Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 41: Cuối cùng cũng hôn


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau, xe ngựa chở Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ đã vượt qua giới tuyến của Lăng quốc về tới biên thành Mẫn quốc là Hồng thành, làm cho hai huynh muội trở thành kiều bào về nước.

Sau khi tiến vào Hồng thành, Mộ Thiên Sơn vốn định mang Thu Địch Phỉ đi tìm người nhưng nhìn thấy vẻ mặt che giấu sự mệt mỏi của nàng thì lại nảy sinh lòng thương tiếc, liền ra lệnh cho xa phu thẳng tiến tới Thúy Phong lâu.

Thu Địch Phỉ nghe tiếng khẽ nhíu mày hỏi: “Đại ca, cái tên Thúy Phong lâu này sao ta nghe quen tai vậy? dường như là đã gặp ở đâu đó nhưng nghĩ vẫn không ngĩ ra đến tột cùng là đã gặp ở đâu?”

Mộ Thiên Sơn khóe miệng cong lên, hai mắt tỏa sáng, thanh âm có chút quỷ dị ôn nhu nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi cẩn thận suy nghĩ lại xem, có thể sẽ nhớ ra đã gặp ba chữ kia ở đâu rồi”

Thu Địch Phỉ nghe lời cẩn thận suy nghĩ lại vẫn như lọt trong đám sương mù, không nhớ nổi mình từng gặp ba từ Thúy Phong lâu này ở đâu.

Mộ Thiên Sơn khẽ nhướng mày, tốt bụng gợi ý “ Thu nhi lúc ở kinh thành, trước lúc đại ca tới phủ thừa tướng một ngày, còn nhớ mình đã từng đi đâu không?”

Thu Địch Phỉ được Mộ Thiên Sơn nhắc nhở thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Ngày đó, nàng mang theo phu quân trên danh nghĩa đến tú phường may quần áo, đưa tiền xong thì cùng hắn đến trà lâu đối diện ngồi đợi.

Nàng mơ hồ nhớ rõ, trước khi bước vào trà lâu đã mơ hồ nhìn tấm bảng hiệu được treo trên cao, vì thế ba chữ Thúy Phong lâu mới lọt vào mắt nàng nhưng rồi cũng nhanh chóng bị nàng lãng quên.

Thu Địch Phỉ rốt cục cũng hiểu vì sao khi nàng nghe được ba từ Thúy Phong lại thì lại có cảm giác quen thuộc.

Thì ra đây là chi nhánh của trà lâu nổi tiếng này, ở kinh thành có, biên thành cũng có.

Thu Địch Phỉ có chút ít cảm khái thở dài: ” trà lâu này khí thế thật lớn nha, ngay cả ở Hồng thành cũng có chi nhánh” dừng lại, như nhớ ra chuyện gì, liền quay sang hỏi Mộ Thiên Sơn “ vẫn quên hỏi, đại ca làm sao biết ngày đó ta đi may quần áo rồi đến Thúy Phong lâu đợi? còn cho một đứa bé mang cái hộp chứa tóc của nhị sư tỷ tới cho ta”

Mộ Thiên Sơn khóe miệng ngưng cười, hai mắt sáng ngời nhìn Thu Địch Phỉ nói ra: ” lão bản sau lưng của Thúy Phong lâu này là Tập Cạnh Đường, ngày đó Thu nhi ngồi trong trà lâu uống trà thì cũng đúng lúc lão bản cũng ở đó”

Thu Địch Phỉ nghe vậy nhịn không được hơi có chút giật mình sững sờ

Thì ra trà lâu kia cũng là sản nghiệp của đại ca thần tài, thì ra ngày đó nàng và hắn đều cùng có mặt trong trà lâu kia.

Thì ra “ đại ca” đối với nàng rất dụng tâm, cố ý chạy tới kinh thành, không tiếc dùng thân phận Tập Cạnh Đường xuất hiện ở phủ thừa tướng để nói với nàng “ Hương Hương” là tình cảm chân thành đời này của hắn.

Thu Địch Phỉ trong nội tâm có chút khổ sở lại ngọt ngào.

Vừa nghĩ tới “đại ca” nàng là đệ nhất đại gia võ lâm, đối với mọi sự vạn vật trong thiên hạ đều không để vào mắt nhưng lại dụng tâm riêng với một mình nàng, trong lòng nàng liền có chút e thẹn lại ngọt ngào.

