Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 12: Chuyện xưa


Chương trước Chương tiếp

Vũ Minh

Sáng sớm thứ 6, không biết sao từ lúc thức dậy tôi liền bắt đầu tâm thần không yên, có dự cảm không lành.

Đưa Tiêu Tiêu tới nhà trẻ xong, tôi nhanh chóng chạy tới công ty, trong vòng chưa đầy 10 phút.

Ở công ty, tất cả đều bình thường, công việc đều tiến hành đầu vào đó, nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnhlại

Không bao lâu, di động đổ chuông, là Lệ Nhã.

“Lệ Nhã, chuyện gì?” Lệ Nhã không bao giờ vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà gọi cho tôi, chắc là có chuyện quan trọng.

“Vũ Minh, có chuyện em nghĩ nên nói cho anh biết một tiếng. Hân Ngôn hình như đã xảy ra chuyện.”

“Em nói gì? Chuyện gì?” Trong điện thoại Lệ Nhã cứ một bộ muốn nói lại thôi, làm tim tôi như muốn vọt lên tận cổ họng.

“Anh đừng gấp, hẳn là cũng không quá nghiêm trọng. Vừa rồi em đi ngang qua phòng làm việc của Hân Ngôn, nghe Đinh Đang nói chuyện điện thoại nênmới biết được. Hình như Hân Ngôn đang trên đường tới công ty thì gặp sự cố, hiện giờ Đinh Đang qua đón cô ấy rồi. Em sợ ngộ nhỡ có gì phiền phức, nên nói trước với anh thì tốt hơn.”

“Được, anh biết rồi, cámơn em.”

Mặc kệ nói thế nào, Lệ Nhã quen biết tôi đã lâu, hiểu rõ tôi nhất, cũng là bạn bè và trợ thủ thân thiết nhất.

Lệ Nhã biết rõ tính tôi, tôi không thíc bất kỳ chuyện gì mà không được chuẩn bị trước, càng ghét nhất là không nắm trong tay mọi chuyện đang diễn ra, vì vậy toàn bộ tin tức quan trọng Lệ Nhã sẽ báo cho tôi trước tiên.

Cúp cuộc gọi của Lệ Nhã, tôi không chần chờ vội bấm số của Hân Ngôn.

Không biết là chuyện gì, hi vọng khôngphải là sự cố giao thông.

Nhà Hân Ngôn giàu có, từ nhỏ đến trường đều có tài xế đưa đón, cho dù sau khi lên đại học, cũng chưa từng tự mình lái xe.

Còn nhớ lúc mới quen, Hân Ngôn thực tập trong công ty tôi, vừa thi bằng lái xong, hưng phấn muốn chở mọi người hóng gió, ngay cả tôi - người em ghét nhất, ông chủ máy móc, không có lương tâm - mà cũng có được vinh dự khủng khiếp đó.

Chỉ là vui vẻ thích thú như vậy, chỉ chưa tới thời gian nửa năm liền biến thành hư ảo.

Khi đó kết thân với Diệp Thị thật bại, Hân Ngôn tình nguyện buông tha tất cả cũng phải ở bên mối tình đầu đã yêu nhiều năm - Tần Bân, mà kế hoạch muốn tìm một rể quý hỗ trợ con gái duy nhất của mình chống đỡ Diệp Thị cũng hoàn toàn bị hủy.

Có lẽ là lòng tự ái đàn ông thúc giục, hoặc giả là tôi không thể tiếp nhận được cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng lại quyết một lòng với một chàng trai trẻ luận về học thức, tướng mạo, gia thế đều không xuất sắc, mà từ trước tới giờ em đều xem tôi là một cấp trên xấu xa, đầy bụng ý xấu.

Vì vậy, tôi bắt đầu thu mua Diệp Thị, chờ đợi đến ngày cô gái tâm cao khí ngạo đó cúi đầu với tôi, cho đến ngày đó......

Tôi còn nhớ rất rõ đó là vào ngày thứ 2 tuần lễ đầu tiên của tháng 4, 6 năm trước, vừa mới vào công ty chuẩn bị làm việc thì bị một số gọi lạ quấy rầy.

