Ly Hôn Tái Kết Hôn
Chương 1
Ách,những lời nói kinh điển này cũng không đủ để hình dung tình huống lúc này của nàng.
“ Hai người vì yêu nhau nên ở bên nhau , nhưng cũng hiểu rõ được tại sao họ lại chia tay”
Oa, quá tuyệt vời , người nào mà nói ra được những lời này nhất định sẽ được nhận giải Nobel vì quá hiểu rõ tình yêu.
Lương Nhược Du lộ ra một bộ mặt vui vẻ , cũng phát hiện ra tâm tình của mình cũng không tồi,ai,đúng rồi , không phải cũng có người đã từng nói “Khi đã quyết định bước ra đi thì nhất định không được phép mang theo chút vương vấn nào”, còn có “ Buông tay ai đó cũng chính là buông tha cho chính mình” Sao ? Nếu mà giải thích được mấy cái đạo lý này thì thật tốt.
Cô hiện tại ở chính hộ vụ sở , không phải đến bảo lưu gốc dấu triện , không phải đến để đăng ký kết hôn, cũng không phải đến làm giấy khai sinh cho bảo bối, mà là…………
Ly hôn.
Đừng nhìn cô một bộ dạng như là tâm tình đang tốt lắm,kỳ thật nội tâm như bị đao cắt , nhưng mà cũng chưa đến mức sắp chết! Có phải hay không cô quá kiên cường? Đương nhiên rồi, những người mang chòm sao “ bọ cạp” vốn dĩ tính cách đã quật cường, lại còn là những người máu lạnh , đã là như thế thì đương nhiên đâu có dễ gì mà bị người khác đánh bại ?
Lương Nhược Du liếc nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh ………Kì Mại Khải , là luật sư thực tập , hắn đối với sự nghiệp vô cùng cuồng nhiệt , tiền đồ trước mắt vô cùng sáng lạn, hơn nữa hắn lại đẹp trai ! Tỷ tỷ của cô thường nói cho dù có đốt đèn lồng cũng tìm không nổi một nam nhân như hắn , cô có phải hay không có bệnh mới có thể hướng hắn ly hôn.
Ai, tỷ tỷ chính là không hiểu, hắn đẹp trai thì có đẹp trai, tiền đồ có tiền đồ,nhưng hai người dù có yêu nhau bao nhiêu thì đến khi đã không còn yêu nhau như lúc ban đầu nữa thì người cuối cùng đau khổ sẽ là chính mình thôi , những người theo chòm sao bọ cạp như nàng xem trọng nhất chính là tình yêu , mà ngươi nam nhân này chỉ có công việc là lớn nhất , bằng hữu cũng lớn nhất,nhưng lại không để thê tử như cô vào trong mắt, luôn luôn xếp cô đằng sau họ , chuyện này cô làm sao mà chịu được? Cho nên ly hôn là phương thức giải thoát duy nhất.
“ Ách……… Kì phu nhân cô thật sự muốn ly hôn sao? Cô xem bụng cô cũng sắp sinh rồi ……….”. Vị tiểu thư có trách nhiệm làm giấy ly hôn cho hai người trừng mắt nhìn vào cô rõ ràng đã mang thai rồi mà còn muốn ly hôn, nhịn không được mà lên tiếng khuyên bảo.
“Đúng vậy, tôi thật sự là sắp sinh,dự tính ngày sinh là tháng sau ác!” Lương Nhược Du sờ lên cái bụng tròn trịa của mình đáp.
Vị tiểu thư cau mày, lại nói : “ Kia………” Nàng hờ hừng liếc mắt qua nhìn nam chính đang ngồi bên cạnh , hắn quả nhiên đủ suất nhưng như vậy lại càng không có lương tâm,lão bà cũng sắp lâm bồn, lại có thể cứ như vậy ly hôn?! “ Vẫn là có cần chúng ta cho người giúp đỡ hay không? Tôi có thể giúp cô đi đến các đơn vị tư vấn….”
Lương Nhược Du khua khua đôi bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh,chớp mắt mấy cái -“Ai nha,không cần đâu,chúng tôi đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi,thư từ đề nghị , đơn ly hôn đã mang qua luật sư bên kia kí tốt lắm rồi, không cần đến nơi tư vấn đó đâu!”
Nói xong, nàng có thể cảm nhận thấy nam nhân bên cạnh mình đang tỏa ra một cỗ lửa giận.
Lửa giận?Tại sao?Như vậy không tốt sao?Hắn có thể bế quan đọc sách, hoàn hảo thi đỗ đạt được giấy phép hành nghề luật sư, có thể cùng bằng hữu đi làm , cũng sẽ không có người có ý kiến khi hắn muốn tham gia cái gì đó cùng bạn bè của hắn, hắn cũng có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống độc thân , nhiều lợi ích như vậy a!
Kết hôn đã hơn một năm, cô vẫn đều chỉ có một mình,tự mình ăn cơm chiều,cứ cách ngày lại quay về nhà mẹ đẻ,khi phát hiện mang thai,cũng không thấy hắn có bao nhiêu vui vẻ,tiểu thuyết không phải thường viết nam nhân lần đầu tiên làm cha luôn cảm thấy cảm động hay sao(thật giống như một tên ngốc sẽ ôm lão bà xoay vòng vòng………),thật sự có mà như không,cô cũng không cảm thấy được hắn có bao nhiêu vui sướng,coi như đứa bé tự chính cô tạo ra vậy ,hừ,nói không chừng chính hắn cũng chưa muốn làm rõ bao giờ hắn muốn làm ba đâu ,dự tính ngày sinh đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là cái thời điểm gì!
Quên đi ,quả trứng vàng hai mươi bốn tuổi không cần phải tức giận vô ích nữa, yêu cầu ly hôn cũng như đã buông tha hắn,hắn lại không biết cảm ơn ,còn bày ra cái mặt đại thối, rất giống như kiểu nàng vụng trộm bên ngoài vậy,nàng không hiểu hắn tức giận cái gì a….ách,phải chú ý dưỡng thai.
Cô rất muốn mắng thô tục,rất muốn làm rõ ràng với tên khốn khiếp này ,nhưng vì dưỡng thai cô cái gì cũng không thể làm!Mắng cái gì cũng không thể mắng!
“Em tại sao không hỏi tôi có hay không có nguyện ý muốn ly hôn với em?”
Ác, không biết tại sao khốn khiếp này lại muốn cùng bổn tiểu thư lạnh giọng kháng nghị,bỗng trở thành hắn hiện tại lại muốn cùng cô tranh thủ tình cảm?!