Nhưng nghĩ tới “ đại ca” nàng dù có tình cảm chân thành với nàng thế nào thì cuối cùng Thiên Hương cũng sẽ là đại tẩu của nàng, hơn nữa lúc này thân phận của hắn là ca ca của nàng, còn nàng là muội muội của hắn. Nếu nàng đã chọn lựa phương thứ sống chung như vậy thì không nên nghĩ tới bất kỳ chuyện nào khác, trong lòng Thu Địch Phỉ lại cảm thấy chua sót.

Thu Địch Phỉ quên là đã nghe từ đâu, chỉ nhớ rõ trong một lần xuống núi đã từng nghe người ta nói qua một câu: nhân sinh không có cái gọi là lựa chọn chính xác, chỉ có dũng cảm chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Nàng và Mộ Thiên Sơn dù là phu thê hay là huynh muội thi cả hai đều không phải là lựa chọn chính xác, nhưng cuối cùng nàng đã chọn làm muội muội của hắn, vậy thì nàng chỉ có thể tiếp tục sống như vậy, không nên có suy nghĩ khác, phải chịu trách nhiệm với lựa chọn này của mình.

Thu Địch Phỉ đối với Mộ Thiên Sơn mỉm cười, hết sức nhẹ nhõm nói: “Đại ca thực giảo hoạt!”

Mộ Thiên Sơn mỉm cười không nói, một đôi tròng mắt thâm thúy rơi vào trên mặt Thu Địch Phỉ, không dời đi.

Hắn sao không nhìn ra được bên trong nụ cười yếu ớt của “ muội muội” lại che giấu rất nhiều tâm sự.

Nhìn Thúy Phong lâu sừng sững trước mắt, Thu Địch Phỉ không thể bình tĩnh được.

Không có cách nào bình tĩnh!

Thúy Phong lâu không phải là một tòa lầu hai tầng nho nhỏ thôi sao? Thúy Phong lâu ở kinh thành không phải chỉ là một trà lâu thôi sao? Thúy Phong lâu không phải là cả một hệ thống trải dài khắp nước sao? như vậy thì Thúy Phong Lâu ở kinh thành ra thì Thúy Phong lâu ở Hồng thành cũng phải như vậy mới đúng, nhưng sao Thúy Phong lâu nơi này không giống như một trà lâu.

Thu Địch Phỉ nhìn một loạt bảng hiệu trước mắt mà choáng váng.

Thúy Phong trà lâu, Thúy Phong khách sạn, Thúy Phong sòng bạc, Thúy Phong kỹ viện, Thúy Phong nhà hàng, Thúy Phong nhà tắm , Thúy Phong rạp hát, Thúy Phong…

Đại ca thần tài của nàng đúng là đại doanh nhân. Trà lâu ở kinh thành dưới chân thiên tử thì là một trà lâu quy củ kinh điển, nhưng ra tới biên thành, ở nơi xa hoàng đế thì phát triền thành một chuỗi dịch vụ liên hoàn, có ăn uống, có giải trí, có thư giãn, có vui chơi…Tóm lại là kiếm tiền dưới mọi hình thức.

Thật tài tình!

Muốn kiếm tiền, mời tới Thúy Phong sòn bài thử vận may, muốn giải quyết sinh lý đã có Thúy Phong kỹ viện, đói bụng thì xin tới Thúy Phong lâu, muốn sạch sẽ đã có Thúy Phong nhà tắm…Tóm lại là muốn gì có đó.

Khi Thu Địch Phỉ được tiểu nhị đưa đến phòng trọ trong Thúy Phong lâu thì nàng lại choáng váng lần nữa, tiểu nhị cũng không nhiều lời, chỉ đọc hai câu thành ngữ đã làm cho Thu tam tiểu thư hận không thể quỳ xuống ôm chân Mộ đại gia bày tỏ sự khuất phục.

Thúy Phong lâu: chỉ có ngươi không thể tưởng tượng ra, không có chuyện bọn ta làm không được.

Thúy Phong lâu: không phải là nơi buồn tẻ mà là chốn thiên đường cho ngươi mặc sức hưởng thụ.