Người gọi là Tần Bân, nói có việc liên quan đến Hân Ngôn và Diệp Thị muốn nói với tôi, hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần công ty.

Tôi vốn không muốnđi, dù gì ở một mức độ nào đó tôi và Tần Bân cũng là tình địch, nhưng thái độ thành khẩn của Tần Bần làm tôi dao động.

****************************************************

........

“Tôi yêu Hân Ngôn.”

.............

“Tôi nguyện ý vì cô ấylàm bất cứ chuyện gì.”

.........

“Hi vọng anh có thể thành toàn cho chúng tôi, cũng bỏ qua cho Diệp Thị........”

...........

****************************************************

Đến nay, đây là những câu tôi còn nhớ trong số những lời Tần Bân đã nói ngàyđó.

Nói thật, tôi từng không có bất kỳ thiện cảm nào với chàng trai trẻ quá mức bình thường này, nhưng ánh mắt kiên nghị của cậu ngày đó làm tôi thỏa hiệp.

Tôi chưa bao giờ thấy loạiánh mắt đó, khi cậu nhắc tới Hân Ngôn, trong mắt dường như phát ra ánh sáng rực rỡ.

Hoặc là, khi đó còn tuổi trẻ bồng bột phóng túng bất kham tôi căn bản không thể hiểu được cái gọi là yêu của cậu với Hân Ngôn, nhưng lại bị cái gọi là thâm tình, thứ mà tôi chưa bao giờ hiểu nổi, đả động.

Ra khỏi quán cà phê, tôi và Tần Bân đứngở đầu phố bắt tay nói tạm biệt, vốn tưởng mọichuyện sẽ kết thúc như vậy, không ngờ........

Một chiếc ô tô mất khống chế ngay lúc này lao tới chỗ hai người chúng tôi.

Lúc đó tôi đang đứng phía ngoài, còn chưa kịp phản ứng, Tần Bân đã đẩy tôi ra.

Bên tai là tiếng thủy tinh vỡ tan tành, tiếng xe thắng gấp, tiếng người chung quanh thét chói tai.... Còn nữa, xuyên qua cửa xe, tôi thấy rõ ràng, Hân Ngôn đang ở bên kia đường, từ từ ngã xuống.

Cuối cùng, quanh quẩn bêntaitôi, là lời của Tần Bân, lúc này đang nằm trong vũng máu không ngừng lập lại một câu: “Xin thay tôi chăm sóc Hân Ngôn......”

Sau đó Tần Bân trở thành người thực vật, tài xe gây tai nạn hôm đó thừa dịp hỗn loạn đã bỏ chạy mất, về sau điều tra, chiếc xe gây tai nạn cũng là xe trộm.

Hân Ngôn bị ám ảnh, một khoảng thời gian dài sau đó, đứng nói là lái, thậm chí chỉ cần ngồi xe là em đã rất sợ hãi.

Thực ra, tôi đã từng hoài nghi tai nạn này không phải là vô tình, nhưng người mà kẻ chủ mưu muốn hại, cũng không phải là Tần Bân.

Chântướng của việc này, cho đến 4 năm sau, lúc ở trong tù, quen biết và tiếp nhận bang phái của Vinh ca, tôi mới biết được.

Mà tôi, cũng ở cái ngày biết được sự thật đã quyết định, sự thật này sẽ vĩnh viễn là bí mật.......

Biết được chỉ là xe bị bể bánh, tôi cũng yên tâm, nhưng vì lý do anh toàn, tôi vẫn kiên trì muốn đem xe Hân Ngôn đi kiểm tra toàn diện, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn.

Chiều chủ nhật, Hân Ngôn đưa Tiêu Tiêu về, sau việc Tức Dạ, hôm nay chúng tôi mới gặp lại.

Trong phòng khách, không đợi tôi và Hân Ngôn chào nhau, Tiêu Tiêu đã lôi Hân Ngôn chạy đến bên cạnh tôi, lại kéo tay tôi nói: “Ba mẹ, Tiêu Tiêu có một nguyện vọng sinh nhật muốn tuyên bố.”