Lương Nhược Du trong mắt toàn bộ đều là xem thường,lấy ra bản hiệp nghị,hảo tâm nhắc nhở nói:”Kí tên đi.”
Một cỗ tức giận ,Kì Mại Khải nhíu mày , bộ dạng tức giận của hắn như vậy thật giống con nhím xù lông, tùy thời có thể đâm chết người –“Em lấy cái chết uy hiếp, tôi còn có thể không ký sao?”
Cô có thể đối với toàn thế giới này cam đoan hắn là con nhím suất nhất mà cô từng gặp.
Cô nhún nhún vai , biết rằng cô làm như vậy cũng có chút hạ lưu.
“Nếu anh không kí tên, không đồng ý ly hôn,tôi thề ngay trước mặt anh bây giờ sẽ cùng đứa bé biến mất khỏi thế gian này,anh muốn nhìn tôi chết hay sao?”
Cô nhớ rõ mình đã nói như vậy.
Hô, không có cách nào khác nha,ai bảo hắn làm cho cô tức giận như vậy ?Nữ nhân mang thai chính là như vậy trong người lúc nào cũng sẽ không thoải mái,tất niên, nam nhân này lại không ở nhà hảo hảo bồi dưỡng lão bà, cư nhiên lại ở cùng bằng hữu bế quan đọc sách, hơn nữa cũng không có thông báo cho cô ở nhà biết,cô gọi đến cũng không nghe máy , hoàn toàn tìm không thấy người , cô có thể không tức giận, không đại hỏa sao?Nếu lúc đó cô bị sinh non thì làm sao bây giờ?Nếu cô ở nhà phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ ?
Rõ ràng đã lập gia đình,nhưng đầu năm lại quay về nhà mẹ đẻ,hỏi cô làm sao có thể đối mặt với song thân, anh chị trong nhà đây.Cho nên ,đầu năm cô lại cùng ba người bạn tốt liên hoan, vui vẻ tiếp nhận sự quan tâm của bạn tốt , trong lòng lại đầy bụng hỏa đối với nam nhân vô tâm vô phế kia , cô phải làm thế nào mới tốt?
Cho nên , sau đó cô cùng hắn cãi nhau một trận…
Đương nhiên , người thua lại là cô, cô thật không khống chế được mà tức giận,nhưng trên mặt hắn lại không lộ chút biểu tình nào chỉ hờ hững nhìn cô khóc rống.
Hắn không thương cô sao?
Đối mặt vấn đề này , cô thực nhát gan, không có khả năng tiếp nhận được đáp án từ hắn, cho nên lựa chọn tốt nhất là trốn tránh………
“Chúng ta ly hôn đi.”
Sau đó chính là câu uy hiếp kia,nếu không ly hôn cô sẽ chết cho hắn xem!Đủ kiên quyết,cũng đủ dọa người , cho nên hắn phải đồng ý.
“ Anh phải đáp ứng ly hôn”-Cô nhẹ giọng khẽ nhắc.
Vị tiểu thư kia chỉ yên lặng bắt đầu làm thủ tục,sau vài cái động tác ,cô sau gần hai năm làm “ Kì phu nhân” bây giờ trở lại thành “Lương tiểu thư”.
Trước kia , ở trong trường đại học cô và hắn là đôi tài tử giai nhân người người ngưỡng mộ, cho dù cả hai đều đã tốt nghiệp , nhưng còn có rất nhiều người vẫn muốn được biết tình hình bọn họ lúc này.
Chính là , tài tử là như thế nào? Giai nhân là như thế nào? Nhưng mà khi không còn yêu thương như trước kia nữa thì dù là thần tiên quyến lữ vẫn chỉ có một đường chia tay thôi.
Xem ra…….
Hôn nhân chính là phần mộ của tình yêu , đúng vậy, cô giơ cả tứ chi ra tán thành
Hoa Liên , tựa như chốn thiên đường ,vẻ đẹp của nó thường thay đổi,nhưng nó luôn có vẻ hùng vĩ và tráng lệ khiến người đến đó đều phải hết lời mà khen ngợi, ở đây , trừ bỏ núi cao khe sâu , thanh sơn lục thủy , vẫn còn có phong cảnh tươi mát ở dọc bờ Đông Hải , sự tĩnh lặng của nơi đây chính là cuộc sống mà ai ai đều muốn hướng tới một cuộc sống yên bình , phẳng lặng , nơi này không khí trong lành, trong sơn cốc có tiếng suối chảy róc rách . Chốn này đẹp tựa bức họa , một mảnh bình phong xinh đẹp.
Nguyên nhân chính là như thế, nên sáu năm trước Lương Nhược Du quyết định đặt chân tới Hoa Liên.Nàng làm nghề thiết kế,những năm qua đều qua mạng mà nhận các dự án từ các huyện thị,làm việc trong giới này nàng cũng đã tạo được thanh danh không nhỏ, chính tại nơi sơn thủy này đã giúp nàng thỏa thích sáng tạo . Mỗi khi công tác mệt mỏi,chỉ cần hít sâu là nàng lại có thể khôi phục tinh thần như cũ . Hoa Liên ngoại trừ cảnh đẹp ra còn có thể giúp người ta tiêu trừ mệt mỏi.
“Tiểu Vũ hôm nay sẽ đến hoa liên sao?”
Lương Nhược Du không ngẩng đầu mà vẫn nhìn vào đồ thiết kế “Hội a,nguyên đán có ba ngày ngay cả khi là giả đi nữa thì hắn đương nhiên sẽ ở lâu!Cho nên cầu xin các vị thương xót , giúp ta chỉ 3 ngày thôi, ta muốn nghỉ ngơi bồi đứa nhỏ”
Hướng Mỹ Hoa chống cằm ,híp mắt , từ từ nói: “ Nhược Du , tôi dù có thế nào cũng nhất định phải nhanh nhanh kết hôn thôi.Hơn nữa nhất định phải sinh con gái,như vậy mới có thể làm thê tử của Tiểu Vũ chứ.”
Hướng Mỹ Hoa cùng với Lương Nhược Du chính là nhân viên trong “ phòng làm việc Viện tử viên nghệ”( nghề làm vườn ),trải qua những năm gần đây hai người hợp tác vô cùng ăn ý, đối với Lương Nhược Du mà nói, Mỹ Hoa không chỉ là tri kỷ của nàng ,mà còn là cộng sự quan trọng nhất.