Đi vào gian phòng, Thu Địch Phỉ cảm khái vô hạn nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, Thúy Phong lâu quả thực hoành tráng ah” dừng một chút, nghĩ nghĩ lại nói “ đại ca, không phải ngươi là lão bản sao? sao vừa rồi tiểu nhị không nhận ra ngươi?”

Mộ Thiên Sơn nhướng mi đáp “ Thu nhi, đại ca hỏi ngươi, hoàng đế xuất cung có để cho dân chúng biết đó là hắn không?”

Thu Địch Phỉ khuôn mặt một suy sụp, “ ca ca” nàng vẫn luôn kiêu ngạo và tự kỷ ah.

Khi Thu Địch Phỉ tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cảm giác hơn đói nên tính đi tìm “ đại ca” để lừa bữa cơm, ai ngờ “đại ca” nàng vốn là giun đũa tinh chuyển thế cho nên đã đến gõ cửa phòng nàng trước.

Hai người ngồi trong phòng, tiểu nhị cũng vừa mang thức ăn vào, cùng cười cười nói nói cùng dùng cơm.

Vừa ăn được một lúc, Thu Địch Phỉ bỗng nhiên thấy nụ cười trên môi Mộ Thiên Sơn chợt thay đổi.

Mộ Thiên Sơn buông đôi đũa trong tay, hai mắt không hề nhìn về phía cửa phòng lại quát to về hướng đó “ lăn ra đây”

Thu Địch Phỉ giật mình quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

“Đại ca” nàng đang ăn cơm sao có thể biểu diễn năng lực thông linh rồi?

Mộ Thiên Sơn vừa dứt lời, cửa phòng “ két” một tiếng rồi mở ra, trong lúc Thu Địch Phỉ đang buồn bực vì chẳng thấy gì thì một đoàn bóng đen đang ùng ục lăn vào, lăn đến bên chân Mộ Thiên Sơn mới dừng lại.

Thu Địch Phỉ tập trung nhìn mới phát hiện ra đoàn bóng đen kia không phải là ai khác mà chính Phong Nham, hộ vệ bên người Mộ Thiên Sơn.

Mộ Thiên Sơn ôn nhu nói với Phong Nham “ ngươi mà chậm thêm một nén nhang nữa, ta sẽ đem ngươi biến thành tro, đã tra ra chưa?”

Phong Nham nghe Mộ Thiên Sơn nói xong thì run như cầy sấy, nơm nớp lo sợ đáp “ tra…đã tra ra…thiếp mời…thiếp mời…”

Phong Nham ấp a ấp úng giống như có gì khó nói, ngập ngừng mãi cũng không nói được hết câu.

Mộ Thiên Sơn nhoẻn miệng cười, ôn nhu hỏi: “Thiếp mời như thế nào?”

Phong Nham đối diện với vẻ mặt ôn nhu chết tiệt của chủ tử lại càng run hơn, sợ hãi nói “ cung…chủ…ta nói ra, có lẽ…ngươi sẽ không thể tin được ah”

Mộ Thiên Sơn trên mặt dáng tươi cười càng thêm ôn nhu nói: “Phong Nham, nói mau!”

Phong Nham có cảm giác muốn đi tiểu, nói thẳng ra là suýt chút nữa đái ra quần.

Biết chủ tử sắp nổi điên rồi, không dám dông dài nữa, run giọng đáp “ bẩm cung…cung chủ, thuộc hạ phái người điều tra cẩn thận, thiếp mời…thiếp mời…trước khi được đưa đi đã bị Kim tiểu thư xem qua…”

Mộ Thiên Sơn thu lại tươi cười, trầm giọng hỏi “ việc này, ngươi chắc chắn chứ?”

Phong Nham bộ dạng như thề non hẹn biển đáp “ thuộc hạ lấy đầu ra bảo đảm, chắc chắn”. Không chắc thì lấy đầu ta cho ngươi luôn ah/

Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, thấy hắn cau mày, thần tình âm u khó lường, làm cho người ta không biết hắn lúc này là đang tức giận hay là bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, Mộ Thiên Sơn lạnh giọng phân phó cho Phong Nham “ truyền lệnh xuống, về sau không cho phép Kim Thiên Hương bước vào Thiên Khuyết cung một bước”

Vừa dứt lời, Thu Địch Phỉ và Phong Nham cũng rơi vào ngẩn ngơ.

