Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 44: Đói bụng sát phong cảnh


Chương trước Chương tiếp

Thu Địch Phỉ nghe tiếng cửi thề cùng âm thanh đấm đá vang lên sau lưng thì hoàn hồn, bừng tỉnh khỏi nụ hôn triền miên, có chút dùng sức rời khỏi bờ môi của Mộ Thiên Sơn, cảm giác hai má mình nóng bừng, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Mộ Thiên Sơn thì cả người thẹn thùng không ngẩng đầu lên được, khẽ ưm một tiếng rồi cúi đầu thẹn thùng.

Mộ Thiên Sơn thấy tiểu cô nương trong lòng bộ dáng thẹn thùng thì lòng tràn đầy vui sướng, cười to thành tiến, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để đầu nàng chôn trước ngực hắn, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng “ Thu nhi, đừng xấu hổ, đại ca đuổi bọn họ đi là được”

Thu Địch Phỉ nghe Mộ Thiên Sơn sẽ đuổi đội hình cầu vồng đi thì trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy không được, không thể, tuyệt đối không thể.

Nếu đuổi đội hình cầu vồng đi, bọn họ nhất định trước khi đi sẽ bày ra vẻ tươi cười mập mờ, sẽ nói với nàng và đại ca mấy lời đại loại như là đêm xuân ngắn ngủ, không ruấy rầy chuyện tốt của hai người…

Nói cứ nói đi, đối với nàng và đại ca cũng không sao cả, bọn họ đi thì cứ đi, nàng tin rằng nàng và đại ca ở chung một chỗ, đêm dài đằng đẵng ngoại trừ ôm một cái, hôn một cái sẽ tuyệt đối không phát sinh chuyện mà đội hình cầu vồng nghĩ.

Tuy nói võ lâm hiện nay rất cởi mở trong chuyện yêu đường, rất nhiều nam nữ hiệp khách động phòng trước cưới sau, nhưng Thu Địch Phỉ nàng dầu gì cũng là thiên kim tiểu thư, tuy rằng chỉ la tiểu thư hữu danh vô thực nhưng dù sao cũng là danh môn khuê tú, cho nên nàng vẫn mãnh liệt phản đối hành vi ăn cơm trước kẻng.

Thu Địch Phỉ kéo tay áo Mộ Thiên Sơn, trước khi hắn lên tiếng đuổi đội hình cầu vồng đi đã khẩn trương nói “ đại ca, không muốn đuổi bọn họ đi”

Mộ Thiên Sơn nghe vậy cúi đầu nhìn Thu Địch Phỉ, nhướng mày hỏi “ Thu nhi, vì sao không muốn để bọn hắn đi?” bề ngoài cho thấy ngươi hận không thể làm cho bọn hắn biến mấy ah.

Thu Địch Phỉ lắp bắp nói: “Cái kia… nguyệt hắc phong ca… Cảnh tối lửa tắt đèn… Chúng ta cái kia… Cô nam quả nữ… Chung sống một chỗ… Ách, không tốt lắm…”

Mộ Thiên Sơn nghe vậy hai hàng lông mày giãn ra, bật cười thành tiếng, tâm tư lay chuyển, khàn giọng nói “ Thu nhi cảm thấy hai chúng ta đơn độc ở cùng một chỗ không tốt hay là mấy người bọn họ miệng mồm không tốt?”

Thu Địch Phỉ chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơn, lúc này khóe miệng của hắn đang nở nụ cười tràn đầy ranh mãnh.

Cái rắm. Giun đũa đại pháp của đại ca ngày càng tinh tiến rồi, ở trước mặt hắn, dù che giấu bất kỳ chuyện gì, hắn đều có biện pháp nhìn thấu, nói ra chân tướng sự thật. cho nên che giấu tâm tư trước mặt hắn đều là phí công vô ích.

Thu Địch Phỉ lúng ta lúng túng mỉm cười, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn trời nói “ ah, đại ca, ngươi xem, bầu trời thật nhiều sao, những vì sao thật tròn ah”

Trâu bò muội muội vừa dứt lời, hai mắt Cam cầu vồng đã đầy dấu chấm hỏi, lời cũng đã ra khỏi miệng “ Tam cô nương, bầu trời lúc nào chẳng nhiều sao, mà các vì sao trên trời có hình tròn sao? chắc là mắt ta không tinh bằng mắt ngươi rồi, ta nhìn hoài cũng chỉ thấy các vì sao chỉ là một điểm nhỏ xíu không rõ hình thù, các sư đệ, các ngươi có nhìn ra gì không?”