“Nói đi, nguyện vọng gì?” Không biết có phải lại muốn đồ chơi mới gì không.

“Nguyện vọng của con là....... Con muốn ba mẹ cùng tham gia tiệc sinh nhật của con!”

“Hả?....” nguyện vọng của Tiêu Tiêu cũng không ngoài dự liệu của tôi, trẻ con mà, luôn hi vọng ba mẹ có thể ăn mừng sinh nhật với mình, chẳng qua từ trước tới giờ tôi luôn chủ trương không thể cưng chiều con cái vô điều kiện, cố ý gây khó khăn hỏi, “Tiêu Tiêu, còn nhớ lần trước ba nói, con phải tự làm kế hoạch tiệc sinh nhật không?”

Một tuần trước, Tiêu Tiêu đã nói sinh nhật muốn làm tiệc ở nhà, mời tất cả bạn bè ở nhà trẻ tới chơi, hơn nữa không cho quá nhiều người lớn tham gia.

Lúc đó tôi chọc nó nói, nếu muốn có một bữa tiệc sinh nhật của riêng mình, thì phải tự mình bố trí. Bao gồm địa điểm, số người tham gia, thức ăn, đồ chơi..... Nếu như Tiêu Tiêu có thể làm được một bản kế hoạch kỹ càng, như vậy tôi đồng ý cho nó toàn quyền phụ trách, đều làm theo yêu cầu của nó.

“Dạ, ba, kế hoạch đã viết xong rồi!”

Tiêu Tiêu móc ra một tập tài liệu từ trong ba lô nhỏ, trịnh trọng đưa cho tôi.

Đọc qua, mặc dù có nhiều chữ viết sai, câu văn không đúng ngữ pháp, nhưng coi như là một bản kế hoạch rất đầy đủ, cặn kẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Hân Ngôn, xem ra, Tiêu Tiêu chẳng những tưởng là thật, mà còn tìm được một trợ thủ thật giỏi.

“Đừng nhìn tôi, kế hoạch này là Tiêu Tiêu tự viết, tôi chỉ góp ý một chút thôi.”

Hân Ngôn tựa như hiểu ý tôi, giải thích.

“Thật sao?” Năng lực của Tiêu Tiêu lại một lần nữa khiến tôi kinh ngạc, đứa nhỏ này, tương lại không thể tưởng được.

Tôi ôm Tiêu Tiêu lên, nghiêm túc hỏi: “Tiêu Tiêu, nói cho ba, kế hoạch này thật là con tự viết, mẹ không giúp chứ?”

“Tất nhiên ạ!” Tiêu Tiêu đắc ý vỗ ngực mình, “Ba đã nói, con trai phải tự lập, như vậy mới có thể bảo vệ được người quan trọng nhất của mình, Tiêu Tiêu là con trai, chuyện của mình tất nhiên phải tự mình hoàn thành, như vậy tương lai mới bảo vệ được mẹ không bị kẻ xấu khi dễ.”

Đứa nhỏ này.......

Tôi và Hân Ngôn không hẹn mà nhìn nhau cười một tiếng.

Sau đó Tiêu Tiêu được thím Quy dẫn lên lầu tắm rửa thay quần áo, Hân Ngôn bỗng nhiên nói có chuyện muốn nói với tôi một chút.

“Vũ Minh, gần đây anh vẫn ở chung một chỗ với cô Ngải Tất đó sao?”

Câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, làm tôi hơi bất ngờ, từ lúc nào thì Hân Ngôn có tâm tư quan tâm cuộc sống riêng của tôi rồi?

“Hân Ngôn, em không cảm thấy là gần đây em quản quá nhiều chuyện sao?”

“Lần trước là Lệ Nhã, mới có mấy ngày lại có một Ngải Tất, Vũ Minh, anh không thể chú ý tác phong của anh một chút sao?” Em cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói, nhưng bàn tay đang siết chặt tay vịn ghế sa lon đã bán đứng em.