Mộ Thiên Sơn thấy Phong Nham giật mình sững sờ mà không lĩnh mệnh, nhướng mi hỏi “ không nghe rõ?”

Phong Nham lập tức run rẩy lĩnh mệnh rời đi. Trước khi đi cũng không quên đóng cửa lại.

Đứa trẻ ngoan.

Sau khi Phong Nham rời đi, Thu Địch Phỉ vẫn còn sững sờ.

“Đại ca” nàng nói không cho phép Kim Thiên Hương được vào Thiên Khuyết cung nữa, nguyên nhân là do đại mỹ nhân đã thay đổi nội dung thiếp mời, khiến nàng suýt chút nữa là mất mạng.

Nói ngắn gọn một câu: hắn vì muội muội mà cấm cửa nương tử tương lai của mình.

Thu Địch Phỉ cảm thấy lập trường “chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình” lúc này bắt đầu dao động, lung lay.

Nàng có tài đức gì đâu mà có thể để cho Mộ đại gia vứt bỏ Thiên Hương mỹ nhân, vứt bỏ một đóa mẫu đơn mà lại chọn một cọng cỏ non bình thường như nàng.

Thu Địch Phỉ trong lòng cảm động vô cùng, nhìn Mộ Thiên Sơn, thì thào “ đại ca…” rồi rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

Mộ Thiên Sơn như là rất không muốn thấy nàng khóc, đưa tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi sao lại khóc?”

Thu Địch Phỉ hít sâu một hơi nói “ đại ca đối với ta thật tốt” ngươi vì ta mà ngay cả vợ đẹp cũng không màng, ta sao không cảm động cho được.

Mộ Thiên Sơn vô tận ôn nhu liên tục cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc! Đừng khóc,buổi tối ở Hồng thành rất náo nhiệt, đi, đại ca mang ngươi đi dạo xem”

Thu Địch Phỉ nín khóc, cười cười, đứng dậy, theo Mộ Thiên Sơn rời đi.

Trong lòng cảm động, ấm áp không thôi…

Chợ đêm Hồng thành đúng là phi thường náo nhiệt, làm cho Thu Địch Phỉ trước giờ chỉ quanh quẩn chung quanh Thu Dương sơn trang được một phen mở rộng tầm mắt.

Mộ Thiên Sơn nhìn tiểu nha đầu tràn đầy sinh lực, hưng phấn chạy tới chạy lui, hết nhìn cái này lại xem cái kia…khóe môi không kiềm được mà nở nụ cười ôn nhu, sủng nịch, trong lòng Mộ đại gia có cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.

Mộ Thiên Sơn trong đầu hiện lên ý niệm hắn muốn làm cho nàng luôn vui cười thoải mái như vậy, chứ không phải là thút thít nỉ non hay là nhát gan, nơm nớp lo sợ, cẩn thận lo lắng trăm bề. Cứ như vậy, thoải mái tươi cười, cao hứng lại gọi đại ca là hắn là tốt nhất.

Thu Địch Phỉ chạy đến trước một lò rèn, nhìn đao kiếm bày đầy sạp, trong nháy mắt vẻ mặt hiện lên sự cô đơn.

Thu Địch Phỉ nhặt lên một thanh kiếm, nhẹ giọng nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, thanh kiếm này nhìn rất giống Thiên Cương kiếm, ta muốn mua nó để thay thế cho Thiên Cương kiếm bị ta làm mất”

Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ ôn nhu hỏi “ Thu nhi rất thích Thiên Cương kiếm sao?”

Thu Địch Phỉ lúng ta lúng túng đáp: “Đó là lễ vật đầu tiên đại ca đưa cho ta sau khi kết bái”

Dứt lời, Thu Địch Phỉ liền cảm giác lời của mình ẩn chứa quá nhiều tình cảm mập mờ, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ vì vậy vội quay đầu lớn tiếng nói với lão bản “ lão bãn, thanh kiếm này bao nhiêu tiền”

Lão bản hét giá trên trời.

Thu tam cô nương không nói hai lời, móc một khối bảo thạch trong túi ra đưa cho lão bản, cầm kiếm rời đi.