Năm cầu vồng nhất trí lắc đầu nói “ nhìn không ra, có lẽ là do mắt chúng ta nhìn không được tốt lắm”

Thu Địch Phỉ cảm giác đổ mồ hôi trán, quyết định dậm chân hung dữ nói “ sao lại không nhìn ra, rõ ràng là rất tròn mà, đại ca ta còn vừa gật đầu đồng ý kia kìa” Thu tam cô nương không biết xấu hổ mà lôi đại gia chống lưng của mình ra.

Quả nhiên vừa lôi chiêu bài Mộ Thiên Sơn ra, đội hình cầu vồng đã lập tức thay đổi thái độ “ a, oa, đúng đúng đúng là đúng đúng đúng, thật nhiều sao nha, các vì sao lại rất tròn nha”

Muội muội đại gia thỏa mãn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Mộ Thiên Sơn thấy hắn cười mà như không cười nhìn nàng chăm chăm, Thu Địch Phỉ nhịn không được mà cười hắc hắc thành tiếng.

Mộ Thiên Sơn không có vạch trần nàng, mà thật ra từ lúc vô thường đại ca hôn qua muội muội đại gia rồi thì càng ngày càng có thói quen yêu chiều hài tử.

Mộ Thiên Sơn đi đến bên ngựa, lấy từ trong túi vải bên hông ngựa ra một tấm vải đem trải dưới bóng cây bên cạnh đống lửa, sau đó ngồi xếp bằng lên trên, vươn tay nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, tới đây với đại ca”

Thu Địch Phỉ đi đến bên cạnh hắn, đang bắt chước theo cách ngồi của hắn thì đã bị Mộ Thiên Sơn ôm lấy, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, lưng dán sát vào ngực hắn, y chang tạo hình kinh điển của võ lâm tình lữ.

Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ hai má đỏ bừng, tâm tình thật tốt, thanh âm vô hạn ôn nhu, sủng nịch “ đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi”

Thu Địch Phỉ trong tai như nghe được thanh âm của đội hình cầu vồng “ ah…ô…oa…” hận không thể lập tức treo cổ tự vẫn ah.

Nàng đem mặt chôn sâu trong ngực Mộ đại gia, rầu rĩ nói “ đại ca, ngươi đem bọn họ làm đi “ thật đáng ghét, mắc cỡ chết đi được.

Thu Địch Phỉ cảm giác lồng ngực của Mộ Thiên Sơn hơi phập phồng như là thoải mái vô hạn nhưng lại cố nén cười mà thành

Đợi tâm tình bình tĩnh trở lại, Mộ Thiên Sơn mới lên tiếng nói với đội hình cầu vồng “ các ngươi đừng cãi nhau nữa, mau tìm chỗ nghỉ ngơi, còn trêu chọc Thu nhi, ta làm các ngươi”. Mộ đại gia tuy nói mấy lời ngoan độc nhưng trong thanh âm lại lộ ra vài phần ranh mãnh, không hề có chút sát ý.

Đội hình cầu vồng cảm thấy sư đệ thật không có muốn làm bọn họ thì vừa bày ra dáng vẻ “ ta rất sợ đó” vừa bận rộn tìm nơi ngả lưng, ồn ào một lúc rồi tiếng ngáy như sấm vang lên.

Một đám không tim không phổi, tốc độ ngủ cũng nhanh hơn người ta…

Thu Địch Phỉ nằm trong lồng ngực ấm áp, thoải mái đến mức muốn cười thành tiếng, bối rối một lát rồi cũng dần dần chìm vào mộng đẹp, cảm giác sau lưng mình đang được vỗ về, trước khi mất hẳn ý thức còn thầm nghĩ không biết đại ca nhà nàng có biết hát khúc hát ru của võ lâm hay không…

Ngày hôm sau, khi Thu Địch Phỉ tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên lưng ngựa, mặt trời cũng đã lên tới ngọn sào, như vậy là nàng đã ngủ từ tối qua thẳng tới trưa nay mới tỉnh lại.

Phát giác ra mình tham ngủ, Thu Địch Phỉ trong lòng kinh hãi không thôi.

Nàng vậy mà có thể ngủ trên lưng ngựa, thậm chí còn ngủ rất ngon.

Từ lúc nào nàng lại thành như vậy.

Mộ Thiên Sơn phát hiện nàng đã tỉnh liền nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi tỉnh? Có đói bụng không?”

“Cái kia…” Thu Địch Phỉ do dự một chút, cắn cắn môi ra chiều tráng sĩ đứt cổ tay nói “ đói…”

Vốn muốn chịu đựng, sĩ diện nói rằng không nói nhưng mà Thu tam tiểu thư ngủ một mạch tới trưa đã đủ lười, vừa mở mắt lại đòi ăn…

Vừa lười vừa tham ăn…

Lại không xinh đẹp…

Đại ca thích nàng vì cái gì? Mắt hắn có vấn đề rồi.

Mộ Thiên Sơn cúi đầu nhìn xuống thấy Thu Địch Phỉ vẻ mặt do dự, nghi hoặc, hai đầu lông mày nhăn lại thì lên tiếng trấn an “ Thu nhi, ngươi không phải vừa lười vừa ham ăn, mà là do độc của ngươi lại muốn phát tác, lúc này thân thể của ngươi trở nên mệt mỏi hơn cho nên ngươi mới như vậy”. Nói tới chuyện độc phát tác thì Mộ Thiên Sơn cảm giác thân hình nhỏ nhắn trong ngực mình thoáng cứng lại, trong lòng hắn cũng hiểu nàng đang nghĩ tới nỗi đau thấu tim khi độc phát tác.

Mộ Thiên Sơn nghĩ nếu không phải hắn giữ Thu Địch Phỉ lại, muốn nàng giúp hắn độ công, nếu không phải hắn cho nàng uống bán nguyệt đoạn tâm tán trước thì bây giờ mỗi tháng nàng sẽ không chịu nỗi đau thấu tim như thế, trong lòng tràn ngập hối hận, yên lặng lan tràn theo tiếng thở dài của hắn.

Hắn đường đường là cung chủ Thiên Khuyết cung, trước giờ làm việc đều là tùy tâm sở dục, muốn gì làm đó, chưa từng biết tới hối hận là gì. Nhưng mà lúc này trong lòng Mộ đại gia thực sự hối hận, cảm giác đó như day leo không ngừng sinh sôi nảy nở trong ngực hắn, quấn lấy trái tim hắn, làm cho hắn cũng cảm thấy đau.

Không có thứ gì là không thể phá vỡ, chẳng qua là chưa gặp phải thứ có thể phá vỡ được nó mà thôi.

Mộ Thiên Sơn lúc trước vẫn cảm thấy mình là một khối thép vững chắc, không gì có thể phá vỡ nhưng khi tiểu nữ nhân nằm trong lòng hắn, co rúm vì đau đơn thì hắn mới giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào, hắn lại vì một nữ tử mà bị tình cảm quấn quanh rậm rịt.

Nữ tử kia, không phải tuyệt sắc, không gặp may, rất quật cường, yêu giả ngu thế nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng đứng dưới ánh trăng thút thít nỉ non,gò má trắng nhợt, khuôn mặt đầy nước mắt đã không một tiếng động mà đi vào lòng hắn.

Mộ Thiên Sơn ôm chặt Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ Thu nhi đừng sợ, chờ khi chúng ta tìm được lão già chết tiệt sẽ bức hắn giao ra giải dược, ngươi sẽ không cần mỗi tháng đều chịu đau đớn công tâm nữa”

Thu Địch Phỉ gật gật đầu, nói: “Ân! Không có việc gì! Chẳng phải mỗi tháng một lần, mỗi lần lại chảy chút máu, người đau tề rần rần thôi mà, ta vẫn chịu được” cái rắm, cô nãi nãi ta coi như là đau bụng kinh thôi.

Quay đầu nhìn chung quanh, Thu Địch Phỉ hỏi “ các cầu vồng sư huynh của ngươi đâu? Đều đi hết rồi chứ?” lại nghiêng đầu nhìn xuống lưng ngựa hỏi tiếp “ sáu cái bao tải chứa nhất điểm hồng của ta đâu?”

Mộ Thiên Sơn cười ha hả nói “ ta đã giao cho bọn hắn việc khác để làm, muốn bọn họ về Thiên Khuyết cung trước, sáu bao tải nhất điểm hồng của ngươi, ngoài trừ trái ngày hôm qua ngươi cắn một ngụm thì tất cả đều được bọn hắn mang về luôn rồi”

Thu Địch Phỉ nghe nói tới nhất điểm hồng ngày hôm qua được giữ lại, lại nhớ tới sau khi nàng cắn nó, than đắng thì đại ca đã hôn nàng thật lâu, nghĩ tới đó thì mặt lại đỏ bừng.

Mộ Thiên Sơn nhìn mặt Thu Địch Phỉ đỏ như tôm luộc thì nhịn không được cười khẽ một tiếng, vô hạn ôn nhu nói “ Thu nhi, cái nhất điểm hồng kia, đại ca sẽ cùng ăn với ngươi”

Thu Địch Phỉ nghe vậy mặt càng đỏ hơn, từ má lan đến tai rồi kéo dài xuống tận cổ, huyết dịch toàn thân lại như dâng ngược về phía đỉnh đầu.

Thẹn thùng, ngượng ngùng, Thu tiểu muội lấy hết dũng khí, vô cùng gian nan ngẩng đầu, tựa như là do dự thật lâu, như là muốn nói rõ ràng suy nghĩ của mình nhưng lại thấy rất khó để mở miệng, càng do dự lại càng thẹn thùng, càng thẹn thùng cà làm người ta chờ mong nàng sẽ nói ra những lời chân tình động lòng người. Ai ngờ, Thu tam cô nương giãy dụa hồi lâu mới gian nan nói ra một câu “ đại ca, ta đói”

Dưới ánh mắt trời, một con ngựa, một đôi người; nam thì phong hoa tuyệt đại ôm chặt nữ tử trong lòng, nữ tử ngẩng đầu nhìn nam tử, nam tử dù vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng thực ra trong lòng đang bị nội thương trầm trọng.

Mộ Thiên Sơn rốt cuộc cũng biết, cái gì gọi là phá hư phong cảnh

Mộ đại gia vừa rồi còn vô cùng lạc quan, lừa mình dối người, cho rằng Thu muội của hắn sẽ bày tỏ chân tình, kết quả…Nàng mặt mũi đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng mang theo biểu lộ mê người, bộ dáng muốn nói lại thôi, thâm tình bày tỏ cùng hắn là nàng đói.

Hai chân Mộ Thiên Sơn hung hăng thúc vào bụng ngựa mà mã đồng chí đột nhiên bị ăn đau liền vung bốn chân chạy như điên.

Mộ đại gia ổn định tâm tình rồi mới nói với tiểu nữ nhân trong ngực “ sắp tới Vĩnh Viễn thành rồi, đến đó chúng ta sẽ tới Thúy Phong lại dùng cơm”

*********************

Tiến vào Vĩnh Viễn thành, Thu Địch Phỉ lập tức bị những dãy đèn đủ màu sắc treo trước cửa của mỗi nhà hấp dẫn, hưng phấn hỏi “ đại ca, sao ở đây nhà nào cũng treo đèn? Ban ngày đã đẹp vậy rồi, nếu tới tối thì không biết còn đẹp tới mức nào nữa”

Mộ Thiên Sơn cười nói “ hôm nay là ngày hội hóa trang ở Vĩnh Viễn thành”

Thu Địch Phỉ kỳ quái hỏi: “Cái gì là hội hóa trang?”

Mộ Thiên Sơn đáp: ” hội hóa trang là ngày lễ ở Vĩnh Viễn thành, vào ngày này mọi người đều mặc xiêm y xinh đẹp nhất, đó chính là trang phục hóa trang của bọn họ, một người Vĩnh Viễn thành được bao nhiêu tuổi thì có bấy nhiêu bộ đồ hóa trang”

Thu Địch Phỉ tiếp tục hỏi: ” lễ hội hóa trang với trang phục hóa trang thì có liên quan gì tới đèn màu?”

Mộ Thiên Sơn kiên nhẫn đáp: ” hội hóa trang nghĩa là tối hôm nay, mọi người viết tên mình lên trên đèn màu, đi đến bãi đất trống ở Vĩnh Viễn thành, chỗ đó có một mê cung, người Vĩnh Viễn thành có một truyền thuyết rằng, nam tử và nữ tử cầm theo đèn màu đi vào mê cung, nếu có thể gặp nhau trong đó, cùng trao đổi đèn màu cho nhau thì sau này sẽ trở thành một đôi vợ chồng ân ái tới già”. Mộ Thiên Sơn nói xong cúi đầu nhìn Thu Địch Phỉ nói tiếp “ cuối cùng cũng kịp mang ngươi tới hội hóa trang rồi”

Thu Địch Phỉ nghe vậy khẽ giật mình, hai mắt mở to, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Thu tam cô nương tươi cười như hoa, hai mắt bừng sáng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, tính nói gí đó thì: cô lỗ..cô lỗ…

Cái bụng không chịu nghe lời mà phát ra những âm thanh xấu hổ, phản ánh tình trạng đói bụng của nàng, chính thức phá hư phong cảnh một lần nữa.

Những lời định nói liền nuốt trở lại, Thu Địch Phỉ vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ nhắm mắt lại, gian nan nói “ đại ca, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi”

Mộ đại gia lại thở dài lần nữa.

***********************

Nhiều năm về sau, võ lâm thịnh hành một tập quán, khi ở chung cùng nữ nhân mình yêu đều mang theo một túi màn thầu, chuẩn bị để khi hai người đang tâm tình trào dâng, kích tình bốc cháy thì cái bụng đói lại lên tiếng làm phá hư phong cảnh.

Về sau có người khảo chứng, tập tục này do một vị đại gia có thể nhất thống thiên hạ nhưng cuối cùng vì làm cho một mỗ nữ thương tâm gần chết mà từ đó buông tha cả thiên hạ sáng chế ra.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...