Ly Hôn Không Chia Tay
Chương 17
Anh luôn nhớ cô thích nhất kiểu dáng gì, quần áo làm bằng chất liệu gì, đến bây giờ đều nhớ size quần áo cô mặc, ngay cả vòng eo nhỏ như vậy mà anh đều nhớ rất rõ ràng, huống chi là những bộ phận nhỏ khác nữa. . . . . .
Trời ạ, cô suy nghĩ đi nơi nào rồi?
Như đã nói qua, nếu như không phải bởi vì anh công việc quá bận rộn mà lạnh nhạt không quan tâm cô thì anh thật sự là người hiểu cô nhất.
Nghiêm túc mà suy nghĩ, cảm giác này thật vô cùng kỳ diệu, ngọt ngào rót vào tâm khảm, ngực của cô xông lên một hồi ấm áp.
"Có phải chúng ta nên đi rồi không?"
Anh hài lòng cười. "Tốt, chúng ta đi thôi."
Rất lâu không có nghe được cô nói "chúng ta" rồi.
Cô đối với anh vẫn giữ một khoảng cách, một câu "chúng ta" làm anh nhớ về thời gian vui vẻ trước đây.
Từ lúc nãy cô ẩn núp Kim Duẫn Xán, gấp gáp muốn thoát khỏi anh ta, anh tin tưởng Dĩ Du không thích Kim Duẫn Xán, cũng không có đối tượng yêu, anh mới có cơ hội có thể đến gần cô, nối lại tình yêu với cô.
Chỉ cần tình yêu của cả hai vẫn còn, mặc kệ hy vọng nhỏ bé cỡ nào, anh nhất định phải thay đổi tình hình, thay đổi hiện trạng.
Hai người đến một siêu thị, cô nghĩ rằng anh sẽ rời khỏi nhưng không ngờ anh vẫn đi theo cô vào siêu thị để mua thực phẩm.
Không những làm tài xế cho cô, lo lắng sợ cô cảm lạnh, cho cô chỗ dựa ấm áp, cho cô thay quần áo sạch sẽ, hiện tại lại phụ trách đẩy xe giúp cô, chăm sóc thật chú đáo.
"Hôm nay đi mua thực phẩm, là mua dùng trong nhà, hay là mua cho cửa hàng?" Địch Tử Uy đi theo chọn mua nguyên liệu phía sau cô hỏi.
"Tôi mua chuẩn bị cho cơn bão, trong nhà hay trong cửa hàng đều cần."
"Thật tốt quá, bụng của anh thật đói, em hôm nay làm bữa tối có tính phần cho anh không?"
"Chuyện này…." Cô nhìn gương mặt đang mong đợi của anh, lòng mền nhũn, hôm nay làm phiền anh, cô mới có thể từ bộ dáng ướt sũng biến trở thành mỹ nhân nhẹ nhàng khoan khoái, đãi anh một bữa tối coi như biểu lộ lòng biết ơn, cũng không quá đáng chứ? "Được rồi, coi như là vì hôm nay anh giúp tôi."
Anh cười, một câu nói của cô đã mở ra một tia ánh sáng hy vọng vui tươi.
Dĩ Du cũng không phải là người tuyệt tình độc ác, thái độ của cô cũng không giống như trước - coi anh là vi khuẩn mà tránh xa.
Chỉ cần cô nguyện ý cho anh cơ hội, như vậy anh có lòng tin có thể rộng mở nội tâm cô, trở lại cuộc sống ngọt ngào trước kia.
Cô chọn một xe ớt ngọt, ớt xanh, súp lơ, đậu nành, Hà Lan, cần, thịt gà, quả táo, nước cam. . . . . .
Anh tới khu trái cây chọn một hộp đào mật, bỏ vô xe.
"Anh mua cái này làm cái gì?" Cô tò mò hỏi.
"Không phải em thích đào mật sao?"
"Cái này… rất quý." Cô căn bản không dám đụng.
"Đây là giống hồng đào tử trên núi, mỗi viên vừa lớn vừa tròn, nhiều nước lại thơm, nhất định ăn rất ngon."
Cô sững sờ nhìn anh.
Anh lo lắng cô bị cảm, ân cần đưa cô đến Câu Lạc Bộ săn sóc, cố ý chọn lựa áo đầm cho cô, hiện tại lại chọn đào mật - loại mà cô thích nhất, anh săn sóc cho cô rất tự nhiên và chu đáo, thổi ấm trái tim của cô, cô cảm thấy tim của mình từng tấc bị anh đi vào.
Cô và anh sóng vai đi, tay của hai người chạm nhẹ vào nhau, trong lúc bất chợt, bàn tay thật dày của anh bọc lại bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô ngước mắt, tròng mắt đen thâm tình trái ngược với anh.
Thoáng chốc, tần số nhịp tim của cô tăng nhanh, vốn định rút tay về nhưng không cách nào như nguyện, anh cầm thật chặt, cố ý quấn quít, những người bán hàng cũng khó nhìn ra anh đang lôi lôi kéo kéo cô, cô chỉ có thể theo anh.
Hai người lòng bàn tay kề nhau, mười ngón đan cài, Địch Tử Uy lộ ra nụ cười thỏa mãn, chỉ là cứ như vậy vừa đúng khiến người khác sinh ra hiểu lầm.
"Vợ chồng anh tới thử ăn chân giò hun khói đi, ăn thật ngon đó." Một người phụ nữ đứng trước chảo chiên chân giò hun khói nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Đỗ Dĩ Du sửng sốt.
Người phụ nữ đó cư nhiên lại gọi bọn họ là vợ chồng, có nghĩa là bọn họ trông giống như vợ chồng sao? Lỡ như gặp người quen biết thì làm thế nào? "À… chúng tôi không phải…….."
Cô muốn thoát khỏi, nhưng Địch Tử Uy cũng không từ, một tay vẫn nắm chặt cô, một tay kia đi đón chân giò hun khói ăn thử "Thơm quá, cho tôi một miếng."
"Anh thử xem, mùi vị rất tốt, phần này cho vợ của anh. . . . . ."
"Tốt, không thành vấn đề, bà xã." Anh vô cùng phối hợp nhận lấy cây tăm chen vào khối chân giò hun khói, đưa đến bên miệng cô.
"Không. . . . . ." cô không thuận theo, không há mồm, mặt đỏ rần.
"Ngoan, hay là muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn."
Cô nhìn anh bối rối đỏ mặt.
Người bán hàng phát ra tiếng cười khanh khách "Thật hâm mộ vợ chồng hai người, ngọt ngào như vậy."
Cô không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là thuận theo há miệng tiếp nhận mảnh nhỏ chân giò hun khói, tránh cho anh hôn cô trước mặt mọi người.
"Ăn ngon không?" Địch Tử Uy hỏi.
Cô che miệng, cắn chân giò hun khói gật đầu.
"Bà xã tôi thích, bà chủ, cho tôi hai hộp."
"Tốt, không thành vấn đề." Người bán háng cười híp mắt " Anh thật là thương bà xã."
"Mua nhiều như vậy làm cái gì?" Cô nhỏ giọng hỏi anh.