Mộ đại gia vội vàng chạy theo, ngữ điệu tò mò hỏi “ Thu nhi từng thấy qua xe ngựa có khảm bích họa của đại ca? trên trần xe vốn có khảm hàn băng bảo thạch ngàn năm làm thành mặt trời, chợt một ngày chẳng thấy tăm hơi đâu, Phong Vũ lại tìm ta thỉnh tội, nói là hắn đánh xe là văng mất bảo thạch độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nếu dùng nó để đổi lấy một thanh kiếm bình thường thì đúng là cực kỳ đáng tiếc ah.”

Thu Địch Phỉ nghe vậy trên mặt làm ra vẻ nịnh nọt, lúng túng nói “ đại ca nhìn lầm rồi, chỉ là giống nhau thôi, thật sự” sau đó đem kiếm trong tay đưa cho Mộ Thiên Sơn “ đại ca cầm giúp ta, ta muốn đi nhà xí” dứt lời đã co giò bỏ chạy.

Mộ Thiên Sơn đứng yên, ý cười đầy mặt, xem ra muội tử của hắn “ đi nhà xí” là quay lại tìm lão bản thợ rèn, dùng một thứ khác để dổi lại miếng bảo thạch kia.

Lát sau đã thấy Thu Địch Phỉ hối hả chạy về, Mộ Thiên Sơn khóe miệng nhếch cao, ôn nhu hỏi “ nhà xí của lò rèn dùng thoải mái không?”

Thu Địch Phỉ hai má đỏ bừng, lúng túng gật đầu rồi nhanh chóng đi về phía Thúy Phong lâu, sau lưng vang lên tiếng cười thoải mái của Mộ đại gia.

Nàng xấu hổ chết đi mất.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thu Địch Phỉ lại ngoài ý muốn không thấy Mộ Thiên Sơn đâu, hỏi tiểu nhị thì hắn nói không biết, chỉ nói là tối hôm qua còn dặn dò phải hầu hạ chu đáo cho hai người.

Trong lòng Thu Địch Phỉ bắt đầu có chút bất an, không tập trung lắm, không biết Mộ Thiên Sơn đi đâu làm cho nàng có cảm giác như bị người ta bỏ rơi.

Thu Địch Phỉ tâm trạng buồn bực bất an ngồi dựa bên cửa sổ, cứ vậy ngồi yên suốt cả buổi sáng.

Không ăn không uống mà thực ra là ăn không vô, uống không được, nàng chỉ muốn biết đại ca đã đi đâu, có phải hắn không muốn nàng nữa không?

Cho đến giữa trưa, Thu Địch Phỉ vẫn ngồi dựa bên cửa sổ thì thấy thân ảnh của Mộ Thiên Sơn xuất hiện bên ngoài Thúy Phong lâu.

Môt khắc nhìn thấy Mộ Thiên Sơn, bầu trời u ám xám xịt trong mắt Thu Địch Phỉ liền trở nên rực rỡ muôn sắc màu.

Thu Địch Phỉ chạy vội ra cửa, ngênh đón Mộ đại gia, không kịp chờ đợi liền nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Mộ Thiên Sơn đang đứng bên ngoài mỉm cười, Thu Địch Phỉ ôn nhu kêu lên “ đại ca”

Mộ Thiên Sơn đi vào trong phòng, cười mà không nói, chỉ đưa thanh kiếm trong tay đến trước mặt Thu Địch Phỉ.

Thu Địch Phỉ tiếp nhận thanh kiếm, cả kinh kêu lên “ Thiên Cương kiếm”, quay đầu nhìn Mộ Thiên Sơn, ngạc nhiên nói “ đại ca, không phải ngươi quay lại hoàng cung Lăng quốc để đoạt lại thanh kiếm này chứ?”

Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối cho Thu Địch Phỉ, vui vẻ nói “ Thu nhi nói đúng rồi, kiếm này là lễ vật đầu tiên ta đưa cho ngươi sau khi kết bái, sao có thể để nó rơi vào tay người ngoài? Huống hồ gì đại ca đã từng nói qua, kiếm này có ném đi cũng không quan trọng vì đại ca sẽ tìm về lại cho ngươi”

Thu Địch Phỉ trong lòng cảm động vô cùng, vuốt ve bảo kiếm trong tay, nhất thời xúc động không nói nên lời.

