.
" Hắc hắc, hảo triệu đầu!" Nhìn thân ảnh Nhã Khố Tỳ trưởng lão đi xa, một thân hồng bào Pháp Ân tươi cười đầy mặt " Dương Lăng huynh đệ, Khố Tỳ hơn trăm năm cũng không rời khỏi thần điện một lần, mời người khác tới cửa càng hiếm thấy. Hắc hắc, hắn mời ngươi tới khẳng định là chuyện tốt, đến lúc đó cũng đừng khách khí với hắn, tinh linh vương đình có vô số bảo bối, không xin vài món là có lỗi với mình đó!"
" Pháp Ân đại nhân, đáng tiếc, bây giờ nói đã quá muộn rồi. Nếu không, vừa rồi đi cùng lão thật là tốt biết bao!"
Thấy tính cách bình dị gần người, sanh tính khôi hài của Pháp Ân, Dương Lăng cười cười " Dong binh công hội cũng có mấy ngàn năm lịch sử, nghe nói cũng có không ít bảo bối, người xem....."
" Cái này....., ngươi xem ta nghèo đến quần áo cũng không có mà thay, nào có cái gì bảo bối ?" Thấy Dương Lăng đem mục tiêu dời tới trên người mình, Pháp Ân vội lắc đầu, vừa nói vừa phất phất ống tay áo mình.
Nghèo đến quần áo cũng không có thay?