Lương Nhược Du cười to: “Con của ta mới sáu tuổi mà thôi, nói về chuyện của hai mươi năm sau có phải hay không là quá sớm? Bà thông gia!”
Hướng Mỹ Hoa thở dài: “Ai, Tiểu Vũ đẹp trai như vậy , nụ cười của thằng bé còn khiến đàn thục nữ chúng ta chết mê chết mệt , cho dù chỉ bày ở nhà thôi , mẹ vợ như ta đây nhìn cũng thật vui vẻ, cho nên muốn tuổi già của ta có chút khoái hoạt thì đương nhiên là phải có kế hoạch trước rồi.”
Một bên trợ lý gật đầu như đào tỏi , liền nhanh nói tiếp: “ Đúng vậy, đúng vậy, Mỹ Hoa tỷ tỷ nói thật đúng , ngay cả tôi cũng đều muốn sớm một chút kết hôn !Tôi hiện tại hai mươi tuổi , kế hoạch hai lăm tuổi kết hôn , nếu lập tức sinh cái nữ nhân , thì cùng lắm cũng chỉ kém Tiểu Vũ mười tuổi, nếu Du tỷ tỷ không để ý thì như vậy có được không?”
Hướng Mỹ Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn trợ lý , ra tiếng uy hiếp nói : “ Như thế nào, Minh Châu muội muội , ngươi có phải hay không muốn cùng ta tranh con rể tương lai?”
“Người ta cũng muốn một đứa con rể đẹp trai , bày ở nhà để nhìn thoải mái thôi……” Minh Châu biết miệng, liền hạ thấp giọng.
“Muốn cướp con rể của ta , ngươi trước hết phải bước qua xác ta đã” Hướng Mỹ Hoa bật dậy hét lớn.
Lương Nhược Du cười to , đứa con được hoan nghênh như vậy ,làm mẹ như cô cũng được vui vẻ,mặc dù có chỉ là vui đùa ầm ĩ thì cũng khiến cho người ta phải đặc ý: “ Cảm ơn hai người,nhưng nhà ta vẫn theo lối dân chủ , luôn luôn tôn trọng ý nghĩ của đứa nhỏ , hiện tại hai người có buộc cái cọc này đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi.”
Hướng Mỹ Hoa nhún nhún vai : “ Bằng không ngươi lại sinh thêm một đứa nhỏ nữa, ta cùng với Minh Châu mỗi người một đứa sẽ không cãi nhau nữa”
“Ngươi nghĩ ta sẽ cùng ai sinh nữa?” – Lương Nhược Du vô tội bĩu môi.
“Cùng ai sinh?Nếu Lương mỹ nhân muốn còn sợ không tìm thấy nam nhân hay sao?”Mỹ Hoa tự nhiên nói.
Lương Nhược Du liền bật cười : “ Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta như vậy”.
Minh Châu vừa nghe , liền kháng nghị nói:” Ôi không được rồi , dù có là nam nhân khác thì cũng phải giống như ba của Tiểu Vũ đẹp trai như vậy mới được nha! Cho dù Nhược Du tỷ tỷ có tìm được đi nhưng nhỡ mà so sánh ra thì nếu còn kém xa thì làm sao ,mà cũng làm sao có khả năng có thể tạo ra một người như Tiểu Vũ không có chút tì vết nào chứ.”
Hướng Mỹ Hoa bừng tỉnh đại ngộ :” Đúng đúng rồi, đúng vậy đúng vậy , vấn đề này quá quan trọng , đương nhiên nhất định phải suy tính kĩ càng! Dù sao bất kể như thế nào, từ nay về sau, nếu Nhược Du có người theo đuổi đều phải thông qua chúng ta nghiêm khắc chọn lựa, không suất, không thông minh, không sự nghiệp , toàn bộ đều không thông!"
"Đúng vậy! Không suất, không thông minh, không có sự nghiệp, toàn bộ đều không thông!"
Hai người đạt được hiệp nghị, vui vẻ tung hô khẩu hiệu , hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của đương sự Lương Nhược Du .
Lương Nhược Du cười khẽ , chỉ coi như đây là nói vui đùa, nàng mới sẽ không lại tìm một người nam nhân cùng tái tạo thêm một đứa nhỏ. . . Trời ạ, vấn đề này nàng không hề quá nghĩ ngợi, nửa đêm lại còn cùng người khác tái hôn chính là ác mộng a!
A, ngu ngốc mới có thể đem xinh đẹp làm cái gốc của nhân sinh nàng cũng đã từng bên cạnh một người nam nhân , nàng ngu ngốc rời đi cũng đã sáu năm , làm sao có thể lại đem mình biến trở về ngu ngốc lần nữa?
Nữ nhân có sự nghiệp cuả riêng mình, gửi gắm tình cảm của mình ở đó mới chính là cuộc sống, hơn nữa lại độc thân, đây mới là vương đạo.
"Tôi sẽ không có bạn trai mà cũng không có ý định tái giá."
Hướng mỹ hoa liền thở dài rất hoa trương."Ai nha, ,ngươi nói những lời này sẽ làm bọn ta bị tổn thương đó,chúng ta làm nghề này chính là rào ngăn đến với tâm nam nhân đó "
"Nhược Du tỷ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ngươi hiện tại không bạn trai chỉ là bởi vì chưa có gặp được thôi chỉ cần đi xem mắt thì không thành vấn đề gì nữa , hơn nữa a, Nhược du tỷ cho dù làm mẹ , giá trị con người vẫn như cũ không giảm a, tôi tin tưởng ngươi nhất định có thể tìm được chân mệnh thiên tử cho chính mình !" Minh Châu cũng hiểu được tiếc hận.
"Nhớ rõ phải suất, phải thông minh, có sự nghiệp a!" Hướng Mỹ Hoa có trách nhiệm nhắc nhở nói.
"Đúng vậy!" Minh Châu cũng lớn tiếng phụ họa.
Mỹ Hoa cùng Minh Châu cười nói vui vẻ, nhưng Lương Nhược Du thì hoàn toàn không có để lời nói của họ vào trong tai, nàng xem xem đồng hồ treo tường, nên xuất môn thôi ——
Nàng buông bút, cầm bao da cùng chìa khóa xe, trên mặt đôi mắt tươi cười."Cũng lâu rồi , tôi muốn đi đến sân bay đón Tiểu Vũ , các người buổi tối đều tới nhà của tôi ăn cơm đi, bà bà tôi mang theo một đống hải sản đến đó!"
Hướng Mỹ Hoa nghe vậy, nhanh chóng đứng lên, cấp bách hồ hồ nói: "Tôi đi theo cô, Minh Châu muội muội, công ty phiền cô đóng cửa ."
