Chiếc tắc xi chạy vòng vòng trong thành phố, Vận Nhi không biết nên đi về đâu. Nhà họ Tô đã không còn là nhà của cô nữa. Âu gia sao? Nơi đó mới là nhà của cô sao? Trong lúc cô xuất thần suy nghĩ mông lung, tiếng chuông điện thoại reo lên. Vận Nhi bắt máy, là Tô Viễn Hàng gọi tới, giọng ông ngập ngừng, dường như có chuyện muốn nói với cô.
"Làm phiền anh cho xe quay lại.” Vận Nhi nói với tài xế địa chỉ công ty. Đối với Tô Viễn Hàng, cô lúc nào cũng giữ lòng kính trọng.
Vận Nhi ngồi trong phòng khách đợi Tô Viễn Hàng, sau cuộc họp, giao việc cho người thư kí xong, ông mới bước vào văn phòng. Tô Viễn Hàng là một người rất có nguyên tắc, Vận Nhi cũng hiểu rất rõ, thời gian làm việc của ông luôn luôn được sắp xếp rất khít khao.
“Ân Huệ có liên lạc với con không?” Tô Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn Vận Nhi, chỉ chỉ vào ghế sô pha đối diện ý bảo cô ngồi xuống. Vận Nhi có chút hốt hoảng, bước tới hai bước rồi ngồi xuống, theo phản ứng tự nhiên lắc lắc đầu:"Không có.”
“Thật không?” Tô Viễn Hàng nghi ngờ liếc nhìn Vận Nhi một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa. “Cha định cho con tới đây thực tập, dù sao ngày khai giảng cũng còn cách tới hơn một tháng chi bằng lợi dụng dịp này học hỏi thêm một chút, con nghĩ sao?” Tô Viễn Hàng dùng ánh mắt đầy dụng ý nhìn Vận Nhi.
Đây mới là mục đích mà ông gọi cô tới đây sao? Vận Nhi hơi sửng sốt, trước kia đều là chị Ân Huệ theo bên cạnh trợ giúp cha mà thôi. Nhưng mà, bây giờ sao lại là cô? “Cha à, con chỉ rành văn nghệ này nọ thôi.” Vận Nhi từ nhỏ rất nhiệt tình với vũ đạo, cho nên khi học đại học những lúc có dịp cô đều tham gia biễu diễn văn nghệ. Đối với chuyện quản lý công ty, cô hoàn toàn dốt đặc cán mai.
“Không sao, năng lực có thể từ từ bồi dưỡng, dù sao sớm hay muộn gì thì công ty cũng sẽ do chị em con tiếp quản.” Tô Viễn Hàng dường như đã có quyết định,không để cho Vận Nhi phản đối, trên thực tế ông làm vậy là còn có một dụng ý khác. Âu Thừa Duẫn có ý đồ với đứa con gái bảo bối của ông, ông không có năng lực ngăn chặn nên đành buông xuôi. Nhưng đối với Vận Nhi, ông vẫn luôn giữ thái độ quan tâm đặc biệt. Cuối cùng, Tô Viễn Hàng còn nói một câu:"Chuyện Âu Thừa Duẫn, con không cần quá để ý.” Ý ông là nói về chuyện bá đạo của Thừa Duẫn, cô cũng vốn không thèm để ý.
Vận Nhi lộ ra vẻ mặt buồn rầu, chí hướng của cô căn bản không hướng về công ty. Tâm huyết của cha nên để cho chị Ân Huệ kế thừa, nhưng hiện tại, chị không có ở đây, chẳng lẽ vị trí này cũng muốn bắt cô thế vào hay sao? Lại nói tới Vận Nhi là loại người đa tài đa nghệ. Giấc mộng của cô là hy vọng sau này sẽ được đứng trên sân khấu quốc tế, biểu diễn những kỹ thuật nhảy tài năng của cô, nhưng thật sự thì mục tiêu ấy quá xa xôi, có lẽ cô không có được cái tư cách đó. Vận Nhi biết, Viễn thị là tâm huyết suốt đời của cha, cô thậm chí có thể hy sinh tự do của cô để cứu vãn nó và chị. Hiện tại cô đã không được phép tự mình đưa ra quyết định cho bản thân. Đột ngột kết hôn, có vẻ như số phận của cô đã không do cô nắm giữ. Đổi lại xem xét ở một góc độ khác, dù sao cũng không hoàn toàn tồi tệ, ít ra, cũng là một cái cớ để có thể trốn tránh Thừa Duẫn.
Tuy rằng Tô Viễn Hàng cho cô đến công ty, nhưng vẫn không cho phép cô quay về nhà họ Tô. Trong lòng ông, vẫn có vài phần kiêng dè Thừa Duẫn, Vận Nhi lại lười đi tranh chấp này nọ, dù sao thì đối với anh cô chỉ là một người vợ vô hình. Cô cũng không hy vọng anh xen vào cuộc sống của cô. Tựa như hai điểm trên hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau…..