“Hai bên đều tình nguyện, có gì phải chú ý? Hơn nữa việc này thì liên quan gì đến em chứ?”

Tôi nhấn mạnh từng từ, vạch rõ thân phận hiện nay của em.

“Anh.....” Dường như bị tôi chọc giận, em dừng lại mấy giây để bình tâm lại mới nói tiếp, “Lâm Vũ Minh, anh làm gì dĩ nhiên không liên quan đến tôi, nhưng anh có thể đừng đem những chuyện lộn xộn này kéo về nhà không? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của Tiêu Tiêu bao nhiêu? Anh có biết hay không, hôm trước Tiêu Tiêu nói với tôi, Ngải Tất.......”

“Ngải Tất? Cô ta nói gì với Tiêu Tiêu?” Ngải Tất chỉ tiếp xúc với Tiêu Tiêu có mấy giờ vào cái ngày từ Hạ Môn trở về, không biết đã gây ra chuyện gì rồi?

“Thôi, không có gì.” Hân Ngôn lắc đầu một cái, một bộ không muốn nhắc lại, “Tóm lại, tôi không hi vọng Tiêu Tiêu trưởng thành trong một hoàn cảnh không lành mạnh, nếu không tôi tình nguyện buông tha Diệp Thị, cũng sẽ bằng mọi giá đoạt lại Tiêu Tiêu!”

“Yên tâm, Tiêu Tiêu là con trai duy nhất của tôi, tôi hiểu ý em. Chuyện Ngải Tất không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, nhưng nếu em thật để ý, ngày mai tôi để cô ta đi là được.”

Nghĩ kỹ, một đêm kia với Ngải Tất, quả thực không có trong tính toán của tôi, hơn nữa, cô gái kia quả thật là bị tình cảm làm mê muội rồi.

Gần đầy trong công ty, không ít người hình như đã nhận ra Ngải Tất có tình cảm với tôi, còn tôi vẫn cứ mập mờ không rõ, thậm chí không biết từ đâu truyền ra lời đồn, làm không ít nhân viên nữ bắt đầu chèn ép Ngải Tất.

Tôi từng nghĩ, qua một thời gian nữa, chờ tình cảm của Ngải Tất nguội dần, mọi chuyện sẽ từ từ bình thường trở lại.

Hiện tại nếu Hân Ngôn đã nói thẳng như vậy, tôi nghĩ cách tốt nhất là tìm giúp Ngải Tất một công việc tại công ty khác, để Ngải Tất rời xa đống rắc rối này.......

Hân Ngôn:

Cô gái tên Ngải Tất đó, chỉ ba ngày sau cuộc nói chuyện của tôi và Vũ Minh, đã chuyển đi một công ty khác. Anh làm việc vẫn mau lẹ, gọn gàng như cũ.

Lúc Lệ Nhã nói với tôi tin này, trên mặt mang theo nụ cười kín đáo. Tôi làm bộ không quan tâm, thản nhiên ừ một tiếng. Lệ Nhã cũng không nói thêm gì nữa.

Phụ nữ, tranh giành tình cảm càng nhiều, thì cuối cùng bị thương cũng càng nặng. Về phần cô gái còn chưa tốt nghiệp đó, sợ rằng chỉ là mơ một mộng cô ta không nên mơ, chơi một trò chơi cô ta không chơi nổi. Vậy Lệ Nhã thì sao, còn tôi?

Việc tu sửa công trình Điệp Thúy Viên tương đối thuận lợi, mấy hạng mục nhỏ hơn khác cũng không xảy ra vấn đề gì. Một tuần này trôi qua hết sức yên ổn, rảnh rỗi làm tôi lại bắt đầu suy nghĩ, có nên tìm kiếm một tình yêu mới hay không?

Cuối tuần này Tiêu Tiêu không qua đây, phải cô đơn hai ngày cuối tuần. Thôi thì thứ 7 ở công ty tăng ca luôn, dù sao chuyện công ty cũng không bao giờ xong được.