Minh Châu oa oa kháng nghị."Hiện tại mới hai giờ chiều mà đã đóng cửa sao? Nếu phải tan ca sớm, tôi cũng phải ra sân bay đón Tiểu Vũ nữa ~~ "
Lương Nhược Du cười nói: "Xe không có chỗ đâu, bà bà mỗi lần đến Hoa Liên đều phải mang rất nhiều đồ ăn, các người cũng không phải không biết!"
Đúng vậy, này đích thật là phong cách mà mẹ của Tiểu Vũ thích , đối với đồ ăn liền tràn đầy nhiệt tình, cho nên Minh Châu cũng chỉ có thể ngán ngẩm mà ở lại công ty, chờ buổi tối đến nhà Nhược Du tỷ ăn cơm lại nhìn cậu bé đẹp trai Tiểu Vũ .
Lương Nhược Du cười cười hướng Minh Châu nói lời từ biệt , sau đó đến nhà để xe của công ty , mang Mỹ Hoa đi đến sân bay Hoa Liên đón người.
Bà bà mỗi tháng hai lần đều mang Tiểu Vũ đến Hoa Liên , cùng các nàng làm việc cho nên cũng đều là chỗ quen biết .
"Chân của bà Tiểu Vũ có khá hơn chút nào không?" Hướng Mỹ Hoa vẻ mặt quan tâm hỏi.
Lương Nhược Du vừa lái xe vừa đáp: "Ân, sau khi điều trị cũng tốt hơn nhiều." Bởi vì bà bà đầu gối không thoải mái, nên nửa tháng liền ở Đài Bắc điều trị, thẳng đến gần đây tình trạng đã chuyển biến tốt nên mới mang Tiểu Vũ đến Hoa Liên.
"Bà bà thật sự thực vất vả, mỗi tháng đều mang Tiểu Vũ qua lại Hoa Liên nhiều lần, cho dù là đáp phi cơ thì cũng thật mệt ."
“Đúng vậy a, những năm gần đây ta thật sự thực cảm tạ bà bà."
Hướng Mỹ Hoa , trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện quá khứ ——
Ly hôn ngày ấy, khi bà bà đuổi tới hộ chính sự vụ sở, hai người đã làm xong thủ tục, bà bà lúc đó chỉ bất đắc dĩ thở dài , trực tiếp quay đầu về nhà thu thập hành lý, không nghe bất luận kẻ nào khuyên bảo, dứt khoát kiên quyết cùng con dâu trước ra đi , cùng nhau bàn đến Hoa Liên.
Bà bà nói, bà không kịp ngăn cản người trẻ tuổi xúc động ly hôn, nhưng cũng không có thể buông tha cho bảo bối tôn tử, cho nên đây là việc nên làm .
Kỳ thật, chính mình ngay từ đầu cùng bà bà quan hệ cũng không tốt, bà bà cho rằng con dâu tương lai nên là đại luật sư, hy vọng con dâu cùng với đứa con phải giống nhau đều phải là luật sư hoặc quan toà, cho rằng vợ chồng phải có điểm giống nhau mới có thể đi được lâu dài, nhưng không nghĩ tới đứa con kết giao tuy rằng rất giống với điều kiện của bà dĩ nhiên chính là học muội của con mình , nhưng điều này lại làm cho bà bà rất khó chấp nhận.
Hơn nữa hai người thừa dịp bà bà xuất ngoại du ngoạn liền chạy đến pháp viện công chứng kết hôn, còn làm gạo nấu thành cơm, làm cho trưởng bối há hốc mồm, cũng làm cho bà bà đối nàng rất bất mãn trực tiếp không đồng ý, ngay cả con mắt cũng chưa xem qua nàng, sau khi kết hôn còn liền ra ở riêng, cùng bà bà quan hệ lại càng khó , thẳng đến ly hôn ngày đó, nàng mới thấy được bà bà thực sự rất khốc ——
Bà bà nói nàng không phải có ác ý với bà bà, không phải không biết yêu ai yêu cả đường đi, người mà con trai mình thích chính là nàng bà đều đã cảm nhận được, chậm rãi nhận cũng là nhận, bà chính là bất mãn bọn họ không cáo mà hôn, càng tức giận bọn họ tùy tiện chấm dứt hôn nhân, sự tình tới nông nỗi này, nàng sẽ không cướp đứa nhỏ, bởi vì đứa nhỏ cần tình thương của mẹ mới có thể trưởng thành, nhưng dù sao trên người đứa nhỏ cũng đang chảy chính là huyết thống của Kì gia, cho nên bà không thể khoanh tay đứng nhìn, đứa nhỏ ở đâu bà liền ngay tại đó.
Bất quá, bà bà cảnh cáo nàng con dâu trước này, nói mình sống an nhàn sung sướng đã quen , tuyệt đối không có khả năng thay hai mẹ con bọn nàng làm trâu làm ngựa ——
Kết quả bà bà làm được so với bất luận kẻ nào đều nhiều hơn , khi ở cữ, mặc kệ là đứa nhỏ hay là nàng, đều được đến một trăm phần chiếu cố, sau khi thả bà bà mà đến Hoa Liên, đừng nói là gia sự , nàng ngay cả quét nhà cũng chưa chạm qua, chiều nào ban nghênh đón nàng về nhà cũng đều là đồ ăn ngon, trong nhà từ trong ra ngoài đều là bà bà một tay xử lý, ngày đó vật chất của các nàng rất eo hẹp khiến nàng tinh thần vô cùng căng thẳng . Cũng may Tiểu Vũ lớn lên vui vẻ cho nên nỗi lo buồn của nàng rất nhanh biến mất.
Thẳng đến ngày Tiểu Vũ bốn tuổi, dưới sự đề nghị của nàng, quyết định sáng sớm liền bắt hắn đến nhà trẻ, lúc này bà bà cùng Tiểu Vũ ở Đài Bắc, nàng ở Hoa Liên hai địa điểm cách xa nhau , nàng đau lòng khi thấy bà bà như thế lại phải bôn ba, từng đề nghị để nàng lên Đài Bắc thăm Tiểu Vũ, nhưng bà bà không tán thành , nói phòng làm việc của nàng vừa mới vào quỹ đạo, nào có thời gian quay về Đài Bắc? Nói tiếp Đài Bắc lại đáp phi cơ đến Hoa Liên rất nhanh, càng nói, không chỉ là Tiểu Vũ hội nghĩ muốn nàng ngay cả người làm mẹ như ta đây cũng muốn, nàng như vậy làm bà bà cũng sẽ nhớ thương con dâu trước. . .
