Mặc Diện
Chương 11: Cuộc gặp kỳ lạ cuối tuần (1)
nói chuyện phiếm hoặc là trêu chọc cô đều có thể làm cho tâm tình anh rất tốt, mà Sumitobi
cũng thích cảm giác sóng vai đi đường với Yukimura.
Bọn họ ngẫu nhiên cũng thường đi chơi trên đường về nhà, hoặc là cùng chơi tennis, từ khi Sumitobi nói biết chơi tennis, mấy lần Yukimura rủ Sumitobi chơi một hồi, Sumitobi cuối cùng không nỡ từ chối sự nhiệt tình của Yukimura, trên đường trở về tan học, họ ghé qua sân Tennis bên đường.
Cuối cùng đương nhiên là Sumitobi thảm bại, dù Yukimura còn nương tay, nhưng làm cho Yukimura cảm thấy kinh ngạc vui mừng là có vẻ như Sumitobi có trụ cột cơ bản không hề tệ, nhưng thể lực của cô kém đến mức xấu hổ, nhưng Yukimura vẫn rất thỏa mãn, giống như là tặng món đồ chơi mình thích nhất cho người bạn tốt nhất vậy, cảm thấy hình như mình và Sumitobi lại có thêm một đề tài chung, cũng cảm thấy mình thân với Sumitobi hơn.
Sau đó Yukimura ngạc nhiên nhận ra, cảm xúc của anh lại bị Sumitobi ảnh hưởng, ngay
cả em gái anh cũng bởi vì anh hay nhắc tới Sumitobi mà tò mò hỏi có phải anh đang thích ai hay không.
Mà thiếu niên Yukimura vĩ đại của chúng ta khi nghe đến chữ "thích", mặt bỗng bất giác đỏ lên, dù sao vẫn là thiếu niên thời kỳ trưởng thành chưa từng trải qua vấn đề tình cảm, Yukimura ho khan hai tiếng oán giận em gái còn nhỏ mà nghịch như quỷ, nhưng quay đầu lại bắt đầu lo lắng rốt cuộc mình đặt Sumitobi ở vị trí gì, vì nghĩ mãi vấn đề này, Con Của
Thần của Rikkaidai vốn luôn luôn bình tĩnh thế nhưng bị mất ngủ, may mà ngày hôm sau là
cuối tuần, không phải đi học.
Bên kia Sumitobi đương nhiên không biết vì mình mà hại Yukimura mất ngủ, gần đây tâm tình của cô cũng rất tốt, chủ yếu là vì quan hệ với Watanabe Sumisaku đã được cải thiện.
Nhưng người sung sướng nhất vẫn là Watanabe Koji, một ngày ông đột nhiên phát hiện trên bàn cơm, Sumisaku cư nhiên lại gắp rau cho Sumitobi, mà Sumitobi cũng khuyên Sumisaku ăn nhiều một chút, ông dụi mắt mấy lần xác nhận không phải là ảo giác, thẳng đến khi hai chị em nhìn chằm chằm vào ông như đang nhìn người ngốc nghếch, ông mới kích động đứng lên muốn ôm hai con gái vào trong lòng, nhưng lại bị hai chị em nhanh nhẹn né tránh.
Cảm nhận được không khí hài hòa trên bàn cơm, Sumitobi không nhịn được khẽ mỉm cười, từ ngày Sato Mika gây sự với Sumisaku, hai chị em liền hòa hảo, nhưng làm Sumitobi không dự đoán được là Sumisaku bắt đầu quấn quýt lấy cô rất chặt, tuy rằng không quá quen, Sumitobi vẫn tùy cô, dần dần cũng quen.
Rốt cục nghênh đón cuối tuần, Watanabe Koji nhận được điện thoại của em trai mình - Watanabe Osamu đến từ Osaka, biết thân thể Sumitobi bình phục, làm chú của cô, ông muốn đến Kanagawa thăm nhà họ, Watanabe Koji rất cao hứng, hôm nay xin phép riêng với công ty, sáng sớm đã dậy chuẩn bị.
Sumitobi vốn tính đi giúp Watanabe Koji một tay, ai ngờ kiếp trước vốn không hề vào phòng bếp lần nào, nên cô vừa vào đã loạn lên không ít, cuối cùng bị Watanabe Koji ‗mời‘ đi ra. Đang ở trên sofa xem tivi, Sumisaku thấy trò hay trong phòng bếp, nằm ở trên sofa cười cực kỳ to.
