Ma Pháp Sư Thiên Tài
Chương 11: Động phủ thần bí 1
“Phi, tiểu nha đầu loài người không kiến thức, ta là địa ngục ma hoa chứ không phải là thị huyết ma hoa chó má gì đó, ngươi không hiểu thì đừng có ra vẻ hiểu biết được không?” Huyết sắc ma hoa nghe Lâm Huyền Băng nhận nhầm nó thì nó ưỡn thẳng rễ cây, không hề giãy dụa vặn vẹo, nụ hoa màu đỏ cũng không ngượng ngùng khép lại mà mở ra toàn bộ, làm lộ ra tâm hoa bên trong có chút giống hoa hướng dương và có đầy đủ mắt, mũi, miệng.
“Địa ngục ma hoa?” Lâm Huyền Băng tìm tòi trong đầu một chút, dường như có một ít ấn tượng. Loại ma hoa này vô cùng kỳ lạ, chúng có suy nghĩ của riêng mình, phần dưới cùng của rễ cây khi lớn lên có chân, có thể tự do đi lại trên mặt đất. Nói chúng là một loại thực vật còn không bằng nói chúng là một loại thực vật hệ ma thú, bình thường nếu nơi nào có địa ngục ma hoa thì có thể chứng minh được nói đó có linh khí thiên địa nồng đậm xen lẫn dị vật, hơn nữa địa ngục ma hoa đều là ngàn vạn hoa tụ tập sinh trưởng cùng một chỗ, bình thường nếu có sinh vật nào xâm nhập địa bàn của bọn chúng thì đều bị bọn chúng tỏa ra độc khí thiên nhiên hạ độc hết, cho nên mới có cái tên địa ngục ma hoa vừa nói. Có không ít yêu ma nhân tộc yêu thích trồng ma hoa ở cửa để bảo vệ ngôi nhà.
Chỉ là trong vòng mấy chục thước gần đây chỉ có một cây địa ngục ma hoa, không phù hợp với tập tính sinh trưởng của chúng chút nào, cho nên Lâm Huyền Băng mới có thể cho rằng chúng cùng với thị huyết ma hoa là một loại.
“Này, mau nói, không phải là các ngươi đều là sống cùng nhau sao? Sao nơi này chỉ có một mình ngươi?”
“Nơi này vốn chỉ có một mình ta”. Địa ngục ma hoa đóng lại đóa hoa rồi nói.
Lúc này Lâm Huyền Băng đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, nàng phát hiện trừ cây địa ngục ma hoa trên tay nàng, những thứ khác căn bản là cỏ dại.
Không đúng, Lâm Huyền Băng cẩn thận nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, địa hình nơi này nhìn qua thật kỳ lạ, nhìn như lộn xộn nhưng thật ra từng tảng đá, bụi cỏ và cây cối trong đó dường như được sắp xếp, mơ hồ lộ ra một cỗ huyền cơ. Lâm Huyền Băng đã suy nghĩ sẵn trong đầu, ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm địa ngục ma hoa, giọng điệu có chút không tốt nói: “Cho ngươi một cơ hội nói lại, nơi này thật sự chỉ có một mình ngươi?”
Địa ngục ma hoa nghiêng nụ hoa nhìn Lâm Huyền Băng, trong nội tâm có chút chột dạ, trong lòng nghĩ đến chẳng lẽ bị người này nhìn ra điểm gì đó không bình thường?
“Nói hay không? Không nói ta cần phải sát sinh rồi”. Lâm Huyền Băng cầm cái xẻng trong tay tìm rễ cây địa ngục ma hoa.
“Á, đau, đau, đau đau đau”. Địa ngục ma hoa trong tay Lâm Huyền Băng bị ép buộc, không an phận vặn vẹo la lên, “Ta nói, ta nói”.
“Thật sự, thật sự chỉ có một mình ta”. Địa ngục ma hoa lay động hai phiến lá, ôm lấy đầu nụ hoa.
“Hừ hừ, sao ta có cảm giác ngươi không thành thật?” Lâm Huyền Băng siết chặt rễ cây trong tay.
“Ôi, đừng siết, đừng siết, ngươi siết muốn đứt ta rồi”. Địa ngục ma hoa ăn đau kêu to, “Ta nói, ta nói, ta nói còn không được sao, thật lâu trước kia chủ nhân đem chúng ta đưa đến đây, hơn nữa đem chúng ta nuôi ở trong sân, theo năm tháng trôi qua, có một lần chủ nhân đi ra ngoài du lịch, liền đi luôn không có quay lại, chúng ta cũng trở thành ma hoa vô chủ, không lâu sau có một con thối xà tới chỗ chúng ta, hắn đem chúng ta đuổi ra ngoài, sau này chúng ta gặp kẻ thù, trong lúc hoảng loạn chạy trốn ta thất lạc mọi người và ma đế cuồng thê: chí tôn khống hồn sư”
“Chỉ có vậy?” Lâm Huyền Băng nhìn địa ngục ma hoa, tự hỏi hắn có nói dối hay không.
“Đúng, đúng, chỉ có vậy, ta thề, tất cả những gì ta nói đều là thật , nếu có một việc không phải thật thì ta sẽ bị kẻ thù ăn luôn”. Địa ngục ma hoa lay động hai phiến lá cây, làm bộ dạng đầu hàng.
“Tốt lắm, đi trước dẫn đường, dẫn ta tới nhà chủ nhân trước của ngươi”. Lâm Huyền Băng nghe địa ngục ma hoa kể lại xong, trong lòng đối với chủ nhân từ miệng địa ngục ma hoa có chút tò mò. Có thể nuôi địa ngục ma hoa để bảo vệ nơi ở của mình, nói vậy chỗ ở của hắn chắc là có không ít bảo vật. Nếu không cũng sẽ không có ma thú khác muốn chiếm lấy địa phương kia.
“Nhưng mà, nhưng mà, con thối xà kia…” Địa ngục ma hoa cúi đầu, hai cái lá cây đang nâng đầu nụ hoa, một bộ dáng rất buồn rầu
“Sợ cái gì, có ta đây”. Lâm Huyền Băng buông địa ngục ma hoa ra, sau đó rút dây định buộc địa ngục ma hoa đeo lên cơ thể mình.
“Này này, ta không phải là chó, không cần buộc ta như vậ”. Địa ngục ma dùng hai cái lá cây ra sức túm dây ở bên hông.
“Lộn xộn cái gì? Chờ dẫn đường xong ta lại thả ngươi”. Lâm Huyền Băng run rẩy xuyên sợi dây qua địa ngục ma hoa. Tư thế đó giống như một người dắt chó đi dạo. Có điều người ta dắt chó, còn nàng lại dắt hoa, không, không đúng, nói chính xác là thực vật thú.
“Ô, ta như thế này mà bị đồng bạn nhìn thấy sẽ rất mất mặt .” Địa ngục ma hoa còn đang kiên trì kêu lên.
“Sợ cái gì? Không phải ngươi nói đồng bạn của ngươi đều bỏ chạy rồi sao? Chúng nó đều không nhìn thấy, ngươi còn sợ cái gì?” Lâm Huyền Băng cầm dây thừng lên, địa ngục ma hoa không đứng vững, lảo đảo té ngã.
“ Cũng không phải như vậy, chẳng may ở trên đường bị người nhìn thấy?” Địa ngục ma hoa lấy lá cây ôm nụ hoa, ưu thương cúi đầu nhìn mặt đất, hai cái rễ cây trên mặt đất vạch thành vòng tròn.
“Nếu thực sự gặp, ta đây sẽ đem bọn họ đi làm củi đốt”. Tay cầm dây thừng của Lâm Huyền Băng run lên, “Bây giờ ngươi nên ngoan ngoãn dẫn đường”.
Nữ nhân bạo lực! Địa ngục ma hoa nghe được lời nói của Lâm Huyền Băng, cơ thể bên dưới rung rẩy, xem như hoàn toàn không có hy vọng với việc Lâm Huyền Băng nảy sinh ý tốt. Nó hướng về đường phía trước mà đi.
Lâm Huyền Băng đi theo địa ngục ma hoa, cẩn thận nhớ kỹ mỗi bước nàng đi qua, hơn nữa còn nhớ kỹ những hoa cỏ bên cạnh để làm vật tham khảo, chờ lúc đi ra, ngộ nhỡ địa ngục ma hoa này làm cái gì mờ ám, nàng cũng có đường lui. Tiếp nàng lấy từ trong túi áo ra một bao lớn lưu huỳnh đã sớm chuẩn bị, lên núi hái thảo dược không tránh được phải gặp xà trùng, chuột muỗi, đúng là nàng đã chuẩn bị chu đáo mà đến.
Đi được một lát, Lâm Huyền Băng phát hiện địa ngục ma vương dẫn nàng nàng đi giữa đám cỏ dại xen lẫn cây cối này quẹo trái quẹo phải rồi đi tới một chỗ bằng phẳng. Đưa mắt nhìn lại, trên mảnh đất không tới một dặm này lại có thể sinh trưởng từng mảnh từng mảnh thảo dược.
Không đúng! Lâm Huyền Băng nhìn lại vườn thảo dược, đôi mắt nàng trợn to nhìn thẳng. Trữ thần hoa năm mươi năm, ma hoàng thảo một trăm năm, linh chi ngàn năm… các loại thảo dược đều dựa vào số năm trưởng thành của mình mà được xếp ngay ngắn cùng chổ với các loại có giá trị. Xem ra chủ nhân của nơi này có lẽ là luyện đan sư, bởi vì chỉ có luyện đan sư mới có thể gieo trồng thảo dược rồi lấy nó cung cấp cho mình sử dụng.