"Bà bà của ta chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho, không có bà chiếu cố, tôi không có khả năng có được ngày hôm nay. . ." Lương Nhược Du hốc mắt ẩm ướt, sáu năm , mỗi khi nghĩ đến vẫn là thấy cảm động không thôi.
Hướng Mỹ Hoa thở dài, thật cảm thấy được có chút tiếc nuối."Bất quá, như vậy cô liền không có lý do gì quay về Đài Bắc rồi, quay về Đài Bắc nói không chừng còn có thể trông thấy người kia cô không quyến luyến hắn sao, sáu năm , cô đều không hiếu kỳ bộ dạng của hắn bây giờ ra sao , sao?"
Chồng trước,đã vài năm không gặp , Phảng phất nhớ lại ngày đó khi đi ra hộ chính sự vụ sở, nàng liền cùng người nam nhân này không còn quan hệ, ở cùng đứa nhỏ hay chuyện có liên quan đều từ bà bà chuyền đạt, không nói lời nào, không thấy mặt, cùng người xa lạ cũng không sai biệt lắm.
"Tôi không nhất thiết phải thấy hắn đi!"
"Ngươi thật sự sẽ không tò mò hắn bây giờ như thế nào sao? Có phải hay không đã già? Đầu có phải hay không trọc ? Hay là đầy những nếp nhăn?"
Lương Nhược Du cười ha ha nói: "Sẽ không."
Hướng Mỹ Hoa rất ngạc nhiên, Nhược Du tuy rằng không phải tuyệt mỹ, nhưng trên người có khí chất tao nhã, người theo đuổi nàng cũng nhiều như vậy, nhưng nàng vẫn nghĩ đến Nhược Du không tiếp nhận bất kì kẻ nào theo đuổi mình là bởi vì còn yêu chồng trước!"Uy, ngươi thật sự cũng sẽ không nghĩ muốn hắn?"
Lương Nhược Du khẽ nâng khóe miệng."Sẽ không."
Hướng Mỹ Hoa nháy mắt ái muội ."Hắc, nói con rể nhà ta có phải hay không có một bộ dạng giống ba của hắn, chẳng lẽ ngươi sẽ không vì thấy “ Vũ” mà nhớ người sao?" Tiểu Vũ và ba ba dù là dáng vẻ hay tính tình đều giống nhau như đúc , nàng cùng Minh Châu đều biết chồng trước của nàng có bao nhiêu suất.
Lương Nhược Du lại cười cười."Không đâu."
Hướng Mỹ Hoa lắc đầu."Thật đáng tiếc! Như vậy soái ca thả đi rồi bên người cũng không có gì để thưởng thức cả!"
Lương Nhược Du đem xe đi đỗ ở chỗ dành cho đường xe chạy."Anh đẹp trai nơi nơi đều có a! Ngươi không phải nói chúng ta làm nghề làm vườn có rất nhiều thanh niên tài giỏi sao?"
Hướng Mỹ Hoa thở dài."Đáng tiếc không ai có thể làm tan chảy trai tim ngươi a ~~ "
Phía trước là cửa ra vào, Lương Nhược Du cười mà không đáp, vẻ mặt hưng phấn mà đem xe đỗ ở trước đại môn, nàng đã hai tháng không gặp đứa con, nếu không nhanh thì chắc nàng bị bệnh tương tư mất!
Nàng mau mau đi xuống xe, theo lý thuyết hẳn là còn cần chờ Tiểu Vũ mười mấy phút đồng hồ nữa, không nghĩ tới nhưng lại nhìn đến đứa con hướng nàng đi đến, khoái hoạt hô: "Mẹ!"
Lương Nhược Du chấn động, tươi cười, nàng ngồi xổm người xuống, giang hai tay cánh tay dùng sức ôm lấy thật giống Peter Pan như bay đến chỗ đứa con, xúc động nói: " Bảo bối!"
Tiểu vũ vui vẻ cọ xát người mẹ, hô: "Mẹ, con rất nhớ người a ~~" hắn ở trong mộng đều mơ thấy mẹ da!
"Mẹ cũng nhớ Tiểu Vũ , như thế nào mà đến đây nhanh vậy?Phi cơ thúc thúc cuồng cuồng lái phi cơ đến đây sao?"
Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn , vẻ mặt khờ dại nói: "Đúng vậy, phi cơ thúc thúc cuồng cuồng phi tới ác, cũng may cho chúng ta ngồi vị trí thật tốt thật tốt ác!"
Vị trí tốt?"Ác, Tiểu Vũ chẳng nhẽ ngồi khoang thượng hạng sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chính là ngồi khoang thượng hạng, a di còn cho ta kem ăn ác, còn có còn có món đồ chơi. . ." Tiểu vũ vội vả lấy từ trong balô ra chính là một món đồ chơi đưa ra cho mẹ xem."Đang đang, thang mã sĩ tiểu xe lửa!"
Lương Nhược Du nhìn trên tay đứa con chính là chiếc xe lửa xanh biếc, trên mặt đôi mắt cưng chìu sủng nịnh nhìn con cười."Oa, thang mã sĩ tiểu xe lửa da, a di đối với con thật tốt ác ~~ "
"Đúng vậy, đây là lục hào tiểu xe lửa, tên của hắn kêu Bồi Tây, a di nói tiểu xe lửa thang mã sĩ là xe đồ chơi hạng nhất đó , con mang về cho mẹ xem đó, a di còn hứa tặng con nữa cơ , sẽ giúp con tìm đặt ở quầy, chờ con quay về Đài Bắc là có thể đi lấy !"
Tiểu Vũ thật có mị lực từ trước đến nay đều Sở Hướng Vô Địch (nghĩa là không ai địch nổi), nàng ở phòng làm việc dùng trang web để giới thiệu tác phẩm đều không cố ý làm cho tiểu vũ vào trong ảnh, hắn ngọt ngào mỉm cười thật giống như một tiểu thái dương, giúp nàng có được rất nhiều nữ hộ khách ( nghĩa là chủ hộ ) đặt đơn hàng.
"Thật sự ác, quá tuyệt vời, Tiểu Vũ lần sau đến Hoa Liên phải nhớ rõ đưa cho mẹ xem ác ~~ "
Tiểu Vũ sau khi nghe được, trên mặt đang duy trì mỉm cười nháy mắt mất đi."Mẹ không theo bọn con quay về Đài Bắc sao?"