Cầm lấy vật tưởng đã mất giờ lại tìm lại được, Thu Địch Phỉ chợt phát hiện trên vỏ kiếm có mấy vết máu, căn cứ theo hình dạng và vị trí mà phán đoán thì hẳn do người cầm kiếm bị thương, tay nắm lấy nó vì vậy mà lưu lại dấu vết.

Thu Địch Phỉ liền để thanh kiếm sang một bên, vội vàng kéo tay Mộ Thiên Sơn nhìn xem. Quả nhiên lòng bàn tay của hắn có một vết thương đỏ chói mắt đập vào mắt nàng.

Thu Địch Phỉ chỉ cảm thấy trong lòng mình tê rần, nước mắtđột nhiên ào ào tuôn rơi.

Mộ Thiên Sơn vô cùng ôn nhu lau nước mắt cho Thu Địch Phỉ, nhẹ giọng nói “ Thu nhi, sao lại khóc? Chút vết thương này với đại ca có tính là gì, chẳng qua là ta quá khinh địch thôi, không ngờ võ công của hoàng đế Lăng quốc cũng không vừa,. cho nên mới bị chút thiệt thòi, Thu nhi đừng khóc, đại ca rất tốt”

Thu Địch Phỉ ngước hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Thiên Sơn, ôn nhu kêu “ đại ca”, trong thanh âm bao hàm rất nhiều tâm tư của thiếu nữ.

Tiếng gọi khẽ của Thu Địch Phỉ là Mộ Thiên Sơn không khỏi động tình, hai tay ôm lấy gò má của nàng, hơi cuối đầu xuống, ngay lúc Mộ Thiên Sơn sắp hôn lên môi nàng thì Thu Địch Phỉ lại thoáng nghiêng đầu, tránh né.

Mộ Thiên Sơn khẽ giật mình, trong khoảnh khắc này trong lòng trùng trùng điệp điệp tư vị, cảm giác thất vọng nồng đậm đè nén trái tim làm hắn không thở nổi, cho dù hắn yêu thương, che chở cho nàng thế nào thì nàng vẫn né tránh, vẫn đẩy hắn ra, Mộ Thiên Sơn thở dài nói “ Thu nhi đừng nghĩ nhiều, đại ca chỉ là nhất thời…được rồi, đại ca về phòng đây”

Mộ Thiên Sơn quay người định rời đi, Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô độc của hắn, ngay lúc đó đã có quyết định.

Tình cảm huynh muội, thân phận địa vị…toàn bộ nàng đều không thèm để ý tới nữa.

Nhìn bóng lưng hắn sắp rời đi, nàng chợt hiểu được tâm tư của mình.

Nàng đã, chịu không được hắn rời khỏi nàng rồi!

Thu Địch Phỉ run giọng kêu lên: “Đại ca!”

Mộ Thiên Sơn nghe tiếng liền dừng lại, quay người định hỏi có chuyện gì thì cảm giác thân hình mềm mại của nàng nhào vào ngực mình.

Đột nhiên được nàng chủ động yêu thương nhung nhớ làm Mộ Thiên Sơn có chút bất ngờ, vừa hi vọng lại sợ sệt…ngay lúc đó cặp môi thơm đã run run dán lên môi hắn.

Mộ Thiên Sơn trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, y như thiếu niên vừa biết yêu lần đầu, hai tay ôm chặt Thu Địch Phỉ vào lòng, đôi môi khẽ nhúc nhích, thâm tình triền miên, trằn trọc cắn mút đôi môi đỏ hồng làm khắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.

Thu Địch Phỉ hai mắt nhắm lại, để mặc bản thân chìm nổi trong nụ hôn nóng bỏng, trong vòng tay ôm ấm áp của Mộ Thiên Sơn. Không cách nào kiềm chế mà cũng không muốn kiềm chế.

Đúng là ngoài tình cảm huynh muội vẫn còn một chọn lựa khác.

Không biết chọn lựa này là đúng hay sai.

Nhưng cho dù đúng hay sai cũng được, cho dù có sai thì cứ để nó sai, Thu Địch Phỉ cũng đã quyết định, nàng sẽ chịu trách nhiệm với chọn lựa này.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...