Sumitobi rất buồn bực, quyết định ra ngoài đi dạo một chút, Sumisaku vốn cũng rất muốn đi với Sumitobi, nhưng đột nhiên thấy phim thần tượng mà mình luôn muốn xem, liền quên Sumitobi lên chín tầng mây, mắt dán vào màn hình...
Từ lúc Sumisaku và cô hòa hảo, bản tính của cô ấy liền lộ hết ra...
Buồn bực một hồi lâu, Sumitobi vẫn đi ngoài một mình. Đi dạo loanh quanh, Sumitobi nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, Yukimura biết chuyện cô mù đường, cho nên mỗi lần tan học đều kiên trì bảo cô ghi nhớ một vài tòa nhà kiến trúc đặc thù, cho nên hiện tại cô miễn cưỡng nhớ được đường đi học, nhưng vẫn không ổn, cô không thể đi đâu cũng mang Yukimura theo, anh đâu phải là hướng dẫn viên du lịch!
Giống như con ruồi không đầu vậy, đi dạo lung tung khắp, vì phòng ngừa lạc đường, ngày hôm qua tan học cô mang theo hai cái phấn viết, lén lút để lại một cái ký hiệu ở những nơi mình đi qua.
"Ừm... bạn ơi..." Đang lúc Sumitobi vẽ cái đầu Watanabe Koji bản chibi lên tường, bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh, Sumitobi sợ tới mức tay đang cầm phấn viết run lên.
Sẽ không là bác bảo vệ... đấy chứ? Cô thế này xem như là đang vẽ xấu?!
Cứng ngắc quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là một vài thiếu niên thanh tú, vừa thấy là
biết họ là học sinh, làm Sumitobi nhẹ nhàng thở ra...
"Có chuyện gì vậy?" Trấn định tự nhiên thu tay lại, Sumitobi cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, dù chứng cứ phạm án vẫn còn lưu ở trên tường.
Thiếu niên tóc màu nâu đi đầu cũng rất phối hợp không hỏi Sumitobi đang làm gì, chỉ có
chút sốt ruột hỏi: "Xin hỏi cậu có nhìn thấy một cậu bé tóc hồng đại khái cao thế này, mặc
áo có hoa văn da báo không?"
Nói xong, đối phương vừa khoa tay múa chân, vừa vắt hết óc muốn nghĩ ra thêm từ hình dung, làm Sumitobi hơi buồn bực, rất bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
―Thế à?" Thở dài, thiếu niên cao bằng cô nhíu mày, tự hỏi. Mà đám người phía sau anh
bắt đầu hơi kích động.
Bỗng thấy một nam sinh mái tóc húi cua, trên mũi là kính mắt gầy teo mềm nhũn nhào vào trong lòng một nam sinh khác bên cạnh, nũng nịu nói: "Làm sao bây giờ... Yuuji, tên Kin-chan kia lần này đi lạc không biết có về được không, tuy rằng bình thường cậu ấy có chút ầm ĩ nhưng tớ vẫn rất nhớ cậu ấy, Yuuji!"
Nói xong, còn xoa xoa nước mắt, mà nam sinh ôm cậu còn an ủi vỗ nhẹ lưng cậu, nói: "Koharu, đừng lo lắng, Kin-chan mỗi lần đi lạc cuối cùng đều trở về được, chúng ta phải tin tưởng đội trưởng, nhất định có thể tìm được Kin-chan!"
"Yuuji!" "Koharu!"
Sau đó hai người gắt gao ôm nhau...
Hiện tại rõ ràng là đầu hạ, Sumitobi lại đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ác, da gà như không cần tiền cứ thế thi nhau nổi hết ra. Cô thật sự không nhìn được, vì sao những người khác không có phản ứng gì?
Cuối cùng Sumitobi vẫn yếu ớt hỏi "Bị lạc nhau à? Có cần tớ hỗ trợ không?"
Nhưng ngay sau đó Sumitobi hối hận, vì sao cô lại giao du với kẻ xấu chứ? Hơn nữa, cô
có tư cách gì mà hỗ trợ chứ, rõ ràng cô đâu biết đường...
Quan trọng nhất là hai nam sinh kia bởi vì nghe thấy Sumitobi nói vậy, ngược lại còn
ôm chặt hơn nữa!!!
"Yuuji, cậu có nghe thấy không? Cậu ấy nói muốn giúp chúng ta đấy!"