Lương Nhược Du tâm cả kinh, đứa con như thế nào lại hỏi vấn đề này? Tiểu Vũ tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn đều thực hiểu được mẹ ở Hoa Liên đi làm, hắn ở Đài Bắc đọc sách, có ngày nghỉ bà bà sẽ dẫn hắn quay về Hoa Liên cùng mẹ, hắn thích nhất chính là đến trang trại ở đây lấy con giun. . .
"Tiểu Vũ nghĩ muốn mẹ đi Đài Bắc sao?" Nàng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ dùng thanh âm mềm mại nói: "Ba nói với con mẹ sẽ quay về Đài Bắc a! Ba còn nói —— "
Hắn vừa nói vừa thoát ly cái ôm ấp của mẹ, chạy về phía sau nắm chặt bàn tay to của ba, vội vã nói: "Ba nói đi đúng hay không? Mẹ phải theo chúng ta cùng nhau quay về Đài Bắc đúng hay không a?"
Oanh ——
Sét đánh sao?
Nàng như thế nào giống như nghe được tiếng sét đánh?
Lương Nhược Du đứng lên, phát ngốc trừng mắt nhìn nam nhân ở trước mắt.
"Tại sao là anh. . ."
Rời đi hộ chính sự vụ sở liền đoạn tuyệt quan hệ, không hề liên lạc, không gặp lại, sáu năm qua hoàn toàn nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp nam nhân này nữa , chuyện kia từng làm cho nàng một lần ngu ngốc đều do nam nhân này hại, thế nhưng hắn bây giờ liền đứng ở ngay trước mắt ——
Người không lão, đầu không trọc, kiểu tóc thật giống một thương nhân, đẹp trai như trước. . . Có nếp nhăn! Nhưng mấy cái nếp nhăn đáng chết lại làm cho hắn càng nam tính hơn , sáu năm trước dương quang nam hài, hiện giờ hơn ba mươi tuổi , sự nghiệp có, trở nên càng thêm thuần thục đẹp trai, phong thái mê người, tuyệt đối là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái. . .
"Đã lâu không gặp." Kì Mại Khải nhẹ giọng nói chào, âm thầm đánh giá vợ trước.
Sáu năm trước, cô thanh thuần sạch sẽ trên khuôn mặt luôn lộ vẻ ôn nhu , tươi cười, bình tĩnh giống mặt nước, khiến cho người ta cảm thấy có làn gió xuân thổi qua, khi đó cô chính là "Mùa xuân ", hiện tại cô hoàn toàn thay đổi thành "Mùa hè" , màu da lúa mì của cô lộ ra đầy sức sống, mái tóc thật dài màu chocolate, trên người là đồ công sở cùng cách trang điểm bây giờ của cô khiến anh cảm thấy cô vô cùng xa lạ, áo sơ mi kẻ hoa, cùng quần bò trắng, khuôn mặt sạch sẽ không có trang điểm, nàng không giống người đã gần ba mươi tuổi, ngược lại như là đanng tỏa sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Đúng vậy a, đã lâu không gặp..."
Lương Nhược Du kéo kéo đuôi ngựa, có chút lo âu, có chút không được tự nhiên, dù sao hắn so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn cả người xa lạ...
Tiểu Vũ lôi kéo tay của ba ba, hắn căn bản không hiểu cha mẹ đang suy nghĩ gì, thầm nghĩ cần xác định một việc ——
"Ba, ba, mẹ có phải hay không , phải theo chúng ta cùng nhau quay về Đài Bắc a?"
Bà bà của Tiểu Vũ đi nhanh lên về phía trước, người trẻ tuổi cửu biệt gặp lại, trong lòng nhất định có rất nhiều suy nghĩ, vấn đề của tiểu hài tử có thể để tối nay xử lý, trước dành thời gian cho hai người đang "Phát ngốc" kia nói chuyện.
"Đến, Tiểu Vũ, cùng bà bà lên xe trước tốt lắm, xe không thể dừng quá lâu, sẽ có cảnh sát bá bá đến phạt mẹ nha ~~ chuyện mẹ con có về Đài Bắc không chúng ta sẽ hỏi lại sau nha, chờ một chút sẽ hỏi lại sau nha ~~ "
Tiểu Vũ sau khi nghe được, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Mẹ ~~ mẹ có phải hay không không theo chúng ta quay về Đài Bắc ?"
"Đương nhiên không phải, mẹ yêu nhất Tiểu Vũ , Tiểu Vũ nói cái gì, mẹ sẽ làm tất cả!" Bà bà vội vã trấn an nói.
Hướng Mỹ Hoa đương nhiên cũng cảm nhận được bạn tốt nội tâm đang giãy dụa, chồng trước không hề báo động trước mà xuất hiện, cho dù là vợ trước đều không có biện pháp tiếp nhận nhanh như vậy, hơn nữa Tiểu Vũ lại nói thẳng ra vấn đề, hô, xem ra chồng trước của Nhược Du đột nhiên chạy tới Hoa Liên tìm cô tuyệt đối không phải chỉ có một câu "Đã lâu không gặp" mà thôi, xác định chắc chắn có giông tố...
Nàng giữ vững tinh thần, vui vẻ nói: "Mẹ , con tới giúp người để đồ vật này nọ, Tiểu Vũ ngươi cùng a di vào ngồi được không?”- “Oa, Mỹ Hoa a di con rất nhớ a di ác ~~ "
Hướng Mỹ Hoa một phen ôm lấy Tiểu Vũ xoay quanh vòng, rước lấy hắn cười ha ha, mới vừa rồi mọi lo lắng tất cả đều không thấy .
Mỹ Hoa cùng Tiểu Vũ đứng bên cạnh xem mẹ giúp bà bà để đồ vật này nọ, ở mặt ngoài nàng cùng bà bà đều bề bộn nhiều việc, nhưng kỳ thật không yên lòng, hai người nhìn chằm chằm trước mắt kia kì thật là đôi vợ chồng trước, bọn họ xấu hổ gặp lại, vừa vội bỏ qua một bên tầm mắt, không khí siêu quỷ dị, thẳng đến thanh âm mềm mại truyền đến ——
"Mikan."
Một cô gái xinh đẹp , chính cái gọi là thanh xuân vô địch, nàng toàn thân cao thấp một dạng tuổi trẻ của cô gái chính là sức sống, cười đến lại nhu (Nhu mì) lại mị (mị hoặc), ngón tay non mịn ôm lấy cánh tay của Kỳ Mại Khải, tuyên cáo với mọi người quan hệ của hai người.
