Ma Kiếm Lục

Chương 88: Long ngâm hổ khiếu, phong khởi hề thiên địa biến sắc


Chương trước Chương tiếp

Có lẽ, đời người là một chuyện đau thương cười ra nước mắt, vô cùng giản đơn bày ra trước mắt, nhưng đặt vào tam thiên đại thế giới nơi trần thế lại biến thành phức tạp vô biên...

Chỉ mất bốn ngày, tức là nhanh hơn dự kiến một ngày, hai người đã đến Hoang vu sâm lâm.

Với sự trợ giúp của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Thất Nguyệt hấp thu hỗn độn chi khí rồi chuyển hóa thành chân khí ngự kiếm, xem ra ngộ tính của nha đầu này không tồi.

Hai người giảm tốc độ, cảnh tượng trước mắt khiến họ có phần ngần ngại, tựa hồ từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ tưởng tượng nổi trên đời lại có một nơi như thế. Hoang vu sâm lâm trải dài vô tận, cây cối toàn màu đen cháy, như thể vừa bị lửa thiêu, từ trên nhìn thấy toàn khói đen dầy đặc, nhưng họ biết không phải do lửa đốt mà do hắc long.

Trên mặt đất đầy thi cốt, nhìn kỹ thấy có xương người, xương động vật, thậm chí có cả nhưng bộ xương rất lớn, nhiều khả năng là xương tu luyện giả của Yêu tộc. Hai người tiếp tục phi hành trên tầng không của Hoang vu sâm lâm vô cùng vô tận.

Thất Nguyệt đột nhiên hỏi: "Khu rừng lớn thế này, chúng ta phi hành đã hai thời thần mà không thấy điểm tận cùng, tìm hắc long bằng cách nào?"

Liễu Dật không trả lời, trầm tư nghĩ ngợi, Thất Nguyệt nói không sai, hai người đã bay liền hai thời thần mà rừng vẫn ngút ngàn, cứ thế này chắc phải mất cả tháng mới tìm hết khu rừng, làm sao có thể khiến hắc long xuất hiện.

Đột nhiên, y nhớ tới câu nói của Niết nhân: "Ngươi hiện tại là ma, trong thân thể cuộn chảy cuồng bạo chi huyết vạn năm không đổi". Đối với máu, y mười phần thích thú vì đã từng nghe Niết nhân cho biết mùi cuồng bạo chi huyết có khả năng kích thích dã tính nguyên thủy của bất kỳ động vật nào, chỉ cần phát giác có mùi vị, kể cả cách hàng ngàn dặm, sinh vật đó sẽ nổi điên xông tới.

Nhưng có một vấn đề khác nảy sinh, nếu như dùng cuồng bạo chi huyết, nhiều khả năng dẫn dụ các sinh vật quanh đây xuất hiện, vốn hắc long đã vô cùng khó đối phó, nếu như sinh vật yêu tộc xuất hiện thì xoay sở làm sao?

Thất Nguyệt thấy y đang suy nghĩ bèn hỏi: "Ngươi có biện pháp gì chưa?"

Liễu Dật gật đầu, nói: "Biện pháp thì có nhưng cực kỳ nguy hiểm, hắc long là tinh anh trong long tộc, rất khó đối phó, nhưng nếu như nếu dẫn dụ cả người của Yêu tộc kéo đến, thì càng phiền."

Thất Nguyệt hỏi: "Biện pháp gì?"

Liễu Dật nói: "Không biết cô nương đã từng nghe qua về cuồng bạo chi huyết chưa, đó là dòng máu của Chân ma tộc, chỉ sợ dùng nó sẽ hấp dẫn Yêu tộc kéo đến. Cần biết cuồng bạo chi huyết có tác dụng gây chú ý đối với yêu tộc, lại còn làm cho chúng phát cuồng."

Thất Nguyệt cả kinh: "Ngươi lấy đâu ra cuồng bạo chi huyết, chỉ có Chân ma tộc mới có, nhưng Chân ma tộc đã biến mất hoàn toàn rồi". Đột nhiên, nàng nhớ lại tình cảnh khi y bạt kiếm, buột miệng: "Ý ngươi là... ngươi là Chân ma?"

Liễu Dật nhìn nàng, trong mắt lóe hồng quang, lạnh lùng nói: "Nếu không làm sao tại hạ có cuồng bạo chi huyết?"

Trong lòng Thất Nguyệt ớn lạnh, người của Chân ma tộc đã biến mất, bây giờ người trong Ma tộc không cần đến sự thống trị của Chân ma, nếu như để cho Nhân gian chánh đạo và Ám chi ma đạo biết được thân phận thật của y, nhiều khả năng họ sẽ hợp lại quần công, vì Chân ma là đại biểu tà ác nhất trên thế gian, không chủng tộc nào có thể khoan dung.