"A! Koharu, tớ có nghe thấy, trên thế giới này quả nhiên vẫn là người tốt chiếm đa số,
chúng ta phải tràn ngập hi vọng với cuộc sống mới được!"
"Yuuji!!" "Koharu!!!"
Nhưng lần này có vẻ như rốt cục cũng có người không nhìn được, một nam sinh tóc
quăn màu nâu đậm mở miệng nói: "Này này, hai cậu cũng nên có chừng có mực chứ!"
Sau đó Sumitobi với người đi đầu dùng ánh mắt cảm kích cộng thêm kính nể nhìn nam
sinh tóc quăn, bên tai cuối cùng cũng yên lặng.
Lúc này, nam sinh đi đầu bước đến trước mặt Sumitobi, cúi người chào cô, nói "Phiền toái cậu rồi", đột nhiên làm cho Sumitobi cảm nhận được áp lực rất lớn, cho nên mới nói, vừa rồi vì sao cô lại nóng đầu lên nói vậy chứ, nhưng đã lỡ nói ra rồi, đâu thể lại nói thêm là
‗Tớ chỉ đùa thôi!‘
Trải qua một phen suy nghĩ, Sumitobi quyết định mang nhóm người này đến cục cảnh sát, tìm chú cảnh sát đến giải quyết cho xong, dù sao cô cũng không giúp được gì, huống hồ nói không chừng trên đường về nhà lại tìm thấy!
Sumitobi an ủi mình như vậy......
Trên đường, đám người tự giới thiệu mình với Sumitobi, vì thế Sumitobi rốt cục hiểu được tình cảnh hiện tại của mấy thiếu niên này. Đơn giản mà nói, bọn họ là thành viên câu lạc bộ Tennis của một trường học tên là "Shitenhoji" ở Osaka, nghe nói cuối tuần này, huấn luyện viên muốn tới Kanagawa thăm thân thích, vì thế hiện tại thiếu niên đang mất tích tên là "Toyama Kintarou" ầm ĩ muốn đi cùng huấn luyện viên, vốn, bởi vì nhóm Shiraishi lên trung học phổ thông, chỉ có Kin-chan còn đang ở trung học cơ sở, nghĩ Kin-chan bình thường không hay gặp được nhóm Shiraishi nên rất tịch mịch, huấn luyện viên mới bị bức bất đắc dĩ đáp ứng rồi, còn mời toàn thể bọn họ đến, nhưng mà trên đường lại bị huấn luyện viên ném một câu "Mấy đứa tự đi dạo nhé, nhớ rõ sớm trở về", rồi vứt bỏ họ ở đầu đường Kanagawa, tự mình gọi xe taxi nghênh ngang đi mất, đã sớm dự đoán được sẽ là như vậy, mọi người vừa quay người lại liền phát hiện không thấy Kin-chan đâu...
Bọn họ không hiểu biết địa hình Kanagawa, đội trưởng của bọn họ - Shiraishi
Kuranosuke - nói may mà gặp người tốt là Sumitobi, đồng ý giúp đỡ bọn họ thoát khỏi khốn
cảnh.
Mà Sumitobi thì hơi cười khổ, thầm nghĩ nói với Shiraishi: cậu vui mừng quá sớm...
Cùng lúc đó, câu lạc bộ Tennis Rikkaidai cho dù cuối tuần cũng không thả lỏng luyện tập đang nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
"Echizen! Tớ tới tìm cậu!" không hiểu sao Toyama Kintarou lại tới Rikkaidai, hơn nữa
còn đi đến câu lạc bộ Tennis, Yagyu sắc mắt liếc một cái liền nhận ra cậu ấy.
"Kia chẳng phải là siêu người mới của Shitenhoji sao?" mặt Yagyu không chút thay đổi
nhìn Kin-chan không để ý ánh mắt mọi người, đang trực tiếp đẩy cửa đi vào sân Tennis.
Cho dù là cuối tuần, nhưng thời gian huấn luyện của câu lạc bộ Tennis vẫn diễn ra đúng giờ, cho nên vẫn có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ các hoàng tử ở câu lạc bộ Tennis đến trường học nhìn bọn họ luyện tập, cũng ảo tưởng bọn họ có thể bởi vậy mà chú ý đến mình.
Nhưng cũng bởi thế, chúng nữ sinh mới cảm thấy kỳ quái, đột nhiên lại có thiếu niên đáng yêu không biết từ nơi này nhảy ra cứ thế tùy tiện đi vào bên trong sân Tennis...