"Hoa Liên sân bay chẳng có phòng hóa trang coi như sạch sẽ đâu, không đợi lâu lắm đi? Có nhớ em không?"
Thân mật khiến Hướng Mỹ Hoa xoay người, không thể tin trừng lớn hai mắt, sau đó nhìn đến người trong lòng, Tiểu Vũ giống tiểu đại nhân bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, còn thở dài...
Bà bà phản ứng thực trực tiếp, lập tức đứng cạnh con dâu trước, vạch ra ý tứ địch thủ với hai người họ.
"Mẹ, đầu gối người có khỏe không?" Kỳ Mại Khải quan tâm nói.
Bà bà Tiểu Vũ phất tay, không không không, hiện tại không phải thời điểm thảo luận đầu gối, lão mẫu nên đứng ra giữ gìn gia đình này !
Lương Nhược Du biểu tình thực bình tĩnh, sáu năm , bên cạnh hắn có nữ nhân khác nàng cũng không kinh ngạc, chấm dứt hôn nhân sau, có tình cảm khác cũng là đương nhiên.
"Vị này chính là Lương tiểu thư sao?" Cô gái trẻ tuổi lộ ra vẻ hào phóng.
Lương tiểu thư ba chữ này bà bà Tiểu Vũ nghe được liền nhíu mày.
Lương Nhược Du lễ phép vươn tay phải ra."Chào cô, tôi là Lương Nhược Du."
Cô gái trẻ nhẹ nhàng cầm tay vợ trước của Mikan, khóe miệng nở nụ cười thực giả dối, tuyên thệ chủ quyền mới quan trọng."Xin chào, tôi là Hạ Lâm, chính là bạn gái của Mikan."
Lương Nhược Du bất động như núi, trên mặt phải mỉm cười mới tốt, không nhiều không ít."Hạ tiểu thư, hoan nghênh ngươi tới Hoa Liên."
Tuyên thệ hoàn chủ quyền sau, Hạ Lâm không nói hai lời, trực tiếp đem vợ trước nhô lên cao khí, nàng xoay người, mềm mại hỏi bạn trai bên cạnh: "Mikan, xe khách sạn phái tới đón chúng ta đâu? Em nghĩ kêu lái xe trước lại đây lấy hành lý."
Nghe vậy, bà bà Tiểu Vũ cười lạnh ."Ta đã gọi Mại Khải bảo thư kí hủy bỏ phòng của các ngươi rồi."
Hạ Lâm hoa dung thất sắc nói: "Trời ạ, điên rồi sao?(Trời ạ! Bà này mất dạy.Dám gọi mẹ người yêu như vậy.) Người như thế nào có thể ——" nhưng vừa nghĩ tới đối phương là mẫu thân của bạn trai, nàng chỉ có thể áp chế hừng hực lửa giận."Chúng ta bây giờ phải ở đâu nha? Liên tục mấy ngày nghỉ, khách sạn năm sao đã sớm đầy ngập khách !"
Bà bà Tiểu Vũ sớm đã có tính toán, nàng không nhanh không chậm nói: "Liền ngụ ở nhà con dâu tôi, nhà nàng rất lớn, phòng còn thừa nữa là, ngươi một gian, tôi một gian, con tôi một gian, con dâu tôi cùng tiểu hài tử một gian —— "
"Con cũng muốn một gian, Tiểu Vũ cũng muốn một gian!"
Bà bà Tiểu Vũ cưng chiều sủng nịnh xoa bóp tóc tôn tử."Hảo hảo hảo, Tiểu Vũ cũng một gian, Hạ tiểu thư, nhà con dâu tôi rất lớn, cho dù mỗi người một gian cũng đều ở được."
Hướng Mỹ Hoa nhịn xuống nghĩ muốn vỗ tay hay là nên xúc động, nàng biết bà bà Tiểu Vũ thực khốc, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại khốc như vậy!
"Nhưng là ta nghĩ... Ta nghĩ..." Hạ Lâm tức giận giống quả bóng cao su bị xì hơi, ấp úng nói.
Bà bà Tiểu Vũ nhún nhún vai."Nghĩ muốn hưởng thụ thế giới của hai người sao? Ở Hoa Liên là không có khả năng đâu, bởi vì nhà con dâu tôi không có giường dành cho hai người đâu."
Hướng Mỹ Hoa nhịn không được vèo cười đi ra.
Lương Nhược Du đột nhiên cảm thấy được đầu đau quá, có dự cảm ba ngày nay ngay đến không muốn ngâm nước nóng cũng khó , còn có hai vị khách không mời mà đến này, còn muốn ở nhà nàng hưởng thụ thế giới của hai người? Hơn nữa bà bà còn có ý định phá hư, nàng vẻ mặt bất đắc dĩ ngước nhìn trời.
"Các vị mời lên xe đi, cảnh sát sẽ đến đuổi người."
Sự tình phát triển đến tận đây, bạn trai không nói lời nào, Hạ Lâm cũng chỉ có thể không cam lòng muốn kéo bạn trai chuẩn bị lên xe, lại bị mẫu thân của bạn trai không bằng lòng ngăn lại ——
"Từ từ, ngươi tọa mặt sau."
Hạ Lâm dậm chân, hờn dỗi kháng nghị nói: "Bá mẫu, con muốn cùng ngồi với Mikan!"
Đây chính là cái gọi là gừng càng già càng cay, Tiểu Vũ bà bà hai tay nhất quán."Mại Khải chân dài như vậy, thì phải ngồi bên cạnh ghế lái xe nha? Ngươi nhẫn tâm đem hắn tống ở phía sau hay sao? Huống hồ hắn lại không biết đường, không thể để cho hắn lái xe."
Tiểu Vũ bà bà rất cao chiêu, một câu phá hỏng Hạ Lâm, làm cho Hướng Mỹ Hoa trong lòng không ngừng vỗ tay, cảm thấy hiện tại so với đi tám giờ đường còn phấn khích hơn, nàng ôm Tiểu Vũ trực tiếp trốn việc sắp xếp của mẹ với tiểu tam, ánh mắt mở thật to, trộm hỏi Tiểu Vũ: "Cô ta là ai?"
"Hạ lâm tỷ tỷ."
Tỷ tỷ? Sách, thanh xuân vô địch sao? Lừa nàng không tuổi trẻ quá ác."A di biết cô ta kêu Hạ Lâm, ý của Mỹ Hoa a di là, cô ta là chính là bạn gái của ba con sao? Từ từ, Tiểu Vũ biết cái gì gọi là bạn gái sao?"