Liễu Dật nói tiếp: "Cô nương sợ à? Chân ma vẫn luôn ở bên cạnh, tại cô không biết đó thôi."

Thất Nguyệt bình tĩnh lại, nàng nói: "Ta rất ngạc nhiên, nhưng nói sợ thì hoàn toàn không, lòng người trên thế gian còn đen tối hơn ma, bọn họ nghi ngờ, giết hại lẫn nhau chỉ vì danh lợi, mặc dù ngươi là ma, nhưng ta chưa hề thấy ngươi làm điều tà ác, ngược lại ngươi còn cứu ta một lần."

Liễu Dật cất giọng lạnh lùng: "Hừ! Một ngày nào đó, khi thời khắc đến, cô nương sẽ thấy ma đáng sợ thế nào."

Lời nói của y khiến Thất Nguyệt hoảng sợ, con người trước mắt nàng băng lãnh như ma, cơ hồ không lời nói nào có thể cảm hóa được, đã bao nhiêu ngày qua, nàng chỉ thấy đôi mắt đầy bi thương và tang thương ...

Liễu Dật rút phắt trường kiếm ra, cắt nhẹ một nhát trên cổ tay trái, giọt máu đen tuyền rỉ ra.

Nhưng trong chớp mắt, miệng vết thương đã khép lại.

Thất Nguyệt nhìn xuống, hỏi: "Đó là cuồng bạo chi huyết?"

Liễu Dật gật đầu: "Đi, chúng ta phải tìm nơi trú ẩn trước, xem xét tình hình rồi mới tính tiếp."

Hai người chuyển hướng phi hành, mới quay đầu được nháy mắt, một tràng long ngâm vang dội đất trời, mây gió biến sắc, bầu trời xanh lam lập tức bị mây đen che phủ.

Liễu Dật chỉ vào một cái gò đất: "Xuống đây, nhanh đến chỗ này." Hai người lao xuống thật nhanh, thu trường kiếm về, ẩn nấp ở phía sau.

Chớp mắt, mây đen trên bầu trời hé ra, một con rồng khổng lồ mình sọc đen dài cả trăm trượng xuất hiện, uốn éo hạ xuống, tứ trảo hữu lực của nó cơ hồ có thể phá tan mọi thứ, lớp vẩy lấp lánh, chiếu rọi mặt đất tối đen. Nó quét đôi mắt đỏ lòm một vòng, tìm xem cuồng bạo khí tức xuất phát từ đâu, khí thế uy nghiêm khiến người nào cũng hồn kinh phách tán.

Liễu Dật dặn: "Khi tại hạ xông ra, cô nương cứ nấp tại đây, tại hạ không hiểu lắm sở học của mình, chẳng rõ đã đạt đến trình độ nào, nên không dám bảo đảm đối phó được với nó, vạn nhất tại hạ gặp chuyện gì, cô nương tự tìm đường chạy trốn."

Thất Nguyệt nhìn y, nếu không thấy giọt máu cuồng bạo đó, nàng thực sự không tin y là Chân ma.

Đúng lúc y toan hiện thân thì một tiếng hổ gầm vang lên, làm bụi bay cuộn khắp trời, sấm sét ầm ? vọng khắp vũ trụ, hai dải mây đen lập tức xoắn lại, sấm vang chớp giật, Liễu Dật nói: "Có lẽ thần vật nào đó xuất hiện."

Hai người từ từ thò đầu ra xem, bất giác sởn cả gai ốc. Một con bạch hổ thân hình dài khoảng ba mươi trượng, lông trắng muốt có điểm hoa văn màu đen, trên thân mọc ra một đôi cánh màu trắng, khiến nó có thể bay trên không, tứ trảo to lớn mà hữu lực, đôi mắt màu ngọc bích nhìn hắc long chằm chằm, hiển nhiên nó cũng mạnh mẽ không kém gì hắc long. Tiếng hổ gầm vang, chấn động cả Hoang vu sâm lâm, bạch hổ ngoác miệng, để lộ hàm răng dài hai xích, giống như những lưỡi đao nhọn, uy phong vô bỉ.

Liễu Dật nhìn Bạch Hổ, sao mà quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu... Đúng, là đồ tượng xuất hiện trong mắt của Kim Lâu chủ nhân, con bạch hổ đó không lớn thế này, nhưng giống hệt.

Lúc này phong vân biến sắc, mặt đất dậy lên cuồng phong, không ngờ một giọt cuồng bạo chi huyết của y đã dẫn đến một trường long tranh hổ đấu.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...