Yanagi Renji mở notebook ra, "Ào ào" lật vài tờ, sau đó lưu loát nói ra tư liệu về Kin- chan. Trí nhớ của Yukimura rất tốt, cho nên đương nhiên nhớ rõ thiếu niên từng yêu cầu
anh đấu một trận hồi giải cả nước.
"Là Shitenhoji Toyama-kun à. Hai năm không gặp, vẫn không thay đổi, nhưng sao cậu ta lại đến Kanagawa?" Yukimura để một bàn tay ở dưới cằm, như đang suy nghĩ.
Sanada không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi Kin-chan đang cầm đem vợt Tennis nhảy vào sân Tennis, nói: "Cậu là Toyama-kun của Shitenhoji sao, đến Rikkaidai chúng tôi có chuyện gì?"
"Đương nhiên là có! Gọi Echizen đi ra, đã lâu tôi không đánh một hồi với cậu ta rồi!" Kin-chan cũng không chú ý tới mấy vạch đen trên mặt mọi người câu lạc bộ Tennis, hô to.
"Echizen? Ý cậu là Echizen Ryoma của Seigaku sao, Toyama-kun, nơi này là Rikkaidai,
Echizen không ở đây..." Yukimura mỉm cười đi đến gần Kin-chan, Kin-chan vừa nghe thấy
Echizen không có ở đây, vẻ mặt lập tức khoa trương lên.
"Echizen không ở đây sao? Cái gì chứ, tôi còn tưởng rằng Echizen ở Kanagawa nên mới quấn quít lấy huấn luyện viên Watanabe mang tôi đến, đúng là mất hứng..." Mang theo giọng Kansai lưu loát, vẻ mặt Kin-chan mất mát, lập tức quay đầu nói với không khí: "Nha, Shiraishi, Echizen không ở đây đâu..."
...
Yên lặng ba giây, Kin-chan đột nhiên kêu lớn lên: "A!!! Không thấy Shiraishi đâu!!"
Sau đó Kin-chan nhảy lên nhảy xuống tìm Shiraishi.
"..." Không khí tĩnh mịch, trong nháy mắt kia, tất cả mọi người câu lạc bộ Tennis không biết nên nói cái gì, không lẽ cậu ta cứ nghĩ là Shiraishi luôn ở phía sau cậu ta? Lại còn chạy đến Kanagawa tìm Echizen, sao siêu người mới của Shitenhoji lại có thể chậm hiểu đến mức này...
"Làm sao bây giờ? Các cậu, có ai biết số điện thoại của đội trưởng Shitenhoji không?" Yukimura nhu nhu huyệt Thái Dương, rất khổ não, do Shitenhoji ở tận Osaka nên rất ít liên hệ, cho nên bọn họ không có số điện thoại của Shiraishi, vì thế Yukimura nhìn thấy một loạt người chỉnh tề lắc đầu.
"Aiz..." Lại nhìn Kin-chan nhảy lên nhảy xuống ầm ĩ muốn tìm Shiraishi, Yukimura thở
dài thật mạnh, lúc này, Yanagi Renji đứng ở một bên lại mở miệng.
"Tuy rằng không liên hệ được người Shitenhoji, nhưng theo tư liệu biểu hiện, huấn luyện viên của Shitenhoji là thân thích nhà Watanabe Sumitobi, hình như là em trai của bố Watanabe..."
Ngay sau đó, Niou cũng phân tích theo: "Vừa rồi cậu ta nói cậu ta đi theo huấn luyện viên đến..."
"Huấn luyện viên Watanabe đến thăm thân thích tỷ lệ là 100%!" Yanagi Renji khép notebook lại, tràn đầy tự tin nói, vừa dứt lời, ánh mắt mọi người của câu lạc bộ Tennis đều dừng ở trên người Yukimura, Yukimura đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Thở dài, Yukimura xoay người đi sang một bên vài bước, lấy di động trong túi quần ra, nhấn dãy số của Sumitobi. Marui và Kirihara lén lút đến gần Yukimura một chút, còn dựng lỗ tai lên.
Mà ngay cả nhóm Sanada, Yagyu đều rất ngạc nhiên, người luôn xa cách với người ngoài như Yukimura thế mà ngay cả số điện thoại cũng trao đổi với Sumitobi, rốt cuộc hiện giờ hai bọn họ có quan hệ gì? Cho nên cũng mở một mắt nhắm một mắt với hành vi của Marui và Kirihara...