Tiểu vũ thực thần khí nói: "Đương nhiên biết, con cũng có bạn gái a!"
Mỹ Hoa thiếu chút nữa té xỉu."Nhỏ như vậy giao cái gì bạn gái? ! Ngươi cái gì cũng không học, lại đi học ba của ngươi có bạn gái ——" Hạ Lâm "Tỷ tỷ" lên xe , Hướng Mỹ Hoa đành phải đình chỉ bức cung.
Hạ Lâm không hờn giận ngồi theo sắp xếp, Tiểu Vũ bà bà an vị ở bên cạnh nàng, giống cái ngục tốt nhíu mày chằm chằm nhìn đối phương.
Bên ngoài xe, Kỳ Mại khải buồn cười nhìn vợ trước."Cô sẽ lái xe sao?"
Lương Nhược Du không hài lòng, lơ đễnh nói: "Lái xe khó khăn lắm sao?"
"Cô trước kia sẽ không lái xe, hồi trước kết giao, tôi luôn là của người lái xe."
Nàng nhún nhún vai, không tính toán cùng tình nhân cũ ,cô không muốn cùng nam nhân này thảo luận qua khiến cô nhớ lại."Thời gian sáu năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
Nàng lên xe, hắn đi theo lên xe, thắt dây an toàn, cười khẩy nói: "Có lẽ cô có thể nói cho tôi biết địa chỉ, chính mình đáp xe taxi qua đi."
Hô, ……… ."Xin cứ tự nhiên." Nàng cầm bút bắt đầu ghi địa chỉ cho hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi viết địa chỉ cho anh."
Chỗ ngồi phía sau Kỳ mẫu thấy thế, oa oa ngăn cản nói: "Nhược Du, ngươi đừng nghe Mại Khải hay nói giỡn rồi, đã lên xe rồi , giờ lại còn xuống xe là đạo lý gì? Huống hồ, Hạ tiểu thư nhiều hành lý như vậy, thật vất vả mới đem hành lý khiêng lên xe, dời trên dời dưới nhiều phiền toái a!"
Hạ Lâm nắm chắc cơ hội, hưng phấn mà nói: "Con có thể chính mình lấy!" Hừ, chỉ cần có tiền, cô không tin tìm không thấy một khách sạn thoải mái đủ tiêu chuẩn để ở.
Kỳ mẫu lớn tiếng quát bảo ngưng lại."Cái gì chính mình lấy? ! Cô có biết hay không một đống cá tôm của tôi không thể rời đi tủ lạnh lâu lắm sao? Tôi vội vã về nhà, nào có khoảng không để cho cô xuống xe? Còn có kia một đống hành lý là chuyện gì xảy ra? Hạ tiểu thư, ngươi tính toán ở Hoa Liên nghỉ ngơi một tháng sao? Mới ba ngày mà thôi hành lý liền hai cái vali to như vậy?"
Hạ Lâm bị Kỳ mẫu niệm không thôi ngay cả một chút đại khí cũng không dám.
Chỗ ngồi phía sau chính là Hướng Mỹ Hoa cực không có đồng tình với tâm địa của Hạ Lâm ôm Tiểu Vũ cười trộm.
"Nhược Du, lái xe ."
Lương Nhược Du thở dài, đối với nam nhân bên cạnh vô cùng rất bất mãn, mẫu thân mình như vậy làm bạn gái khó xử , hắn cư nhiên không nửa điểm tỏ vẻ? Lạn nhân!"Ngươi còn có ý kiến sao?" Cô lạnh lùng nhìn hắn, thật muốn cấp cho tên đầu heo này một quyền!
"Không có, tôi chỉ nhìn chằm chằm cô lái xe." Kỳ Mại Khải ngồi xuống , thoải mái nói.
Nàng nhíu mày."Không ai nói kỹ thuật lái xe của tôi không tốt."
"Tôi chưa từng ngồi xe cô lái, huống hồ cô không nói cho tôi biết cô biết lái xe."
"Có lẽ tôi thi đậu hộ chiếu ngày đó, hẳn là cũng nhờ anh đi?" Cô lãnh trào.
"Phương pháp kia không tồi."
"Thật không nghĩ tới anh cũng thật nhỏ nhen ( Chính văn “Kế toán góc” cái này chắc nói đến con người nhỏ nhen) như vậy."
"Con tôi sẽ ngồi trên xe của cô, cô nên nói cho tôi biết."
Nàng hừ lạnh một tiếng."Nói ta đồng thời, thỉnh ngẫm lại chính mình, kết giao bạn gái có phải hay không nên nói cho ta biết trước ? Này anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến con tôi!"
"Cô cũng thực nhỏ nhen." Hắn dắt cười.
"Cũng vậy."
Hắn nhìn vợ trước, trầm giọng nói: "Tôi sẽ nhìn chằm chằm cô lái xe."
"Anh có thể chậm rãi nhìn!"
Lương Nhược Du tựa hồ nghĩ muốn bày ra kĩ thuật của chính mình, chân ga nhất giẫm, xe như mũi tên theo bàn lao ra đi, vững vàng lái xe chạy trên đường cái.
Hắn không nói chuyện, lại đáng chết nhìn chằm chằm cô.
Ngoài của sổ xe phóng qua mà mọi khi luôn là phong cảnh có thể khiến nàng tâm tình tốt lên mỗi khi công tác lo âu, nhưng hiện tại lại giống mất đi sở hữu ma lực, trước mắt đích cảnh đẹp không hề làm cho nàng cảm thấy bình tĩnh, nàng xê dịch cái mông, hiểu được nội tâm chính mình có bao nhiêu nôn nóng...
Hắn là đại ân nhân, hắn là đại luật sư, đương nhiên sẽ không đặc biệt chạy tới Hoa Liên tìm nàng tranh cãi, kia, hắn mạc danh kỳ diệu đột nhiên xuất hiện là vì cái gì? Tiểu Vũ lúc trước nói nàng phải về Đài Bắc lại là có ý gì?
Nàng thực phiền não, chỉnh cái đầu nghĩ xem ba ngày nay nàng nên như thế nào ứng phó hết thảy? Phải như thế nào ứng phó hắn? Phải như thế nào ứng phó cô bạn gái trẻ tuổi vô địch của hắn?
Rối loạn rối loạn, hảo phiền hảo phiền.
Lương Nhược Du rõ ràng biết, nên bình tĩnh sống cuộc sống của chính mình vì vậy sáu năm trước cô mới làm vậy. Mà nam nhân này lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô khiến cô như vậy loạn một đoàn...
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp