“A, người kia trông rất giống Riche, nhưng làm sao anh ấy có thể xuất hiện ở trường học của chúng ta vào lúc này?”
“Hình như cô gái kia là Tô Vận Nhi hoa khôi của khoa văn học?”
“Tại sao hai người họ lại ở chung một chỗ?”
“Không phải nhìn lầm đấy chứ? tại sao có thể là Riche được? không phải hai ngày nữa anh ấy mới xuất hiện ở trường học chúng ta sao?”
Tức thì, mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung trên thân thể hai người đang ôm nhau kia, Tô Vận Nhi lập tức tỉnh táo lại, vội vã đẩy anh ra, mà Thương Nhĩ Kỳ cũng nhanh tay nhanh mắt đeo lại kính, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, hai tay nắm vai Vận Nhi, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói, “ngày kia gặp, tôi sẽ tặng em một bất ngờ!”
Thương Nhĩ Kì nở nụ cười thần bí, sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe, Vận Nhi vẫn đứng ngẩn người tại chỗ. dường như chung quanh còn tràn ngập mùi hương của anh, Vận Nhi không nhìn theo nữa, chống lại những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trước cổng trường, cúi đầu, đi nhanh vào trường học.
Thương Nhĩ Kỳ, hình như anh ta cũng không đáng ghét đến vậy!
Hai ngày sau chính là buổi họp mặt fan của anh, mà trong lòng Vận Nhi lại có sự mong chờ nho nhỏ.
***
“Não bộ ngài Phạm phải chịu sự va đập nghiêm trọng, có thể sống sót đã là một kì tích, chỉ là thân thể ngài ấy không chịu đựng được di chứng sau tai nạn xe, đại não đã tiến vào trạng thái hôn mê, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!”
Lúc bác sĩ nói kết quả cuối cùng cho Tô Ân Huệ biết, cô lập tức tê liệt ngồi trên mặt đất lạnh băng, nắm thật chặt áo của bác sĩ, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, giọng nói run rẩy hỏi:
“Ý của ông muốn nói là, anh ấy sẽ… trở thành người thực vật sao?”
“Có thể nói là như vậy, nhưng mà xác suất tỉnh lại của người thực vật cũng rất cao!” Bác sĩ làm xong chức trách của mình, liền rời đi để lại một mình Tô Ân Huệ trong không khí đầy thuốc sát trùng nghẹn ngào nức nở.
“Tu Vũ… Tại sao?” Nghẹn ngào trong im lặng, cô không cách nào đối mặt với sự chỉ trích của người nhà họ Phạm, đột nhiên trong lúc đó, cô có cảm giác ngay cả thế giới này cũng vứt bỏ mình, chỉ còn lại một mình cô lẻ loi với căn phòng lạnh lẽo và sự đau thương.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Cuộc đời của cô có hai người đàn ông rất quan trọng, một người đã chết, một người thì trở thành người thực vật…
Nhưng mà,a nh ấy còn sống, chỉ cần còn sống, còn có hi vọng.
Tô Ân Huệ lau khô nước mắt, chạy ra khỏi bệnh viện giống như một người điên, dùng thân thể của mình ngăn cản chiếc xe Bentley màu bạc đang lái ra khỏi tập đoàn SK, vẻ mặt dứt khoát, nhìn thấy người đàn ông trên xe đi về phía mình thì sự tức giận tràn ngập trong lòng lại hóa thành sự uất ức.
“Muốn chết phải không? Cút xa một chút!” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, chỉ một chút nữa, xe của anh sẽ đâm vào cô, người phụ nữ này thật sự không muốn sống nữa sao? Mà anh, thật đáng chết khi vẫn còn quan tâm tới sống chết của cô!
“Thừa Duẫn, nói cho em biết, em phải làm thế nào thì anh mới tha thứ cho em?” Tô Ân Huệ bỗng vọt vào trong ngực anh, những giọt nước mắt nóng bỏng khiến aanh đau nhói, cũng làm mắt anh cay xè. Nhưng lời cô nói lại làm anh bình tĩnh hơn.
Một cỗ cảm giác quen thuộc trở về, đây là lần thứ hai cô ôm anh, vì thế anh không muốn đẩy cô ra.
“Tô Ân Huệ, em suy nghĩ kĩ chưa? Em chắc chắn muốn ở lại bên cạnh anh chứ?”
Giọng nói Âu Thừa Duẫn khàn khàn mang theo sự bất đắc dĩ nặng nề, anh ôm chặt cô gái trong ngực, trong lòng nổi lên một cỗ phiền muộn. anh không từ thủ đoạn nào để trói buộc cô bên cạnh mình, bởi vì anh đã đáp ứng Thừa Huyễn.
“Vâng, em nghĩ kĩ rồi, em sẽ không trốn tránh nữa!” Tô Ân Huệ ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ, hai mắt phiếm một tầng sương mù chứa đầy sự áy náy, chăm chú nhìn từng đường nét rõ ràng của Âu Thừa Duẫn, đây là khuôn mặt vẫn luôn khiến cô say đắm, từ đáy lòng cô vang lên một thanh âm vô cùng chân thật, cô bằng lòng ở lại bên cạnh anh!