Đinh Đang đành tăng ca với tôi, nhìn bộ dạng không có tinh thần của Đinh Đang, tám phần là có hẹn rồi, không đi không được. Thấy mọi chuyện cũng ổn rồi, tôi liền thả Đinh Đang đi, ở lại công ty một mình.

Một mình, xung quanh yên tĩnh dị thường, thế mà cũng đọc không vào dự án trong tay. Sau giờ cơm trưa có chút mệt, nhưng không muốn ngủ, di động đổ chuông, là Duy An gọi tới. Không muốn nhận, tôi chuyển thành chế độ im lặng, nhìn điện thoại cứ nháy sáng, bất chợt nhớ đến một người.

Nghĩa địa, là nơi anh tĩnh nhất trên thế giới. Là nơi chôn cất mối tình đầu của tôi.

Hơn 2 năm rồi, Tần Bân, anh rời đi đã sắp ba năm. Ở bên kia anh có khỏe không? Em thì không vui vẻ, không vui vẻ chút nào.

Ban đầu, cho là buông tha tất cả là có thể ở cùng anh, cho dù tương lai phải đối mặt với cuộc sống nghèo khó. Nhưng chỉ cần có anh, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Rốt cuộc, ba mẹ em cũng từ bỏ kết thân với Lâm Thị, chấp nhận tình cảm của chúng ta. Hạnh phúc đã đến trước mắt, nhưng trong một tai nạn xe cộ cố ý anh biến thành người thực vật. Tiếp theo Diệp Thị bị Lâm Thị thâu tóm, ba mẹ bị đả kích nặng nề mà bệnh không dậy nổi, lần lượt qua đời. Em lại không có khả năng gánh khoản tiền chữa bệnh kếch xù của anh.

Rốt cuộc, em quyết định, mang theo tình yêu sâu đậm của em với anh, gả cho người em hận nhất.

Đêm hôm đó, khi anh ta điên cuồng chiếm lấy em, trong đầu tôi tất cả đều là hình bóng anh. Anh ta nói chỉ cần anh ta lấy được em, thì anh có thể tiếp tục được trị liệu. Em đồng ý cuộc giao dịch này.

Bân, anh sẽ tha thứ cho em, phải không?

Nhưng em tuyệt đối sẽ không khuất phục, em muốn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình, khiến kẻ đã phá hủy tất cả của em phải trả giá thật lớn.

3 năm, em dùng 3 năm ròng rã, rốt cuộc đưa được anh ta vào tù, và anh sau 4 năm hôn mê rốt cuộc tỉnh lại. Vậy mà, khi anh biết đến sự tồn tại của Tiêu Tiêu, anh trầm mặc cự tuyệt nói chuyện với bất kỳ người nào. Đối mặt với trầm mặc của anh, cho dù nhìn thấy Lâm Thị chia năm xẻ bảy trước mặt, em cũng không thấy một chút vui sướng nào khi báo thù xong.

Bân, anh vẫn không thể nào tha thứ cho lựa chọn bất đắc dĩ của em. Anh có tôn nghiêm của anh, có lẽ anh thà lựa chọn cái chết, cũng không muốn em dùng thân thể của mình để hoàn thành một cuộc giao dịch như vậy. Càng không cách nào tiếp nhận được em đã vì kẻ mình từng hận nhất sinh con dưỡng cái.

Anh vĩnh viễn rời xa em vào ngày thứ ba anh ta bị bắt.

Cách song sắt, em ngẩn ngẩn ngơ ngơ ký đơn li hôn với người đó. Anh ta chủ động từ bỏ quyền giám hộ đứa bé và giao tất cả tài sản cho em. Một khắc kia, nhìn anh ta lạnh nhạt xoay lưng rời đi, em gần như có một ảo giác. Anh ta còn không biết anh đã vĩnh viễn rời xa em, có lẽ là anh ta thật sự yêu em, cho nên cuối cùng lựa chọn buông tay, dung túng em đẩy anh ta vào vực sâu tội phạm kinh tế.......

Lý trí rất nhanh trở về, hiện giờ việc tôi cần làm là chấn hưng lại Diệp Thị, nuôi nấng Tiêu Tiêu nên người.

“Hân Ngôn.” Không biết Duy An đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, “Nơi này gió lớn, chúng ta về đi thôi.”

Nói xong anh ta đặt bó cúc đại vàng óng trước mộ Tần Bân.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Gọi điện thoại không ai bắt máy, anh chạy tới công ty hỏi, họ nói em mua hoa tưoi rồi tự mình lái xe ra ngoài. Anh đoán là em tới đây.”

Trên đường về, Duy Anh vòng tay qua vai tôi, để tôi dựa đầu vào vai anh ta.

“Anh thường tới đây sao?” Nhớ lại trước mộ Tần Bân có một bó bách hợp đã khô một nửa, tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Không, hôm nay là lần đầu tiên, cũng vì tìm em.” Duy An nhanh chóng trả lời.

Đến cửa, tôi mượn cớ đi toilet, vào hỏi nhân viên nghĩa trang. Thời gian này, rất ít người tảo mộ, chắc chắn bọn họ sẽ có ấn tượng.

“Nửa năm trước, có hai người đàn ông tới. Trước khi đi họ để lại một khoản tiền, nhờ chúng tôi mỗi tuần đặt một bó bách hợp trước mộ ông Tần. Đầu năm nay, họ đã gởi phí mua hoa cả năm tới tài khoản của chúng tôi rồi.” Ông lão làm việc ở đây gần như cả đời, vừa nghe tên Tần Bân, lập tức nói. Làm việc ở đây, khó có cơ hội có người để nói chuyện.

“Ông còn nhớ hai người đó hình dáng như thế nào không?”

“Hình dáng....... Không nhớ nổi. Ta chỉ gặp qua có một lần, ta cũng lớn tuổi rồi. Bất quá hình như có một người là họ Lâm.”

“Đi lâu vậy, không thoải mái sao? Nếu không em đừng lái xe, để anh chở về.” Ra bãi đậu xe, Duy An lập tức hỏi han ân cần.

“Không sao, em rất khỏe.”

Dù sao đã qua nhiều năm, tôi, Vũ Minh, Lệ Nhã, Duy An, chúng tôi đều không còn sự ngây ngô và xúc động như năm đó nữa rồi, tình cảm đơn thuần như vậy, đối với người nào đều là xa xỉ.

“Anh à, anh cũng sớm tìm một người có thể bên nhau cả đời đi. Đừng cứ lo lắng cho em mãi.” Tôi cười nói.

Duy An đã 30 tuổi rồi, những năm này vì giúp tôi, một người bạn gái cũng không có.

“Anh đã hứa với bác Diệp phải chăm sóc em thật tốt.” Giọng anh ta rất kiênđịnh.

“Anh kết hôn và chăm sóc em đâu có gì mâu thuẫn chứ?” Tôi nhịn không được nện một phát vào ngực anh ta, khi còn bé mỗi lần giành không lại Duy An, tôi sẽ nện anh ta như vậy, “Để người ta cho là em làm trễ nãi hạnh phúc của anh, không tốt.”

“Cứ vậy thôi.” Duy An sờ sờ ngực, vẫn cười cười dễ chịu.

Lúc Tiêu Tiêu đến, mang theo danh sách đồ dùng cần mua, muốn tôi đi siêu thị với nó. Tiêu Tiêu chọn địa điểm tổ chức là nhà Vũ Minh, vì ngôi biệt thự kia mới trang hoàng lại không quá nửa năm, nghe nói là mời nhà thiết kế nội thất nổi tiếng thế giới đến làm, thật là đứa bé lanh lợi, biết sử dụng tài nguyên.

Tôi đọc kỹ danh sách Tiêu Tiêu đưa, mỗi đồ vật đều viết rõ ràng số lượng và giá tiền dự tính, dưới cùng có có tổng chi phí dự tính. Hơn nữa lần này, một lỗi chính tả cũng không có. Tôi hỏi Tiêu Tiêu có phải là nhờ ba làm giùm không, nó nói là thím Quy giúp một tay.

“Mẹ đoán phần lớn là công lao của thím Quy rồi.” Tôi trả bảng danh sách lại cho Tiêu Tiêu, tìm chìa khóa chuẩn bị lấy xe ra. Tiêu Tiêu cầm danh sách tựa như bảo bối cất kỹ vào trong ba lô nhỏ.

“Thím Quy giúp con rất nhiều, nhưng con đã học xong phần lớn rồi.” Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, không phục nói.

Thừa dịp tôi lấy xe, Tiêu Tiêu còn chạy đi nhờ Tiểu Mộc theo cùng. Nói ra, với những thứ này đó trong siêu thị, bất luận là giá tiền hay chất lượng, tôi đều không rành bằng Tiểu Mộc. Đứa nhỏ này bây giờ biết nhờ tận dụng tất cả những gì có lợi phục vụ cho nó, thật là thú vị.

Đến siêu thị, Tiêu Tiêu và Tiểu Mộc đi đằng trước trái chọn phải tuyển, còn tính sao cho có lợi nhất nữa. Đoán chừng là Vũ Minh quy định số tiền cụ thể, không được vượt quá.

Tôi đi ở phía sau phụ trách đẩy xe, sau đó là cà thẻ trả tiền, còn những thứ khác mặc kệ. Nếu đứa bé có hứng thú, nên để cho nó rèn luyện một chút. Nửa năm sau, Tiêu Tiêu lên tiểu học rồi, tôi hi vọng nó học được nhiều thứ hữu dụng ngoài nhà trường.

Chán chết nhìn quanh siêu thị, đột nhiên tôi thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng ở quầy khuyến mãi, Ngải Tất.

Không phải Vũ Minh giới thiệu cho cô ta một công việc mới ư, công ty đó cũng không nhỏ, sau chủ nhật còn tới siêu thị làm thêm nhân viên tiếp thị?

Cô ta cũng đồng thời thấy tôi, chỉ chỉ cửa siêu thị, ý bảo ra ngoài nói chuyện.

Tôi kêu Tiểu Mộc trông Tiêu Tiêu, rồi đi ra.

“Cô rất kỳ quái vì sao tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?” Trong giọng nói và ánh mắt của Ngải Tất đều mang theo giễu cợt.

“Cô có thể chọn bất kỳ công việc nào cô thích.” Tôi nói.

“Bởi vì các người có tiền, có quyền, là có thể tùy ý quyết định vận mệnh, đùa giỡn tình cảm của người khác sao? Các người chơi đủ rồi, liền đá văng tôi đi, thậm chí là đưa lên giường kẻ khác!” Cô ta kích động la to, tôi nhìn thấy trong mắt cô ta ý muốn báo thù giống như tôi năm đó.

“Theo tôi biết, Lâm Vũ Minh không phải là người không có trách nhiệm như vậy. Hơn nữa anh ấy đã giúp cô tìm một công việc khác thật tốt.”

“Là thế này phải không? Ngoài mặt thì nói giúp tôi tìm một công việc tốt hơn, sau lưng lại nói không chịu nổi tôi, buộc tôi tự từ chức. Tôi hận các người, Diệp Hân Ngôn, Lâm Vũ Minh, Thư Lệ Nhã, các người đều là kẻ xấu, tôi hận các người!” Trong đôi mắt phẫn hận của Ngải Tất có nước mắt, nhưng cố nén không cho chảy xuống.

“Nếu cô cảm thấy hận tôi có thể giúp cô thay đổi được gì, vậy cô cứ hận. Nhưng kỳ thật hận không giải quyết được bất cứ việc gì đâu.” Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, “Cô cần tìm một người đàn ông bình thường, sống một cuộc sống bình yên.”

Ngải Tất sững sờ, đứng yên tại chỗ không nói gì, tôi xoay người vào lại siêu thị tìm Tiểu Mộc và Tiêu Tiêu.

Không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, đã làm chắc chắn sẽ có người biết. Nếu làm, phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng lời đồn đại. Không chịu nổi nhất định sẽ thất bại thảm hại.

Tôi chỉ hi vọng, cô gái này có thể nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn mê.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...