Anh chửi thầm. Pleasure ngay phía sau anh, nếu bây giờ anh đứng lên, anh sẽ ngay giữa lằn đạn giữa những kẻ kia và mục tiêu. Anh không thể làm gì ngoại trừ chờ một cú bắn nữa vào con tuấn mã thân thiện kia, bây giờ đã đến chỗ họ và phấn khích như sắp được tham gia bữa tiệc vậy.
Dean nhận ra tình thế khó khăn của Mac và bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, súng trên hai tay. "FBI đây. Bỏ vũ khí xuống đất ngay."
Mac nhổm người lên, tựa tay vào thành xe. Anh thấy Randy Yu, tay lúc này đã đưa lên đầu và vũ khí lăn lóc dưới đất. Bạn có thể hiểu được một tay chuyên nghiệp biết xử sự như thế nào. Nhưng Joan Stonicher vẫn nhìn chằm chằm vào Mac, lúc này vừa di chuyển đột ngột, và cô ta xoay qua anh, đôi mắt trông hoang mang và giận dữ. Cô ta đông cứng, súng vẫn trong tay và ngón tay đặt trên cò súng.
"Bình tĩnh nào, thưa bà," Mac nói êm dịu. "Đừng làm gì ngu ngốc. Nếu tôi không bắn cô thì đồng nghiệp tôi sẽ làm. Chỉ bỏ tay cô ra khỏi cò súng rồi thả xuống đất. Đó là tất cả những gì cô phải làm, rồi sẽ ổn thôi."
Cô ta không di chuyển. Từ tầm nhìn xuất sắc của mình, Mac có thể thấy ngón tay cô ta đang run rẩy.
"Làm như anh ta bảo đi. " Randy Yu rít lên. Hai đặc vụ này đã bắt họ trong một tình huống hết sức bất ngờ và chuyên nghiệp. Giờ không làm gì được nữa, thật ngớ ngẩn khi làm mọi thứ trở nên tệ hơn.
Pleasure bị giật mình bởi tiếng súng, đang hí lên, nhưng tình trạng nó không đến nỗi nguy hiểm đến phải hoảng loạn. Nó quan sát xung quanh, lỗ mũi nó phì phò khi đánh giá tình huống, tìm kiếm ai đó đặc biệt mà nó có thể tin được. Rồi nó bước thẳng đến chỗ Mac.
Đôi mắt Joan rời khỏi Mac và lia ngay đến con ngựa. Anh thấy ngay khoảnh khắc sự kiềm chế của cô ta vỡ tan, con ngươi nơi đôi mắt cô ta co lại rồi tay cô ta giật lên thình lình.
Một âm thanh chát chúa phủ trùm không gian một giây trước cú bắn xảy ra.
Tất cả xảy ra cùng một lúc. Dean hét lên. Randy Yu nằm bệt xuống đất và hai tay ôm lấy đầu. Pleasure hí vang trong đau đớn, lồng lên. Tay Joan giật lên lần nữa, ngay sau Mac.
Rồi lại một âm thanh chói tai nữa vang lên.
Maris bước ra từ sau một thân cây, đôi mắt đen đầy sự hoảng loạn. Khẩu súng trên tay cô chĩa thẳng vào Joan, lúc này đang lảo đảo lùi lại vì đau đớn, và không ngần ngại bình tĩnh gì sất, Mac nổi cơn tam bành.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp